Lôi Chấn Tân chế trụ càng dưới của Phương Di Sinh, dùng môi che lại cái miệng thở ra mùi đàn hương của hắn, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng thấp nhiệt khuấy động, bá đạo chiếm đoạt mỗi một tấc, cuối cùng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại không buông……
Y sắp bị Phương Di Sinh bức điên rồi, nghiện nhịn một thời gian thật dài mới bắt được tên ngốc này vào tay, tuy là có chút đê tiện, vì đã thiết kế ra một cái hố làm cho tên ngốc này nhảy vào trong ngực mình, nhưng quả thực giống như ảo tưởng của y mỗi đêm — hương vị của tên ngốc này thật ngọt……
” Ô ô……” Đầu lưỡi hắn bị Lôi Chấn Tân hút đến tê dại……
Biếи ŧɦái…… không nhân tính……
Phương Di Sinh không thể tưởng được chính mình lại rơi vào khủng bố lần nữa, du͙© vọиɠ cứng rắn của Lôi Chấn Tân cọ xát vào huyệt khẩu mà đêm qua mới bị xâm phạm, hảo nóng……
Lệ ở hốc mắt đảo quanh, khoảnh khắc mơ hồ là gương mặt người chết của ai kia; Phương Di Sinh thấy không rõ nam nhân ở trên người hắn, trong mắt thâm thuý che giấu vô hạn mê luyến.
Từ lần đầu tiên phỏng vấn, y đã bị một Phương Di Sinh ngượng ngùng lại chất phác hấp dẫn, cộng sự một đoạn thời gian, phát hiện tâm ý chính mình chệch đường ray– yêu ở trong lòng khó mở miệng.
Nếu Phương Di Sinh không có đem bạn gái ra kí©h thí©ɧ y, y sẽ tiếp tục nghẹn với tình cảm này, ngây ngốc mỗi ngày uống tách cà phê đen ngòm mà hắn pha, hương vị đắng nghét vì Phương Di Sinh tồn tại mà biến thành ngọt lịm.
Ai có thể lường trước — tình cảm của y lại trao trọn vào trong tay một tên xuẩn đản.
Mà tên xuẩn đản này mỗi lần nhìn thấy y là sợ hãi giống như chuột gặp mèo; gà con thấy rắn. Lôi Chấn Tân tức giận nói: ” Ngươi cứ tiếp tục sợ ta đi, không khi dễ ngươi đủ, oán khí của ta sẽ không tiêu!” Thô lỗ tách ra hai chân hắn, du͙© vọиɠ không khống chế được vùi vào trong cơ thể Phương Di Sinh, hung hăng trừu sáp.
” A –” Phương Di Sinh kinh nhiên kêu một tiếng, ” Hảo — đau……” Không thể nghi ngờ, hắn là vật thay thế nữ nhân……
Lôi Chấn Tân hận chết hắn! Y nhất định vì chuyện của em gái mà đem toàn bộ tức giận phát tiết ở trên người chính mình. Phương Di Sinh chỉ có thể nghĩ ra lý do như vậy để giải thích cho hành vi biếи ŧɦái của Lôi Chấn Tân.
” Ô ô……” Hạ thể bị mở ra đến cực hạn, vật nóng rực không ngừng tàn sát bừa bãi, cả người ở trong ngực Lôi Chấn Tân cứ đong đưa lên xuống theo nhịp, hai tay bấu chặt vào cánh tay của nam nhân, bị chà đạp đến toàn thân xương cốt sắp tan rã, Phương Di Sinh nhịn không được mới mở miệng cầu xin tha thứ –” A…… thật sự đau quá…… cầu ngươi…… không cần dùng sức như vậy……”
Đôi môi nhỏ nhắn hồng liễm phun ra lời cầu xin đáng thương, nghe vào trong tai Lôi Chấn Tân liền trở nên hấp dẫn, muốn ngừng mà không được.
Người dưới thân nước mắt lưng tròng, thật sự là dụ hoặc.
Phương Di Sinh ngây ngô đáng yêu lại lộ ra biểu tình ‘ mê người ’ như vậy đã triệt hạ đi một chút lý trí còn sót lại của y, y ngừng được mới là lạ. Lôi Chấn Tân cắn răng nói: ” Loại sự tình này ngươi phải sớm quen đi thôi, ta thấy ngươi là đã khống chế không được……”
Đã đem người lên giường, y làm sao còn khách khí, không muốn làm thánh nhân tiếp tục ngược đãi chính mình, trước kia ảo tưởng “ăn” người này đã thoả mãn y không được nữa.
Du͙© vọиɠ lửa nóng thật sâu chàng nhập vào dũng đạo chật chội, Phương Di Sinh đau nhức mãnh liệt co rụt lại, tự nhiên hấp trụ đối phương không buông, Lôi Chấn Tân gầm nhẹ một tiếng, vùi đầu vào cổ Phương Di Sinh, hai tay ôm sát thân thể hắn, kêu rên: ” Ôi trời ạ!……Ta sẽ chết ở trên tay ngươi……”
Phương Di Sinh không chịu, tố khổ: ” Ô…… ta mới có thể bị ngươi gϊếŧ chết…… ta không phải nữ nhân……”
” Nếu ngươi là nữ nhân, ta sẽ không bính ngươi.”
” Ngươi sợ nữ nhân sẽ đi cáo ngươi, còn như ta…… tuyệt đối không dám lộ ra chính mình bị ngươi XXOO.” Hắn còn muốn làm người.
Thoáng chốc, Phương Di Sinh lo lắng chính mình có nên đi biến tính hay không?
Không được, không được, lắc đầu — hắn nếu đi biến tính, cả đời này không phải vĩnh viễn bị nam nhân kỵ rồi ư?!
Nghĩ đến đây, nguyên bản sắc mặt trắng xanh trở nên tối sầm……
Nước mắt chảy xuống hai bên má, hắn thật đáng buồn, dùng loại phương thức chuộc tội này cho người ta phát tiết……
Không hiểu sao, nội tâm một trận đau đớn, còn hơn đau đớn mà thân thể phải thừa nhận…… hắn muốn cầu xin Lôi Chấn Tân, không cần đùa bỡn hắn như vậy, hắn không phải gái bao…… không phải vật thay thế nữ nhân…… không phải……
” Thân thể thả lỏng một chút, đừng khóc.” Yêu thương hôn lên nước mắt hắn, Phương Di Sinh không cảm kích đẩy ra đầu của y.
Lôi Chấn Tân không ngẫm lại là ai chọc cho hắn khóc?
Hiện tại mới hôn nước mắt cho hắn?
Quả thật là mèo khóc chuột giả từ bi!
Phương Di Sinh quay đi … không muốn nhìn gương mặt người chết kia trở nên có chút mê người; đầu hắn chắc có vấn đề mới có thể hoa mắt –nhìn thấy trong mắt Lôi Chấn Tân lộ ra một tia thương tiếc?
Chỉ là trong khoảnh khắc rất ngắn mà thôi, Lôi Chấn Tân đã biến sắc mặt, Phương Di Sinh rất chán ghét y đυ.ng chạm có phải hay không?
Hay là hắn còn đang nghĩ đến hồ ly tinh kia?
Bằng không tại sao không tình nguyện được y ôm như vậy, tình tự căm tức dâng ngập đầu, ngọn lửa đố kị đốt đỏ mắt, một cỗ hờn dỗi giấu ở trong lòng đã đủ lâu, tình yêu sâu kín toàn bộ hoá thành hành động không lời là muốn giữ lấy, đoạt lấy —
Muốn Phương Di Sinh thích y.
Muốn Phương Di Sinh ngoan ngoãn ở trong ngực y.
Muốn trái tim Phương Di Sinh vĩnh viễn thuộc về y.
Điên cuồng qua đi, Lôi Chấn Tân mới phát hiện Phương Di Sinh đã ngất……
Âm trầm, liền tiếp đón người mẹ “thân yêu” đến nhà từ bảy tám giờ sáng với sắc mặt không lấy gì làm hoà nhã.
” Con à, ngươi tối hôm qua ngủ không tốt có phải hay không?”
” Là ngủ không tốt.” Y yêu cầu đến ba giờ sáng mới buông tha Phương Di Sinh. Tâm tình siêu khó chịu, mơ màng rồi tỉnh tỉnh Phương Di Sinh ngoại trừ kêu đau vẫn là kêu đau.
Y càng đau — đau lòng!
Mẹ nó! Y khi dễ người ta so với bị khi dễ còn khó chịu hơn.” Nhanh lên đem quần áo buông, ta muốn đi về phòng.”
Mỹ phụ nhìn đứa con một bộ dạng ngủ không đủ giấc, sắc mặt kém, tính tình xấu, nàng lo lắng hỏi: ” Ngươi lại mất ngủ có phải hay không?”
” Đúng. Ta cả đêm không ngủ.”
” Thật tội a.”
Đứa con có bệnh trạng trường kỳ mất ngủ, nếu không phải là vì áp lực công việc, thì thuần tuý là vì vấn đề tình cảm.
Nó thích nam nhân, yêu thích một nam nhân không thích nam nhân—thư ký của y.
Ngày hôm qua, nó mang thư ký đến cửa hàng, không phải đã đem người nắm trong tay rồi ư, sao có thể còn mất ngủ?
” Di Sinh không ngủ với ngươi?”
” Mẹ, không nên hỏi chuyện đã biết rõ, ngươi biết ta đang làm cái quỷ gì mà, trước khi Chấn Hạo xuất ngoại không phải đã nhận tội qua với ngươi rồi sao. Tuần sau, đứa con vạn người mê kia của ngươi sẽ kết hôn, ngươi nên lo lắng có thể có một đống nữ nhân tới hôn lễ quậy phá hay không, về phần chuyện của ta, tự ta sẽ xử lý.”
Lôi Chấn Tân ngáp một cái, thật sự muốn ngủ. Tiếp nhận quần áo mà mẹ đưa tới, Lôi Chấn Tân chuyển thân trở về phòng.
Mỹ phụ bất đắc dĩ thầm than một tiếng. Nàng sinh hai đứa con; con lớn nhất là cái hũ nút, đứa nhỏ lại rất huyên náo, hai anh em cấu kết với nhau làm việc xấu để mang về hai ‘ người vợ ’ cho nàng.
Đứa con nhỏ cùng cô vợ trẻ là lưỡng tình tương duyệt.
Về phần dâu cả…… Mỹ phụ liếc mắt một cái phương hướng mà Lôi Chấn Tân vừa biến mất, bảo trọng nha, cá tính đứa con lớn…… là duy ngã độc tôn, ngay cả nàng là mẹ cũng không dám can thiệp.