Chương 15

Buổi sáng thời tiết khá tốt, đến trưa đột nhiên bầu trời tối sầm xuống, dông tố nổi lên.

Mưa to tầm tã, tiếng sấm bùm bùm vang,nhìn đống nhà cũ, lúc này có vẻ âm trầm đáng sợ.

Ngụy Hà xuyên qua hành lang, đi đến trước cửa phòng Ngụy Thư, cũng không đẩy vào mà cứ đứng sững sờ như vậy.

Cậu có chút nhớ nhung Ngụy Thư,lại sợ nhìn thấy anh,bởi vì Ngụy Hà ý thức được bản thân không thể giúp gì cho Ngụy Thư,không biết phải làm thế nào. Ngụy Thường Đức nói ông không gϊếŧ Ngụy Thư,cậu nên tin ai đây?

Tin Ngụy Thư đi, Ngụy Thư cần gì phải dối gạt mình.

Hạt mưa xối xả rơi xuống đất, đánh ướt cả chân Ngụy Hà,lúc này mới nhớ tới lòng bàn chân có thương tích.

Ngụy Hà cúi người cởi giày,phát hiện miệng vết thương còn rỉ máu,thịt non lòi ra bên ngoài,ngâm nước trắng bệch, đêm qua quá tối không nhìn rõ, hiện tại vết thương thoạt nhìn khá sâu.

Ngụy Hà lại đút chân vào trong giày,cậu cảm thấy bộ dáng như vậy có chút chật vật,trên mặt dưới chân đều bị thương.

Thất lạc tiến về phía trước hai bước,Ngụy Hà tính toán dầm mưa chạy nhanh về phòng mình,vừa định đi thì chợt có người nắm tay giữ lại.

Đó là một bàn tay không hề có độ ấm,trái tim Ngụy Hà đập thình thịch,quay đầu nhìn, không có ai.

_Mấy ngày nữa, là sinh nhật của A Hà đúng không…

Thanh âm thân thiết vang lên,Ngụy Hà chớp chớp mắt,cậu biết có người đang nắm tay mình,giọng nói vang vọng bên tai,có thể cảm nhận được hơi thở của Ngụy Thư.

Có hạ nhân đi ngang qua,nhưng hình như lại không phát hiện,chỉ thưa một tiếng cậu Hai sau đó cặm cụi làm việc của mình.

Ngay cả cậu còn quên mất ngày sinh nhật của mình…

Ngụy Hà lăng lăng,cái mũi ê ẩm, cảm động đến mức sắp làm cho một kẻ lì lợm như cậu khóc rống. Ngụy Hà cắn răng không nói lời nào.

Bàn tay đang nắm lấy tay mình đột nhiên buông ra,có lẽ người nọ đi rồi. Không biết vì cái gì, trong lòng Ngụy Hà tràn đầy áy náy.

Tiếng sấm ầm ầm vang,mưa rền gió dữ không ngừng,người hầu đi ngang qua đều không khỏi quay đầu lại nhìn hành động cổ quái của Ngụy Hà.

_Sinh nhật của anh cũng cùng ngày với A Hà…

Hồi lâu, phía sau truyền đến tiếng thở dài.

Ngụy Hà lại ngoái đầu nhìn lại,Ngụy Thư đang đứng ngay sau lưng cậu. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u,ánh mắt cô đơn, sắc mặt tái nhợt hơn bình thường.

_”Lúc bé, em từng làm sinh nhật. Anh mới phát hiện chúng ta sinh cùng ngày. Cho tới nay, mỗi lần đến sinh nhật của các thiếu gia nhà họ Ngụy, cả trấn ai cũng biết, thật náo nhiệt.”

Một câu “thiếu gia nhà họ Ngụy” bỗng làm trái tim Ngụy Hà đau đớn,không biết vì sao,lúc này lại cảm thấy Ngụy Thư cách mình rất xa.

Đúng vậy, chưa từng thấy qua sinh nhật của Ngụy Thư,vốn tưởng rằng Ngụy Thường Đức không nhớ ngày sinh của anh,mà chính bản thân Ngụy Thư cũng không biết. Lại không nghĩ tới anh nhớ rất rõ,vẫn cùng một ngày với cậu. Ngụy Hà không dám tưởng tượng lúc trước mỗi khi đến sinh nhật của mình,Ngụy Thư đang làm gì?

_Khi còn sống có một nguyện vọng, gọi gánh hát đến vì mình biểu diễn mấy ngày mấy đêm.

_Anh ngóng trông có một ngày thoát khỏi cái nhà này. Lúc sống không thể đi,chết rồi cũng bị nhốt ở chỗ này, không đầu thai được.

Thanh âm rất nhẹ,Ngụy Hà ngây ngốc nhìn đôi mắt kia mất kia ánh sáng chậm rãi rũ xuống,thân thể dần trở nên trong suốt,mà anh thủy chung vẫn không liếc mắt nhìn Ngụy Hà.

Ngụy Hà há hốc mồm nhìn anh biến mất trước mặt mình,cứng ngắt mở miệng “Tại sao?”

Không người đáp lại, Ngụy Thư đã mất.

Nếu em trở thành chủ của cái nhà này,có phải sẽ giúp được anh,anh muốn cái gì, em liền cho anh cái đó? Trong đầu Ngụy Hà đột nhiên lóe lên một ý tưởng.

Đúng rồi,nhất gia chi chủ,nếu cậu trở thành chủ nhân của cái nhà này,Ngụy Thư muốn cái gì,cậu lập tức dùng hai tay dâng lên,đừng nói là gọi vài người đến hát mấy ngày mấy đêm,cho dù muốn đổi chỗ này thành rạp hát, Ngụy Hà cũng không có nửa phần do dự.

***

_”Cậu Hai! Cậu Hai! Bà Hai gọi người bắt Trình Hảo đi,con sợ bà Hai sẽ làm khó dễ Trình Hảo. Hắn còn đang bệnh,cậu làm ơn giúp hắn đi cậu Hai!” Một hầu gái mang theo thần sách kinh hoảng chạy tới

Ngụy Hà nhìn hầu gái,cậu biết người này,lúc sáng là cô ta dẫn cậu đi tìm Trình Hảo.

Ngay vừa rồi, cô lấy thuốc cho Trình Hảo uống thì có hai kẻ đột nhiên xông vào muốn mang Trình Hảo đi. Nói là việc hỏi hắn,nhìn tư thế chỉ biết dì Hai bắt Trình Hảo không phải chuyện tốt lành. Hầu gái cũng không dám chắc liệu cậu Hai có chịu ra tay giúp đỡ, chỉ thấy hành động của cậu Hai lúc sáng tựa hồ có chút quan tâm đến Trình Hảo. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể cầu cứu cậu Hai.

_”Cậu Hai, cậu làm được mà, xin cậu giúp hắn!” Hầu gái kia cứ van nài mãi

Ngụy Hà nhìn thoáng qua cửa phòng Ngụy Thư,một lát sau mới gật đầu đồng ý

Theo hầu gái đi tới sảnh,Ngụy Thường Đức cùng với dì Hai và dì Ba đang ngồi ở trên,bên cạnh là Ngụy Lập Diễm cùng Ngụy Lương, ngay cả Ngụy Viện Viện cũng có mặt.

Trình Hảo đang quỳ ở giữa,thoạt nhìn vô cùng hoảng sợ,thân thể run lẩy bẩy

Ngụy Hà không nói hai lời, lập tức đi qua kéo Trình Hảo lên.

_”Mày làm cái gì, không nhìn thấy tao và lão gia đang thẩm vấn nó sao?” dì Hai trừng mắt nhìn Ngụy Hà, Ngụy Thường Đức cũng cau mày không vui “Đứng qua một bên!”

Dì Ba lo lắng, nhưng không mở miệng

_”Hỏi cái gì?” Ngụy Hà níu lấy Trình Hảo,Trình Hảo quỳ không được mà đứng cũng không xong “Cậu Hai…buông đi.”

Dì Hai lạnh lùng nói “Hỏi cái gì? Tự nhiên là chuyện nó giả thần giả quỷ dọa người! Đây không phải là chuyện đùa,mày đừng xía vào!”

_”Sao bà biết là hắn làm?” Ngụy Hà hỏi

Dì Hai lập tức đen mặt,hung hăng trừng Ngụy Hà

Lúc này, Ngụy Lập Diễm ở một bên mở miệng “Anh nói kẻ giả thần giả quỷ nằm trong đám người hầu,lúc đó tất cả mọi người đều có mặt theo lệnh của anh,chỉ một mình nó không tới,mà ngày hôm qua vẫn còn khỏe mạnh,hôm nay liền sinh bệnh không phải quá trùng hợp sao?”

_Đó cũng là đúng dịp mà thôi,hơn nữa đêm qua tao uống nhiều rượu,không chừng là tao nhìn lầm.

Ngụy Hà dùng sức túm Trình Hảo lên,Trình Hảo mất đà lảo đảo, một hồi lâu mới đứng vững.

_”Hồ nháo!” Ngụy Thường Đức tức giận đập tay lên bàn, trừng mắt nhìn Ngụy Hà.

Ngụy Hà nhún nhún vai, “Tôi thật sự uống rất nhiều,quần áo hôm qua còn chưa giặt,không tin ông lập tức có thể gọi người cầm tới xem, ngửi ngửi mùi rượu trên đó.”

_”Mày biết mày đang nói cái gì sao?” Dì Hai cười lạnh

Ngụy Hà lắc đầu “Không, tôi chỉ ăn ngay nói thật. Nhưng thật ra các người, lại đối xử như vậy với một kẻ đang bị bệnh, rất quá đáng mà.”

