Lôi Chấn Tân có được địa chỉ, gọi điện thoại dặn dò Lôi Chấn Ngạn một ít công sự, tỏ vẻ y sẽ không quay về công ty, cũng tha thứ Lôi Chấn Ngạn, anh em hai người cuối cùng hợp hảo.
Lái xe đến gần nhà trọ, Lôi Chấn Tân không dám tuỳ tiện dừng xe, riêng đem xe dừng ở xa xa, thà rằng đi bộ một đoạn đường ngắn, cũng không nguyện để Phương Di Sinh lần thứ hai né tránh cùng thoát đi.
Bọn họ cứ như là đang chơi trốn tìm; nghiêm trọng hiểu lầm cần nói rõ ràng, y sẽ nhẫn nại tính tình cùng tên ngốc kia giải thích, sau đó hảo hảo yêu hắn —
Không có biện pháp, bọn họ xa nhau đã hơn năm tháng, nam nhân mà, nhìn thấy người mình âu yếm làm sao chịu được, y nhất định sẽ đem tên ngốc kia yêu đến chết đi sống lại rồi mới dẫn hắn về nhà…… ha hả.
Lôi Chấn Tân lòng tràn đầy vui mừng ngẫm nghĩ đến quá trình hai người lần thứ hai đoàn tụ, không cần phải tiêu tốn nhiều lắm thời gian cũng đã tìm được căn nhà trọ kia, đối chiếu một chút địa chỉ trên tay cùng biển số nhà hoàn toàn trùng khớp, người đã đứng ở trước cửa nhà trọ Phương Di Sinh —
Tên ngốc kia liền ở nơi này?
Cách mặt sau đại lâu công ty hai con đường cái?!
Hai người bọn họ xa tận chân trời mà lại gần trong gang tấc……! Sắc mặt Lôi Chấn Tân nhất thời biến màu gỉ sét, cả người đứng ở tại chỗ mà tức đến chết đi sống……
Nắm chặt nắm tay, hai vai run run, hít sâu thuận khí, khẽ cắn môi – thật muốn bắt hắn làm thịt ngay bây giờ!
Gương mặt lãnh khốc của Lôi Chấn Tân hiện ra vặn vẹo; nguyên bản còn tràn đầy cái gì nhu tình mật ý toàn bộ tan thành mây khói; một cỗ đầy trời cơn tức thầm nghĩ đem người thiêu đốt thành tro bụi.
Co chân lên thiếu chút nữa đem cửa đá văng, đột nhiên nhớ tới một chiếc chìa khoá, Lôi Chấn Tân lập tức lấy ra thử xem, tiếp theo mở miệng rống giận –” Mẹ nó! Chính là nơi chết tiệt này giấu cái tên làm tức chết người kia!”
” Binh!” Cánh cửa bật mở ra, ván cửa cũng bị đá nát, rớt mấy cây đinh.
Người ở đối diện ló đầu ra xem, ” Uy, ngươi là người của công ty đòi nợ phái tới a, cái người trẻ tuổi kia đi làm rồi, năm giờ rưỡi mới có thể về đến nhà.”
Nam nhân cách vách sao lại biết rõ ràng thời gian Phương Di Sinh về đến nhà như vậy, chẳng lẽ là theo dõi hắn ư?
Dám nhìn lén Di Sinh của ta, muốn chết phải không……
Lôi Chấn Tân lãnh khốc nhếch môi, uy hϊếp nói: ” Ta thật là đến đòi nợ, vị tiên sinh này, xin hỏi ngươi có thiếu tiền ta? Hay là thiếu ta mấy cú đấm?”
Doạ! Nam nhân ngoài cửa bộ dạng cao lớn rắn chắc, ánh mắt lợi hại tràn ngập quang mang hung tợn, thiếu chút nữa người ở cửa bị ánh mắt gϊếŧ người bắn chết, ” phanh” một tiếng chạy nhanh đóng cửa lại, không dám xen vào việc của người khác, cũng không dám báo nguy, sợ bị tổ chức xã hội đen trả thù.
Lầm bầm trong miệng, Lôi Chấn Tân phun hoả khí, thật phẫn nộ nghĩ — đòi nợ; y đúng thật là đến đòi nợ tình góp hơn năm tháng cộng thêm lợi tức; thiếu một ngày, còn thêm một năm, hơn nữa lợi tức là gấp đôi, tính qua tính lại — hừ, trả cả đời cũng chưa hết đâu!
Bỗng nhiên, trên mặt lộ ra một nụ cười thật quỷ dị, đợi lát nữa tuyệt đối sẽ đem người khất nợ mà #﹪&*
A, sao cửa lại mở?
Hơn nữa còn bị phá hư!
A! Ăn trộm vào nhà của hắn!
Đây là ý tưởng đầu tiên thoát ra trong óc Phương Di Sinh khi vừa về đến nhà.
Trong nhà trọ không có đồ vật gì đáng giá để trộm, ngoại trừ chiếc điện thoại di động cùng bộ quần áo tối đáng giá của Lôi Chấn Tân ra, các đồ vật khác cho dù bị mất cũng không sao.
Thứ thuộc về Lôi Chấn Tân ngàn vạn lần không thể bị trộm đi; kia không phải vấn đề tiền bạc, mà là vật kỷ niệm bảo bối của hắn.
Phương Di Sinh cũng không quản tên trộm vặt còn ở bên trong hay không, có thể có nguy hiểm gì hay không, cảm thấy quýnh lên, lập tức vọt vào trong nhà trọ, hoàn toàn xem nhẹ một người nam nhân phía sau lưng lặng yên đóng cửa lại.
Phát hiện quần áo trên giường không thấy, tim Phương Di Sinh lạnh đi phân nửa, rồi lại đưa tay tìm di động trân quý ở dưới gối đầu, cũng không có……
Lúc này tim lạnh toàn bộ …… hỗn trướng, trộm đi thứ mà hắn yêu nhất……
” Tên trộm đáng giận, lấy đi quần áo cùng di động của ta –” Phương Di Sinh nhịn không được bi thương rống to, thân mình mềm nhũn ngồi xuống bên mép giường, gục đầu khóc lóc……
” Ngươi đang tìm cái này sao?”
Nâng lên khuôn mặt thanh tú chôn ở hai tay, một bộ quần áo mà mỗi đêm hắn ôm ấp đi vào giấc ngủ xuất hiện ở trước mắt, ” A, của, ta –” Đưa tay ôm lấy, hắn chỉ lo thu hồi quần áo, giống như là ôm Lôi Chấn Tân, lại quên suy nghĩ là ai lấy quần áo đưa cho hắn.
” Có muốn di động hay không?”
” Đương nhiên muốn!” Lập tức đoạt lại di động, đó là Lôi Chấn Tân mua cho hắn, là bảo bối của hắn.
” Nhớ rõ về sau phải khởi động máy, còn nữa, không thể không tiếp điện thoại của ta.” Nam nhân thật bá đạo nói. Dám ngắt điện thoại của y, Phương Di Sinh là người đầu tiên dám làm như thế!
” Ách, ngươi……” Kế tiếp không có thanh âm, đầu óc Phương Di Sinh rốt cuộc ý thức được thanh âm Lôi Chấn Tân sao lại ở nhà trọ?
Tầm mắt bắt đầu chú ý một đạo bóng đen trước mắt, dưới ánh sáng hôn ám dần dần sáng tỏ thân ảnh thon dài bắt đầu từ chân, tới vòm ngực rộng lớn, cuối cùng chính là gương mặt không phải thật rõ ràng nhưng cũng rất kiên cường, doạ doạ doạ —
” A! Chấn Tân?!” Phương Di Sinh ngạc nhiên kêu lên, miệng mở to thành hình chữ O, quần áo, di động ôm ở trong tay đều rớt xuống.
Đem hắn doạ choáng váng. Lôi Chấn Tân bĩu môi, nhẹ giọng ” Hừ” một tiếng.
Mẹ nó! Y chỉ mới nghe thấy hắn khóc một chút, liền mềm lòng, hoá thành một hồ nước — ấm áp, ngọt ngào, còn có chút đau đớn……
Luyến tiếc mắng chửi người, chịu không nổi hắn vừa xuẩn lại vừa thích khóc, nếu khi dễ hắn, người đau chết chính là mình!
Vẫn nghĩ phải rống to một trận để phát tiết tức giận nghẹn đã lâu, đan điền ngưng khí, nhưng không phát ra tiếng, quên đi, đành chịu vậy!
Ngồi xổm xuống giúp hắn nhặt lên những thứ rơi trên mặt đất, tuỳ tay quăng lên giường, tay chuyển hướng chạm vào khuôn mặt thanh tú tưởng niệm đã lâu, ngón cái lau đi những giọt lệ còn đọng nơi khoé mắt, lòng bàn tay dần dần di chuyển, đem đầu của tên ngốc này áp vào trong ngực chính mình, đồng thời một tay kia cũng ôm ngang thắt lưng nhỏ gầy của hắn, tên ngốc này rốt cuộc đã rơi vào trong ngực, dán tại trên người, cảm giác thật chân thật.” Ta nơi này chỉ thuộc về ngươi, tâm cũng thuộc về ngươi, cảm nhận được không, nó vì ngươi mà đập loạn.” Tiếng nói trầm thấp phát ra từ nội tâm. May mắn, trong phòng hôn ám, nên tên ngốc này không biết trên mặt y cũng đang đỏ lên.
” Thật vậy chăng?” Phương Di Sinh trát trát hai mắt ướŧ áŧ, hắn không phải là đang nằm mơ đó chứ?
” Là thật.” Lôi Chấn Tân nhấn mạnh làm cho hắn tin tưởng. Đôi tay siết chặt, nhíu mày, cuối cùng đã giải bày tình yêu giấu kín. Tên ngốc này sống ra sao ở đây?
Nội thất trong nhà trọ rất đỗi đơn sơ, quần áo trong tủ ít đến đáng thương, cũng không có phòng bếp, hắn ăn cơm thất thường, ôm lấy có thể cảm giác rõ ràng người gầy không ít…… Ngốc muốn chết! Sao không dùng tiền của y làm cho chính mình sống tốt một chút, làm cho y có thể dễ dàng tìm hắn trở về.
Đã nói Phương Di Sinh không thể nghi ngờ sinh ra là để tra tấn, làm cho y tức chết!
Nhưng mà, y cam nguyện khổ thân. Vạn phần thương tiếc hôn lên tóc hắn, người khát vọng đã lâu là yêu thương y, trong lòng thề tuyệt không làm cho người ta chạy thoát lần nữa, chỉ có thể sống dưới cánh chim bảo hộ của y.
Lôi Chấn Tân ôm chặt hắn, là thật, y nghe thấy tiếng tim hắn đập; ngửi được hương vị mà trong mộng không nghe thấy; là hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người nam nhân……
Phương Di Sinh run rẩy, các ngón tay trở nên trắng bệch gắt gao níu lấy tây trang áo khoác của nam nhân, cả người bị siết chặt đến sắp thở không nổi vẫn không thể tin được nam nhân ngay tại nơi đây, hắn hảo muốn y, thật sự hảo muốn y……
” Đừng đem nước mắt của ngươi làm ướt áo ta.” Lôi Chấn Tân thật cứng nhắc nói. Chỉ sợ hắn sẽ khóc, mà y đã sắp không khống chế được……
Đơn giản phát tiết trước một chút hoả mắng hắn: ” Ngươi ngốc muốn chết, bị lừa, hiểu lầm ta.” Lại khóc, y liền bắt hắn #﹪&* làm cho hắn khóc đủ! Trong đầu Lôi Chấn Tân nghĩ như vậy, tay đã phi thường không an phận kéo quần áo Phương Di Sinh xuống.
Phương Di Sinh tuỳ ý y ở trên người mình muốn làm gì thì làm, thân thể được người bế lên giường, hai ba cái đã bị cởi sạch sẽ, đôi tay ấm áp di chuyển trên da thịt, đầu lưỡi thấp nhiệt đang dần đốt lửa; giác quan trong thân thể thay thế đầu óc nguyên bản không được thông minh — Phương Di Sinh dần dần đã quên bọn họ vì cái gì phải tách ra, đã quên Lôi Chấn Tân vì cái gì có thể tìm được hắn, đã quên rất nhiều chuyện nên hỏi……
” Ưm……” Nam nhân đang hôn hắn……
Một trận thiên toàn địa chuyển, ý thức mơ màng bay xa đến chân trời, du͙© vọиɠ không chịu nổi đầu lưỡi khıêυ khí©h rất nhanh liền phóng xuất ra nhiệt tình.
Hai mắt mông lung hàm lệ, khuôn mặt nam nhân càng lúc càng tới gần, một đôi mắt đồng đối diện cùng mắt hắn, mặc dù trong phòng hôn ám lại rõ ràng thấy được tình tự giấu không được dưới đáy mắt……
Hiểu rõ tâm tư đó là gì, Phương Di Sinh vươn hai tay ôm lấy cổ nam nhân, nhẹ giọng ở bên tai y nỉ non: ” Chấn Tân…… nhanh lên muốn ta……” Hắn sợ sẽ không thấy y nữa, vẫn lo lắng này hết thảy chỉ là mộng ảo, hy vọng y mau vào trong cơ thể làm cho hắn cảm thụ tất cả là chân thật tồn tại.
Nói một tiếng ” Hảo”, Lôi Chấn Tân liền khoá lấy đôi môi thật ngọt của Phương Di Sinh, lưỡi hai người dây dưa cùng nhau. Y sắp bị Phương Di Sinh làm cho điên rồi, tách ra đã hơn năm tháng…… thật biết cách tra tấn người khác!
Không lắm ôn nhu tách ra chân hắn, kích động liền tiến vào trong cơ thể hắn —
” Ngô……” Đôi môi bị hung hăng hôn phát ra kêu rên, tên ngốc này đang bấu chặt lưng y, dùng sức thêm chút nữa đi, gắt gao không cần buông tay, bởi vì y mới là người không thể không có hắn.
Đầu lưỡi hai người tách ra, Phương Di Sinh nhịn không được kêu nhỏ: ” A…… Chấn Tân…… đau quá……”
Nam nhân mất lực khống chế hoãn không được du͙© vọиɠ bức thiết trừu sáp, phát ra mệnh lệnh bá đạo: ” Đừng buông tay ra, loại sự tình này, ta chỉ làm với ngươi, căn bản không có người khác. Biết không?”
Cắn môi ” Ân” một tiếng, hai tay Phương Di Sinh gắt gao ôm lấy nam nhân, cả người bị khoá ở trong ngực nam nhân lắc lư liên tục, mặc y càng bá đạo giữ lấy, đoạt lấy, thân thể mặc dù đau, nhưng trong lòng lại rất ngọt……
Bởi vì, hắn rốt cuộc đã biết nam nhân này cũng thích hắn.