Quyển 3 - Chương 1: Chấm dứt sự kiện Miêu Linh

Cuồng phong qua cửa sở mở toang thổi tung mái tóc không ngắn lên, lọn tóc dài che khuất ánh mắt hắn cũng không để ý. Hắn nhìn một quyển bút ký trên bàn, sắc mặt phức tạp, đó là bút ký hắn dùng để ghi lại sự việc quan trọng.

Sắc mặt hắn không ngừng biến hóa, tay trái nắm chặt thành quyền, tay phải run run đưa tới quyển bút ký, ngay lúc chạm phải thì như bị điện giật rụt tay lại, thuận tay cầm mấy quyển sách khác chồng lên nó.

Hắn nặng nề thở, thoát lực ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt như tro tàn.

Triệu Tường gấp ô, run run người hất nước đọng trên người xuống, trời mưa, gió rền với nước mưa nặng nề rơi xuống, bung dù trong thời tiết này căn bản vô ích, nên ướt chỗ nào thì ướt chỗ nấy. Hành lang đều bị nước mưa tạt ướt, gạch men sứ dưới chân trở nên trơn trượt.

Đèn trên hành lang là màu da cam, màu này thì không sáng lắm, khung cảnh có chút giống tòa nhà dạy học lần trước cúp điện vào ban đêm. Sự thật, Triệu Tường có chút sợ phải đi cầu thang ban đêm, tất cả là nhờ ơn mấy lần khắc cốt ghi tâm kia, nếu đổi người khác bước lên bờ vực sinh tử thay cậu phