Lôi Chấn Tân nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt thanh tú của người trong ngực, thâm tình chân thành nhìn chăm chú Phương Di Sinh — nội tâm đang lý giải nguyên nhân tối hôm qua đem người này yêu thương đến hôn mê.
Ha hả…… trên mặt y lại lộ ra nụ cười ngây ngốc thoả mãn, phát hiện Phương Di Sinh là không chán ghét y, tư vị ngọt ngào tràn ngập tâm can…… rốt cục y đã đợi được ngày này rồi!
Rốt cuộc cái ngày được ôm người này nghênh đón bình minh vào mỗi sáng giống như bây giờ đã đến; chỉ cần có hắn làm bạn, bất luận là ở công ty đi làm, đi siêu thị mua đồ ăn, nhìn hắn làm việc nhà, ngẫu nhiên giúp hắn thu thập tàn cục, mà quan trọng nhất là vào ban đêm…… y sẽ không còn mất ngủ nữa.
Tinh lực quá thừa đã có người giúp y thư giải, đương nhiên sẽ không mất ngủ. Phương Di Sinh ngủ thật say, không muốn đánh thức hắn.
Hiện tại, y sẽ đi làm bữa sáng cho người trong lòng nếm thử một chút, tay nghề tuyệt đối so với Phương Di Sinh tốt hơn nhiều lắm. Lôi Chấn Tân lặng yên đứng dậy, thật cẩn thận không đánh thức người kia, xuống giường đi đến tủ chọn một bộ quần áo, kết quả lấy sai lầm rồi.
Size không hợp, lúc Phương Di Sinh lấy quần áo vào, cũng không đem quần áo của hai người xếp tách ra, bất quá như vậy cũng tốt, đại biểu bọn họ khó có thể chia lìa……Nụ cười trên mặt Lôi Chấn Tân càng mở rộng, nếu y của lúc này bị người khác thấy, sẽ hù chết người cũng sẽ mê chết người đi.
Nam nhân lãnh khốc không biết chính mình không cười cũng rất mê người, chỉ có Phương Di Sinh không biết thưởng thức mà thôi.
Bất quá, điều này cũng không trọng yếu, quan trọng là … Muốn cho Phương Di Sinh về sau không có y liền sống không nổi…… vào mỗi đêm y sẽ hảo hảo cố gắng cày cấy…… ở trên người Phương Di Sinh ‘ trồng trọt ’, nhất định y sẽ thu được thành quả.
Lôi Chấn Tân mặc nhàn phục trong nhà vào, rời căn phòng ngủ ấm áp của hai người, sau đó đi đến phòng bếp, dễ dàng làm một ít bữa sáng kiểu dáng Tây Âu, đem thức ăn mang sang đặt ở trên bàn cơm, lúc này chuông cửa vang —
” Leng keng, leng keng –”
Ai a, mới bảy tám giờ sáng đã đến phá hư tâm tình của y, không cần suy nghĩ cũng biết là người nhà của y.
Lôi Chấn Tân mở cửa, quả nhiên —
Phía ngoài cửa là một chuỗi dài rồng rắn.
” Sớm a. Chấn Tân, ngươi hôm nay sớm như vậy đã thức a.” Mẹ Lôi Chấn Tân giả vờ kinh ngạc hỏi. Nhìn sắc mặt đứa con sa sầm, tâm tình nàng thêm hưng phấn.
” Sớm.” Các bà dì đi theo phía sau mỹ phụ cũng thân thiết lên tiếng chào y.
Lôi Chấn Tân không buồn hé răng, đoàn người sớm thành thói quen.
” Chấn Tân, có đánh thức ngươi hay không?” Lôi Chấn Ngạn gát tay lên đầu vai anh họ mình, liếc mắt đưa tình, đối với gương mặt người chết không đền mạng của anh họ dễ làm thân nhiệt tăng lên.
” Vô nghĩa!” Những người này căn bản là có ý định đến làm phiền y. Mẹ y lại ý đồ gây rối — bỏ qua đến xem ‘ người vợ ’.
” Chấn Tân, số quần áo này là đưa cho Di Sinh, ta mang vào phòng treo lên.”
” Không được đi.” Lôi Chấn Tân lạnh mặt nói: ” Di Sinh đang ngủ, không cần đi phiền hắn.”
” Bảo bối như vậy a.” Sao chưa thấy qua đứa con lớn bảo bối người mẹ như nàng nha. Ghen tị sao?
Mới không! Chỉ cần đứa con lớn vui vẻ, có được tâm của người vợ, nàng làm mẹ liền cảm thấy mỹ mãn.
Ai chịu nổi đứa con chính mình mỗi ngày mất ngủ, vì tình ‘ phát hoả ’ đâu. Nàng mỗi ngày tiếp điện thoại không ngừng; nếu không phải thương gia điện tới đặt may quần áo, thì chính là thân thích trong công ty gọi điện thoại đến oán giận Lôi Chấn Tân tính tình kém, toàn bộ chủ quản bị y rống đến thối đầu.
Thật sự là…… A di đà phật, tổ tiên phù hộ; đứa con nàng rốt cuộc không cần vì tình ‘ chịu khổ ’ nữa, cũng không cần vì lời yêu không thốt nên lời mà ‘ chịu khổ ’.
Lôi Chấn Ngạn tinh mắt phát hiện dấu vết trên cổ Lôi Chấn Tân, ” Hắc hắc…..anh họ gần đây thật sự quá hạnh phúc đi?” Đôi môi xinh đẹp kề sát bên tai Lôi Chấn Tân nói thầm: ” ‘Lão bà ’ trong phòng ngươi tình cảm thật mãnh liệt a, theo ta thấy, hắn tuyệt đối là thích ngươi. Còn ngươi thì sao, có nói với hắn hay chưa?”
” Nói cái gì?”
Lôi Chấn Tân khó hiểu, đầu Lôi Chấn Ngạn ngã vào trên vai anh họ– làm cho gã tức chết đi! Anh họ cũng không tránh khỏi có lúc rất…… ngốc nghếch, nhát gan– không dám đem tiếng yêu nói ra, người kia làm sao biết chứ.
Nhất là — nghe nói tên nhóc Phương Di Sinh kia rất nhát gan, xứng với người như anh họ, không có sợ chết, còn có thể đi chú ý ánh mắt hung ác của anh họ là đối người ta phóng điện a.
Phương Di Sinh là lo gã đến cướp ‘ người chết ’ này ư, thật buồn cười.
Lôi Chấn Ngạn lập tức mở đường cho y, làm cho Lôi Chấn Tân biết nên đối người trong lòng –” Nói ngươi thích hắn a.”
Bỗng nhiên, Lôi Chấn Tân nở nụ cười.” Ta cần gì phải nói.” Y đều dùng hành động để biểu đạt, a…… thu được một chút hiệu quả đấy thôi. Này tiếng yêu tiếng thương không cần luôn đặt tại bên miệng, đại nam nhân nói loại lời này nhiều không được tự nhiên.
” Chấn Tân, Di Sinh nhà ngươi làm bữa sáng ăn ngon thật, này sandwich là làm như thế nào? Hôm nào bảo hắn dạy cho ta đi.”
” Đúng vậy, người đâu rồi? Là ngượng ngùng ra mắt mấy người chúng ta sao.”
” Ai nha, chúng ta sẽ không chọc hắn đâu, mau gọi hắn ra đi.” Vợ Lôi Chấn Tân thật là rất đáng yêu.
” Thì ra Chấn Tân biết nấu ăn.” Hắn cũng không biết. Phương Di Sinh từ cửa phòng đi ra, nhìn các thân gia đang ăn bữa sáng thơm ngon, hắn miễn cưỡng nở một nụ cười — chân tướng đứa ngốc!
Mục đích Lôi Chấn Tân đùa giỡn hắn rốt cuộc là gì?
Nói cái gì làm quản gia cho y, cho dù y không có người đến giúp, cũng sẽ không đói chết!
Hay thuần tuý là muốn hắn trên giường giúp y phát tiết?
Nhìn xem, Lôi Chấn Ngạn vừa đến, bọn họ liền thân mật rồi……
Hắn làm vật thay thế tối hôm qua không thoả mãn được y đúng không?
Hay là chê hắn phục vụ không tốt?
Thân thể hắn không chịu nổi vận động quá mức, bị làm cho tới hôn mê lại mềm nhũn chân, Lôi Chấn Ngạn nhất định là rất ‘ dai sức ’ đây?
Tức thật mà!
Hắn lại đang suy nghĩ ngu ngốc nữa rồi!
Lôi Chấn Tân thích ai thì làm hắn “đánh rắm” a?!
Ai da, mông đau quá…… Phương Di Sinh sắc mặt tái nhợt, thân thể không khoẻ. Không thể không cắn răng thừa nhận — thật sự làm hắn ‘ đánh rắm ’, đau muốn chết!
Đây là kết cục hấp dẫn nam nhân– xứng đáng!
Phương Di Sinh ánh mắt buồn bã, đặt tay lên ngực tự hỏi: Sẽ hối hận sao?
Tuyệt đối không!
Phi thường xác định, hắn thật sự không trách Lôi Chấn Tân lừa hắn, lợi dụng hắn; hắn trách chính là bản thân không bổn sự, quả thật chỉ là một ‘ vật bồi thường’; miễn phí đưa tặng trái tim cho người ta luôn rồi.
A! Lôi Chấn Tân lại lộ ra ánh mắt quan tâm đến mê huyễn tâm trí hắn; hắn sẽ nắm chắc cơ hội cuối cùng hai người ở chung, đem hết thảy đều làm thật tốt.
Ngẩng đầu lên cẩn thận đem người trước mắt khắc sâu vào tâm trí; gương mặt người chết lãnh khốc như thế, mỗi lần nhớ tới sẽ làm cho mặt nóng lên, sẽ làm tim đau, sẽ làm nhung nhớ…….
Giờ phút này, thật muốn chạy tới tống cho y một cước làm cho y cũng đau theo!
Sắc mặt Phương Di Sinh không chút hoà nhã, tựa hồ như đang giận dỗi.” Trong nhà đến một đám tam cô lục bà phiền muốn chết, đem ngươi đánh thức phải không?”
” Không có.” Phương Di Sinh nhìn thấy đám người kia sắc mặt khẽ biến, miệng đầy đồ ăn không dám nói cái gì. Lôi Chấn Tân thật sự là không lớn không nhỏ không giáo dưỡng. Nhìn y một bộ không cho là đúng, hắn lại xấu hổ muốn chết……” Ta là ngủ thẳng giấc tự nhiên tỉnh lại, muốn làm bữa sáng cho ngươi ăn, không nghĩ tới ngươi đã xuống bếp.”
” Ta có một khoảng thời gian sống một mình, đương nhiên cũng thử xuống bếp.” Từ nhỏ năng lực học tập của y đã hơn người, cho nên nấu nướng đối y mà nói không phải việc khó. Lôi Chấn Tân vì hắn vuốt gọn lại mái tóc bù xù, nhìn kỹ thần sắc hắn không có tinh thần lắm, y săn sóc nói: ” Ta giúp ngươi nấu đồ ăn Trung Quốc được không?”
” Hảo.” Muốn hỏi y, vì cái gì vẫn chịu được mấy món ăn của hắn?
Hắn biết mấy thứ kia khó nuốt đến thế nào, vậy mà không nghe Lôi Chấn Tân oán giận qua là chúng khó ăn.
Đáp án đã không còn quan trọng, Lôi Chấn Tân sắp thoát ly khổ hải……
Phương Di Sinh nhịn không được quan tâm hỏi: ” Ngươi nếm qua bữa sáng chưa?”
Lôi Chấn Tân chuyển đầu trừng mắt với một đám đang ăn như lang thôn hổ yết kia, da mặt đã dầy còn sát phấn để gia tăng độ dày, bữa sáng của y đã bị tàn sát……
Bất quá, y lại quay đầu đối Phương Di Sinh yêu cầu: ” Ta còn chưa ăn, hiện tại bụng đói quá, ta muốn ăn bữa sáng ngươi làm, có thể chứ?”
” Ngươi không sợ ta đem bánh mì nướng khét sao?” Lôi Chấn Tân chỉ biết bắt hắn phải lao động, đương nhiên — hắn cam tâm tình nguyện vì y làm một chuyện gì đó.
” Ta sẽ ở bên cạnh nhìn.” Trong phòng khách đều là một đám nữ nhân khiến người ta ghét, y không muốn ở trong đó bị mùi nước hoa làm cho buồn nôn, cùng người mình yêu một chỗ thì vui vẻ hơn, tham luyến hương vị trên người hắn, không – ly khai hắn đâu.
Lôi Chấn Tân theo Phương Di Sinh vào phòng bếp, vẫn không quên cùng mẹ y nói: ” Mẹ, hiện tại mẹ có thể đi vào phòng giúp Di Sinh sắp xếp quần áo rồi đó.”
Mỹ phụ nghe xong, cười đến vui vẻ, thật kiêu ngạo nói: ” Các ngươi xem, con ta cùng vợ thật ân ái nha.”
” Anh họ, tại sao ngươi không theo giúp ta nói chuyện phiếm?” Chờ đã…… anh họ đang làm cái gì vậy kìa?
Liếʍ ngón tay Phương Di Sinh…… hai người bọn họ ngọt ngào như vậy a?!
Lôi Chấn Ngạn ở cửa phòng bếp nhìn mà cằm sắp rớt xuống đất. Trước đây, gã ở nước ngoài không có biện pháp nhìn thấy một mặt tính cách này của anh họ, chỉ là nghe Lôi Chấn Hạo nói với gã một chút tin tức đã làm gã tò mò sắp chết, cuối cùng đã được mở rộng nhãn giới. A, thật sự là không uổng công việc này.
Chỉ tiếc không nhìn thấy anh họ khốn khổ vì tình…… hận đến nghiến răng!
Hôm nào nhất định phải cùng anh họ đòi nhận thưởng mới được, gã có công không thể không nhận, hắc hắc……
” Ngươi không cần cắn tay ta, bảo ngươi thử hương vị món ăn, chứ không phải bảo ngươi cắn ngón tay của ta.” Hừ! Lôi Chấn Ngạn ngươi tiếp tục nhìn đến rớt cằm xuống đất để quên đi, hắn nhất định sẽ nhặt lên quăng vào thùng rác.
Phương Di Sinh không phát hiện tâm địa chính mình càng lúc càng xấu xa…… ghen thôi mà, có thể tha thứ.
” Quát quát quát –” Thanh âm thật chói tai, làm cho người nghe muốn long óc.” Ba!” Hai tay bịt chặt lỗ tai, nấu món gì mà khủng khϊếp vậy.
Đừng hoài nghi, Phương Di Sinh vừa rồi là lấy cái sạn xào rau, tuyệt đối không phải lấy miếng cước đến chà nồi.
” Thế nào, có phải vị rất mặn hay không?” Tiếng Phương Di Sinh hỏi rất lớn, dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm là hắn đang tức giận. Không có biện pháp, tiếng xèo xèo của dầu mỡ rất ồn, hắn nói chuyện hơi lớn tiếng, đây là cần được lý giải.
Lôi Chấn Tân cơ hồ không lên tiếng.
Ách, gã chẳng qua chỉ là ‘du khách’ mà thôi, người trong kia có cần hoả đại như vậy không?
Lôi Chấn Tân nghĩ nghĩ; số lần y ăn vụng đậu hủ tổng cộng có đến mười lăm lần, là nên thu liễm một chút.
” Hương vị cũng không tồi.”
” Anh họ à, nếm hương vị “món ăn” thì buổi tối hả nếm tiếp, hiện tại chuyên tâm nấu nướng quan trọng hơn, một đám người đói đến bụng xẹp lép hết rồi, ta cũng đói quá rồi.” Lôi Chấn Ngạn trêu chọc nói.
Nghe vào trong tai Phương Di Sinh lại không phải là như vậy — hắn cho rằng Lôi Chấn Ngạn là ám chỉ cùng Lôi Chấn Tân buổi tối #﹪&*
Hừ! Hắn đã sớm có chuẩn bị, tối nay tuyệt đối không cho Lôi Chấn Ngạn thực hiện được!
Tối thiểu Lôi Chấn Tân nên vì hắn mà thủ thân như ngọc đến ngày mai, về sau thì hắn mặc kệ.
Kỷ niệm cuối cùng hắn cùng Lôi Chấn Tân ở chung tuyệt không cho phép có ‘ bên thứ ba ’ tồn tại!
Vẻ mặt giận dỗi đến xơ xác tiêu điều,A Phương Di Sinh lấy sạn đảo đảo rau trong chảo, Lôi Chấn Tân nhắc nhở: ” Di Sinh, mau lấy đồ ăn ra thôi, bằng không chín quá sẽ biến sắc.”
” À.”
Tiêu hoả, Phương Di Sinh đem đồ ăn vớt ra cái dĩa Lôi Chấn Tân đưa tới, Lôi Chấn Tân chuyển tay mệnh lệnh Lôi Chấn Ngạn đứng ở cửa phòng bếp, ” Mang lên bàn cơm.”
Lôi Chấn Ngạn kêu lên: ” Uy, ta là khách nha, không phải em trai đâu.”
” Ta bảo ngươi làm.”
Lôi Chấn Tân trừng mắt, Lôi Chấn Ngạn lập tức tuân mệnh — gã biết Lôi Chấn Tân trở nên có chút tính người, nhưng không có nghĩa tính xấu cũng biến hảo theo – anh họ một khi phát hoả, là lục thân không nhận.