Buông tay xuống, hai chân Phương Di Sinh đột nhiên cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, hắn giống như nghe được Lôi Chấn Tân đang thét gọi hắn……
Là thật sao?
Tiếng thét như sấm ù ù mà hắn nhớ nhung, cho dù là bị y đánh cho đầu óc choáng váng cũng không sao. Phương Di Sinh hai mắt ửng đỏ, hơi giật mình ngây ngốc nhìn về công ty quen thuộc phía trước, nhiều kỳ vọng thời gian đảo ngược, quay trở lại trước đây.
Ai, hắn là một…… tên ngốc!
Vọng tưởng trong lòng sao có thể thực hiện, y lại không thương hắn…… chỉ có mỗi hắn giống như một tên ngu ngốc mong chờ, làm như vậy thì có khả năng đợi được cái gì?
Người luôn làm cho trong lòng nôn nóng, đau đớn, nhớ nhung căn bản không xuất hiện……
Hai người luôn mong nhớ nhau chỉ cách nhau một con đường, mờ mịt đứng lặng ở ven đường, đều tự thở dài một hơi, sau đó, Lôi Chấn Tân đi về hướng công ty, Phương Di Sinh đi hướng trái ngược, khoảng cách giữa cả hai dần dần tách ra càng lúc càng xa xôi……
” Di Sinh, ngươi hôm nay càng kỳ quái hơn, thế nhưng muộn ba mươi phút.”
Phương Di Sinh cảm thấy có lỗi nói: ” Thật xin lỗi……”
Tổng giám đốc luôn luôn không hỏi việc tư — Dương Quan Vũ lại đột nhiên hỏi: ” Ta thấy mỗi ngày ngươi đi làm đều không có tinh thần gì, chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”
” Không có…… ta ở một mình.”
Gã đương nhiên biết, trong lý lịch của Phương Di Sinh có ghi rõ hoàn cảnh gia đình. Thân nhân duy nhất của hắn đã lập gia đình vào mấy tháng trước, gã từng được mời tham gia hôn lễ, còn tặng một phần đại lễ.
Hai người bọn họ trong hôn lễ từng gặp mặt một lần, Phương Di Sinh đối gã căn bản không ấn tượng, thật sự là…… có điểm mơ hồ.
Nhìn hốc mắt hắn che kín hồng ti, rõ ràng là dấu vết đã khóc.” Như thế nào, ngươi thất tình?”
” Ân.”
Quản lí xem xét hắn, ánh mắt nghiêm túc tựa hồ muốn nhìn thấu hắn, rồi sau đó gã thở dài một hơi, ” Ngươi không muốn trả lời cũng không sao, là ta thất thố, không nên hỏi nhiều về vấn đề riêng tư.”
” A, không sao.”
” Ta là thất tình, người ta thích không thích ta……”
” Thì ra là thế……” sắc mặt Dương Quan Vũ có chút thay đổi, nhưng lập tức lại khôi phục bình tĩnh, gã có chút đăm chiêu nói: ” Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Ách, tổng giám đốc bình thường đều rất lãnh đạm, lời tuy không nhiều lắm, nhưng đối xử với nhân viên rất đúng mực, gã có vấn đề gì muốn hỏi?
” Thẳng thắn nói cho ta biết, đối tượng ngươi thích là nam nhân đúng không?”
A!” Sao ngươi lại biết?” Chẳng lẽ…… hành vi hắn làm mỗi ngày tưởng nhớ một nam nhân đã rõ ràng đến nỗi làm cho người ta chỉ nhìn một cái liền đoán ra?
Phương Di Sinh vỗ vỗ hai má mình, sẽ không nhớ nam nhân đến giống như một tên ngốc đi?!
Dương Quan Vũ cảm thấy buồn cười, khẽ tươi cười làm cho Phương Di Sinh nhìn ngây người, cá tính phi thường bình tĩnh nên khi Dương Quan Vũ cười rộ lên thật đúng là dễ gần.
” Ngươi đừng kinh ngạc ta làm sao mà biết, bởi vì ta với ngươi giống nhau cùng thích nam nhân.”
