Tranh chấp một hồi, vẫn là Dư Phong đấu không nổi với hai kẻ nhát gan kia. Thành ra mới có chuyện ba người to lớn, chen chúc nhau vào từng ngôi nhà một tìm kiếm. Bận rộn hết cả buổi sáng, cuối cùng cũng lôi ra được thêm năm sáu thi thể, làm xong Mặc Thanh và Lâm Du Nhiên cũng mệt bở hơi tai.
Mặc Thanh đã không dám động vào xác chết, tên khốn kiếp kia lại còn bắt y vác mấy thứ này ra ngoài! Cũng may mấy thi thể này đã khô cứng từ lâu, không còn nặng lắm với nhìn cũng không đến nỗi quá đáng sợ.
Chỉ là Mặc Thanh thì vất vả lôi lôi kéo kéo, còn Dư Phong lại ngồi ung dung một chỗ. Đã thế lâu lâu còn sai làm cái nọ, bắt làm cái kia, khiến Mặc Thanh bất mãn mãi không thôi.
Mặc Thanh lau giọt mồ hôi trên mặt, một tay chống hông nhìn Dư Phong khó chịu mắng.
“Này tên khốn kiếp kia, ngươi rảnh rỗi như vậy chi bằng ra giúp chúng ta một tay đi!”
Dư Phong thoải mái ngồi dựa lưng vào gốc cây, không nhìn Mặc Thanh đến một cái. “Hai kẻ các ngươi đã vô dụng thì thôi đi, giờ có mỗi vài thi thể cũng không vác được à? Nhanh tay nhanh chân lên, bằng không đến tối cũng đừng hòng rời khỏi đây.”
Hắn không để ý đến Mặc Thanh càng làm y tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Đến khi thi thể cuối cùng được lôi ra, Lâm Du Nhiên và Mặc Thanh mới ngồi gục xuống thở hổn hển. Lâm Du Nhiên dừng lại một chút cho lại sức, sau đó mới cảm thấy khó hiểu thắc mắc:
“Này, ngươi giúp hắn thì không nói, sao ta cũng phải vác mấy thứ quái quỷ này hả?!”
Mặc Thanh miệng cười mà lòng không cười trả lời: “Ngươi cảm thấy vác mấy thứ này tốt hơn, hay để ta đánh một trận thì tốt hơn?”
“Không phải chứ, hôm qua ngươi đánh cũng đánh rồi. Dù sao cũng là do hai ngươi gây sự với ta trước, coi như là hòa nhau đi!”
Mặc Thanh giơ nắm đấm lên đe dọa. “Đó là do ngươi tâm thuật bất chính đi lừa gạt người khác, ta còn chưa nhắc chuyện đó thì thôi lại còn tự lôi ra?”
“Ức hϊếp người quá đáng!” Lâm Du Nhiên uất ức thốt lên một câu.
Nhân lúc hai ngươi mải nói chuyện, Dư Phong ở bên kia đã đứng trước đám xác khô. Hắn dùng hai ngón tay vẽ vài đường, sau đó niệm pháp chú làm bùa cháy bùng lên, tạo thành một mồi lửa ném thẳng vào chính giữa. Xung quanh đã được xếp củi sẵn, chẳng mấy chốc ngọn lửa cháy lên dữ dội.
Mặc Thanh thích nhất là khoảnh khắc này, y hào hứng lôi ngọc Lưu Ly từ trong người ra. Chỗ này có tận bảy thi thể, tính ra trong một lúc y có thể thu được tận bảy oán niệm. Không vui sao mà được!
Ngọn lửa bùng lớn vang lên những tiếng tanh tách, xung quanh lập tức tỏa ra hơi nóng làm hai má Mặc Thanh đỏ ửng, Lâm Du Nhiên không chịu nổi nóng nhanh chóng lùi ra sau. Mặc Thanh sợ ngọc Lưu Ly không cảm nhận được nên không dám rời đi, lửa cháy được một nửa mà ngọc Lưu Ly vẫn không có một chút thay đổi. Mặc Thanh nghĩ có lẽ là do chưa kịp cháy hết nên vẫn yên tĩnh đứng đợi.
Nhưng đợi thêm một lúc, rồi một lúc nữa, đến khi chỉ còn lại một đám tro tàn, ngọc Lưu Ly vẫn không hề biến chuyển. Mặc Thanh lúc này mới đen mặt lại thắc mắc:
“Sao lại không có phản ứng gì?”
Mặc Thanh đưa tay vỗ vỗ lên viên ngọc, mấy ánh đỏ bên trong khẽ động nhưng lại chẳng tăng thêm một chút nào. Đợi thêm một lúc nữa, rốt cuộc Mặc Thanh cũng không chấp nổi sự thật bất mãn kêu lên.
“Không phải chứ, tại sao thứ này lại không được tính?”
Không phải nói chỉ cần là oán niệm là được tính sao? Những lần trước đó đều được, tại sao lần này lại không có thứ gì?
Mặc Thanh còn đang buồn bực thì Dư Phong đã đến bên cạnh từ lúc nào, hắn cũng ngó vào hỏi:
“Những thứ này đều không được ngọc Lưu Ly tiếp nhận?”
“Ừm.” Mặc Thanh buồn bã gật đầu, “Tại sao lại không nhận được, không lẽ viên ngọc này hỏng rồi?”
“Đây là đồ của sư phụ ngươi, làm gì có chuyện hỏng dễ dàng như vậy.” Dư Phong nhíu mày, suy nghĩ một lúc sau đó mới trầm ngâm nói: “Có thể là do những thi thể này vốn dĩ không có oán niệm.”
“Không thể nào! Làm gì có yêu ma nào không có oán niệm chứ!” Mặc Thanh kinh ngạc vặn lại.
Trừ phi là những xác chết có linh hồn đã đi đầu thai, bằng không yêu ma quỷ quái nào trên nhân gian mà chẳng có oán niệm. Hơn nữa đêm qua chính thứ này đã bật dậy định gϊếŧ họ đó, chuyện không có oán niệm thực sự hết sức vô lý!
“Các ngươi đang nói gì vậy, đã đi được hay chưa?” Lâm Du Nhiên đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, không hiểu gì mới xen vào gọi.
Mặc Thanh tiếc nuối một lúc lâu mới thu ngọc Lưu Ly về. Thôi vậy coi như lần này y xui xẻo.
Trời đã sáng hẳn không còn sương mù như hôm qua, ba người lại đi tiếp về con đường thẳng phía trước, một lúc lâu mới ra khỏi ngôi làng kì quái này. Đi được một đoạn xa thấy không còn nguy hiểm nữa, Dư Phong mới nhìn Lâm Du Nhiên nói:
“Giờ đã đến nơi an toàn rồi, ngươi cứ đi về hướng kia sẽ đến thôn trấn. Chúng ta không chung đường.”
Mặc Thanh nghe ra là Dư Phong đang muốn đuổi người. Họ và Lâm Du Nhiên vốn dĩ không thân thiết, làm vậy cũng không có gì là lạ. Chỉ là không ngờ Lâm Du Nhiên lại không đi, không những thế hắn còn bày ra vẻ mặt khốn đốn cầu xin.
“Hai vị đạo trưởng, hay là cho ta đi cùng các ngươi có được không? Ta thấy hai ngươi giỏi như vậy, chắc chắn không phải dạng tầm thường. Chúng ta cùng nhau hợp tác kiếm ăn, thế nào?”
“Ai thèm hợp tác với ngươi?” Dư Phong ngay lập tức từ chối. “Ngươi vô dụng chẳng làm được gì ra hồn, hơn nữa còn từng đi lừa đảo, mang theo ngươi để gây phiền phức cho ta à?”
“Tuy hiện tại ta không giỏi nhưng tương lai ta sẽ cố gắng mà!” Lâm Du Nhiên bị Dư Phong từ chối cũng không nản chí, tiếp tục khuyên nhủ. “Ta rất thích trừ ma, nhưng hoàn cảnh không cho phép nên mới không học đến nơi đến trốn. Ta cũng không muốn mình mãi là một kẻ lừa đảo mà…”
Lâm Du Nhiên ánh mắt hơi rũ xuống buồn bã nói:
“Ngươi xem ta chỉ mới nhìn qua sách một chút đã phân biệt được các loại bùa rồi, nếu chăm chỉ học nhất định sẽ giỏi lên. Hơn nữa ngươi thu nhận ta, trên đời này mất đi một kẻ lừa đảo không phải là chuyện tốt?”
“Ta đâu phải thánh nhân, trên đời thêm hay bớt một kẻ lừa đảo thì liên quan gì đến ta?” Dư Phong thẳng thừng quá mức khiến Lâm Du Nhiên nghẹn lời.
Mặc Thanh không nghĩ Dư Phong lại trả lời phũ phàng như vậy, bình thường hắn nói chuyện với y tuy không thể nói là tốt, nhưng cũng không đến nỗi nào. Bản thân Mặc Thanh cũng là được sư phụ cưu mang, hiểu được phần nào hoàn cảnh của Lâm Du Nhiên, nghĩ vậy Mặc Thanh liền nói đỡ:
“Hay là chúng ta cứ cho hắn đi theo đi, dù sao ta thấy hắn cũng không đến nỗi nào.”
“Ngươi muốn cho hắn đi cùng?” Dư Phong kinh ngạc quay lại nhìn Mặc Thanh.
Mặc Thanh gật gật đầu, vui vẻ nói với Lâm Du Nhiên:
“Nhưng nói trước theo chúng ta chẳng được bao nhiêu tiền đâu. Trên đường đi, ngươi chăm chỉ xách đồ may ra ta chia cho một ít.”
“Không cần, không cần! Hai ngươi cho ta ăn no bụng là tốt rồi.” Lâm Du Nhiên tươi tỉnh hẳn lên, vội kéo lấy tay nải trên tay Mặc Thanh xởi lởi nói: “Nào đưa đây để ta xách cho, thực sự đa tạ ngươi.”
“Dư Phong, để hắn đi cùng nhé?” Mặc Thanh mím môi hỏi lại.
Y làm như vậy Dư Phong làm sao có thể từ chối được nữa. Hắn cau mày nhìn Lâm Du Nhiên đang rối rít sáp lại gần Mặc Thanh, phút chốc mặt hắn bỗng đen lại.
“Ngươi đã đồng ý rồi, còn hỏi ý kiến của ta làm gì?”