Lúc này dì Ba cũng mở miệng “Lão gia, A Hà nói đúng đó. Đêm qua nó uống nhiều lắm, mới có thể làm ra chuyện nực cười như vậy. Mau thả hắn đi,nhiều người nhìn,truyền ra ngoài không phải sẽ bị thiên hạ chê cười sao?”

_”Lão gia! Chuyện này nhất định phải điều ra cho rõ!” dì Hai trừng mắt nhìn dì Ba,nói với Ngụy Thường Đức.

Ngụy Thường Đức nhìn dì Ba, sắc mặt dì Ba như thường, sau đó quay đầu nhìn về phía Ngụy Hà cùng Trình Hảo.

_Thả hắn ra.

_”Lão gia…” Dì Hai không thể tin kêu một tiếng

Ngụy Thường Đức dứt lời liền rời đi,dì Hai lập tức đuổi theo. Ngụy Lượng cười hì hì chạy đi,miệng không biết lại lảm nhảm cái gì. Ngụy Lập Diễm tự nhiên cũng đi theo Ngụy Lượng, chính là lúc lướt qua người Ngụy Hà, không khỏi lạnh lùng liếc cậu một cái,mang theo hàm ý cảnh cáo.

_”Cám ơn cậu Hai!” Hầu gái đi cầu cứu cảm kích nhìn Ngụy Hà

Ngụy Hà nhìn thoáng qua Trình Hảo đang cúi đầu đứng bên cạnh,Trình Hảo phỏng chừng còn sợ hãi,thân hình không ngừng run rẩy “Dẫn nó xuống, kêu thầy thuốc nhìn xem.”

_”Vâng!” Hầu gái nâng Trình Hảo ra ngoài

Ngụy Hà nhìn theo bóng dáng của Trình Hảo, sắc mặt đột nhiên cứng đờ

_”A Hà?” Dì Ba đi tới

Ngụy Hà thu liễm thần sắc “Con đi thay quần áo trước.”

_”Ừ,buổi tối đi xem hát với dì Ba và Viện Viện nhé.” Trong mắt dì Ba mang theo ý cười

Ngụy Viện Viện lại gần “Con đã sớm muốn đi! Anh Hai đồng ý đi!”

_”Sao hôm nay dì Ba lại có hứng đi xem hát?” Ngụy Hà nghi hoặc

Dì Ba cười cười “Thả lỏng thôi mà.”

Ngụy Hà cũng không thay quần áo mà đi tới chỗ Trình Hảo ở.

Khi nhìn thấy Ngụy Hà xuất hiện trước mặt mình, Trình hảo có chút giật mình “Cậu, cậu Hai…” Trình hảo ngồi dậy,Ngụy Hà mặt không cảm xúc nói “Không cần đứng dậy đâu.”

Trình Hảo bối rối ngồi trên giường,gục đầu nói “Vừa rồi thành thật cám ơn cậu Hai…”

Ngụy Hà lạnh lùng không nói lời nào,Trình Hảo ngẩng đầu lên “Con, con không biết nên báo đáp cậu Hai như thế nào mới tốt…Nếu không có cậu Hai ra mặt…Con,con…”

Chính là nhìn như thế nào cũng không giống,người trước mắt yếu đuối nhát gan nào dám làm ra loại chuyện như vậy, chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn lầm? Nhưng nhìn theo bóng lưng lại giống hệt như kẻ mà cậu đuổi theo đêm qua.

Dù sao Ngụy Hà cũng chứng kiến tận mắt, không thể nói cậu không hề hoài nghi hắn “Mày đổ bệnh lúc nào?”

Ngụy Hà quan sát ánh mắt hắn.

Trình Hảo ngơ ngác nhìn Ngụy Hà “A?”

_”A cái gì? Muốn thiếu gia tao nhắc lại lần thứ hai sao?” Ngụy Hà không hề nể mặt quát

Trình Hảo vội vàng lắc đầu “Không không không…”

_Đừng vô nghĩa nữa, tao hỏi cái gì mày phải thành thật khai báo cặn kẽ!

_Bẩm, bẩm cậu Hai,là ngày hôm qua,chạng vạng có chút nóng sốt,lúc đầu cũng không để ý, sau đó, sau đó cứ như vậy…

Trình Hảo nơm nớp lo sợ trả lời,chuyện lúc sáng đã có người nói cho hắn biết,sợ Ngụy Hà hiểu lầm, Trình Hảo vội vàng bổ sung “Cậu Hai, thật sự không phải là con…”

Xem ra thật sự là mình nghĩ nhiều.

Ngụy Hà nhíu mày nhìn người đàn ông rưng rưng sắp khóc,ghét bỏ trừng mắt nhìn hắn “Tốt nhất là thật,bằng không….Hừ!”