Doạ! Đột nhiên Dương Quan Vũ trở nên nói nhiều nhất thời làm cho Phương Di Sinh càng ngu si…….
Cẩn thận nhìn hắn — Dương Quan Vũ nhận thua.
Trên người Phương Di Sinh có loại tính chất đặc biệt; thật dễ dàng làm dấy lên trong lòng người khác ý muốn được bảo hộ; cũng làm cho người ta có điểm muốn ác liệt khi dễ hắn, nhưng lại luyến tiếc làm cho hắn khóc.
Đây là trên người gã không có…… khó trách, gã không thể chọc người thương xót…… ai!
Dương Quan Vũ có chút lo lắng cho người kia. Hắn cùng ‘hắn ’ đã xảy ra chuyện gì?
Vì cái gì mỗi ngày đều thất hồn như vậy, liều mạng tìm người đến ngay cả WC cũng không buông tha?
‘ Hắn ’ là một người kiêu ngạo như vậy, lại bôn ba khắp các WC tìm người, Phương Di Sinh là bức ‘ hắn ’ đến điên rồi, có phải hay không?
Dương Quan Vũ nghĩ đến chính mình bị nhìn vào sáng sớm ngày hôm đó, hừ! Không cam lòng a……‘ hắn ’ thế nhưng không biết gã, không biết gã là ai…… xứng đáng bị gã cho một bạt tai!
Dương Quan Vũ vỗ nhẹ bả vai Phương Di Sinh, ” Mặc kệ ngươi cùng người mình thích đã xảy ra chuyện gì, đi liên lạc người ta đi, có lẽ nói rõ ràng với nhau sẽ không còn việc gì.”
” Vô dụng thôi.” Hắn chỉ là bên thứ ba dư thừa, không nên xuất hiện trong thế giới tình cảm của người khác như vật thay thế.” Y không thương ta, ta rời đi y.”
” Như vậy a.” Dương Quan Vũ có chút ý xấu cười — a…… Lôi Chấn Ngạn tuyệt đối không lường được, nơi này chứa chấp một ‘ đào phạm ’, gã sẽ không nói cho ‘ hắn ’ biết, ý định làm cho “hắn” đi WC tìm người đến mệt chết mới thôi!
Dám quên gã…… vẫn là một câu cách ngôn — xứng đáng!
Lôi Chấn Ngạn hít sâu một hơi, đẩy cửa mà vào —
Một đạo ánh mắt lãnh liệt bắn về phía mình, nghiêm khắc trách móc nặng nề hắn này đầu sỏ gây nên. Cảm thấy phát lạnh, anh họ luôn coi trọng tình cảm gia đình bắt đầu hận hắn…… Cũng vì thế, luôn tìm người gây phiền toái.
Ai…, Lôi Chấn Hạo chết tiệt, gã ở nước ngoài chiếm lấy vị trí công tác của hắn; mà hắn phải ở nơi này gánh hết tội mà hai người phạm phải…… sao có thể bất công như vậy!
Hắn cũng bị Lôi Chấn Hạo đẩy ra làm bia đỡ đạn, làm kẻ chết thay!
” Xoạt –” Lôi Chấn Tân ngay trước mặt Lôi Chấn Ngạn xé bỏ một phần nội dung báo cáo hợp đồng, ” Ta cũng không đáp ứng khối đất trống làm bãi đỗ xe kia giao cho mấy nơi thượng vàng hạ cám xây dựng, ngươi tính toán dùng phương thức công khai đấu thầu làm cho phí tổn giảm bớt, ngươi là nghĩ như thế nào!”
Đem thứ rác rưởi quăng vào thùng rác, Lôi Chấn Tân tiếp tục nói: ” Tổng cộng 2600 m2 phải xây thành toà cao ốc 80 tầng, ngươi không đi tìm công ty danh tiếng làm, sao phải dùng phương thức công khai đấu thầu, ngươi có biết đạo lý tiện nghi không hảo hoá sao? Ngươi cho rằng ta được như ngày hôm nay làm nhờ diễn trò sao?”
“……” Lôi Chấn Ngạn trầm mặc không lên tiếng, nội tâm tràn ngập áy náy —
Anh họ ở ngoài mặt đối hắn la rầy công sự, trên thực tế lại đang phát tiết oán cùng giận trong lòng……
Lôi Chấn Ngạn hít sâu một hơi đến vuốt râu hùm, giáp mặt nhắc tới nỗi đau trong lòng Lôi Chấn Tân.” Chấn Tân, đừng tự tra tấn chính mình như vậy nữa. Nếu có thể đem người đó tìm trở về, ta thật sự nguyện ý trả giá mọi thứ!”
Cá tính hắn phi thường kiêu ngạo, ở trong gia tộc, chỉ khi đứng trước mặt Lôi Chấn Tân mới cúi đầu, trong lòng vạn phần bội phục anh họ đem xí nghiệp Lôi thị kinh doanh phát đạt, bằng không hắn sao có thể được như hôm nay.
Mặc kệ Lôi Chấn Tân đối hắn phát giận như thế nào, hắn là tự làm tự chịu, dũng cảm gánh vác.” Nếu ngươi không hài lòng phương thức công khai đấu thầu, ta tìm công ty khác.”
” Không cần. Ngươi ra ngoài đi.”
Lôi Chấn Tân hạ lệnh trục khách, tình nguyện đem sự vụ ôm hết vào người làm cho chính mình mệt chết, thật sự sợ khi rảnh rỗi sẽ suy nghĩ đến tên ngốc kia, đột nhiên –” binh!” Lôi Chấn Tân tâm tình phiền não nắm chặt nắm tay hướng mặt bàn dùng sức đấm một cái, Lôi Chấn Ngạn lập tức vọt ra ngoài.
Hừ! Trong khoảnh khắc cửa vừa đóng lại, ai có thể lường được sắc mặt lạnh lùng của y chuyển hoán, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhíu chặt đôi mày biểu hiện trong lòng đau đớn……
Lôi Chấn Tân gọi điện thoại cho công ty xây dựng Quang Dương, khi điện thoại trong văn phòng Dương Quan Vũ vừa được nhấc máy, Lôi Chấn Tân tâm tình không tốt nói: ” Uy, kêu Dương quản lí tới nghe điện thoại.”
Doạ — Từ trong tay buông ra điện thoại rớt xuống mặt bàn, trái tim Phương Di Sinh đã muốn tạm thời ngừng đập.
Dương Quan Vũ đi tới tiếp điện thoại, ” Thật xin lỗi, xin hỏi ngươi tìm Dương quản lí sao…… ân, chính là ta.”
” Thời gian bàn bạc…… tốt, ta sẽ chuẩn bị một phần nội dung cho ngài xem qua, cám ơn ngài đã xem trọng công ty, hy vọng có thể cùng quý công ty hợp tác.”
” Khách” dập điện thoại. A, Lôi đổng sự tự mình gọi điện thoại lại đây, mà vị thư ký trước kia của y lại đang ngẩn người —
Nghe nói tính tình nam nhân kia không tốt lắm, Phương Di Sinh trước kia tám phần là bị Lôi Chấn Tân đuổi việc đi.
Đáng thương…… nhìn hắn sợ tới mức chưa hoàn hồn. Dương Quan Vũ lay tỉnh hắn, Phương Di Sinh rốt cục khôi phục hô hấp —
Tim đập loạn không thể theo quy luật bình thường, hắn không có nghe lầm đi?
Lôi Chấn Tân vừa gọi điện thoại đến?
” Di Sinh, Di Sinh……” Hồn còn chưa quay về sao?
Phương Di Sinh ngẩng mặt lên hỏi: ” Ách, chuyện gì?”
” Nhớ rõ hành trình tuần sau đều đừng an bài, bởi vì có một đại nhân vật muốn đích thân lại đây đàm công sự. Biết không?”
” Hảo.”
” Nếu công ty chúng ta thuận lợi ký được hợp đồng, đại khái sẽ làm tức chết một số công ty khác, đây chính là đại công trình hạng nhất a.”
Dương Quan Vũ tâm tình khoái trá nói, Phương Di Sinh vẫn một mực nghĩ — hắn có nghe lầm hay không?
” A!” Phản ứng chậm nửa nhịp ngạc nhiên kêu một tiếng, hắn nhất định là nhớ nam nhân đến điên rồi, mới có thể sinh ra ảo giác……
Mặt trời ló dạng ở phương đông, chim chóc sáng sớm líu lo ca hót, nam nhân giấc ngủ không đủ rời giường với đầy bụng toàn hắc khí!
Có thể làm cái gì?
Bắt đầu săn thú, trước hết quan sát xem địa điểm ‘ con mồi ’ có thể thường lui tới.
” Binh!” Đóng sầm cửa xe cho thấy trong lòng người này đang rất kém, bất luận nhìn cái gì cũng không thuận mắt, này trình độ nghiêm trọng đã tới cực điểm– liền ngay cả nhìn thấy chiếc xe cao cấp của nhà mình đều chướng mắt!
Lôi Chấn Tân nửa đêm về đến nhà một chút, ngủ đến năm giờ sáng tỉnh lại, sáu giờ xuất hiện ở một bãi đỗ xe khác bên cạnh công ty.
Bãi đỗ xe này là gần đây chuyên môn dành cho công nhân, cùng bãi đỗ xe cũ sắp sửa được phát triển thành toà cao ốc với 2600 m2 là trái ngược hướng, hiện tại phải lướt qua thêm một đường cái, cho nên muộn vài phút mới tới công ty.
Lôi Chấn Tân đứng lặng nơi vị trí mà ngày hôm qua bị nhốt xe lại, không tin tưởng hết thảy chỉ là ảo giác. Mẹ nó! Hắn nhất định ở gần đâu đây, nhất định là thế!
Nam nhân tâm tình kém tới cực điểm nên hành vi có chút điên cuồng, mắt nhìn hoàn cảnh quanh mình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thận trọng suy nghĩ —
Phương hướng nào gần đây có thể dễ dàng nhìn thấy công ty — đáp án không thể nghi ngờ chính là đối diện.
Phương Di Sinh có thể đến nhìn lén ta hay không?
Chắc chắn là có thể, hắn yêu thương ta không phải sao……
Đi về hướng mà mình phán đoán, biết rõ ràng đây quả thật như là mò kim đáy biển, thật xuẩn – nhưng y vẫn muốn thử.
Bởi vì ‘ thuốc ngủ ’ âu yếm nếu không tìm trở về ‘ ăn ’, y tuyệt đối sẽ tráng niên sớm thệ — chết mất thôi!
Nhớ lại thời gian chính mình đi vào công ty cơ hồ cố định, Phương Di Sinh nếu muốn gặp y không phải là việc khó khăn.
Lôi Chấn Tân siết chặt chiếc chìa khoá trong tay, đi tới bên đường, trong lòng hy vọng xa vời Phương Di Sinh ngay tại gần đây, xe cũng đỗ gần đây.
Thời điểm y nghĩ như vậy, vừa lúc trải qua vị trí mà Phương Di Sinh mỗi ngày đúng bảy giờ rưỡi sẽ xuất hiện – một cửa hàng.
Bỗng nhiên, Lôi Chấn Tân dừng lại cước bộ, trong óc thoát ra một ý tưởng —
Nheo lại mắt, vị trí này có thể thấy rõ ràng cửa công ty lại không dễ bị phát hiện, quả thật là địa điểm tốt. Như vậy nơi khác thì sao?
Ghi nhớ nơi đây, Lôi Chấn Tân tiếp tục điên cuồng giả thiết, dành gần nửa giờ đem hoàn cảnh đối diện công ty cùng hai bên trái phải đi tìm một lần —
Y đã nhớ kỹ ven đường ngừng mấy chiếc xe; gặp được vài vị khách qua đường; trên đường có mấy con chó, mấy con mèo; mấy quán ăn sáng bắt đầu buôn bán.
Nhưng, y chưa muốn ăn.
Ánh nắng vàng nhạt vào sáng sớm chiếu sáng toàn thân y, Lôi Chấn Tân phi thường thấy rõ canh giữ ở đại lâu bên cạnh, ánh mắt lợi hại nhìn “tên đào phạm” đang giấu kín ở cửa hàng đối diện, giờ phút này, y hảo hoài niệm hương vị mấy món ăn ghê người của ai đó……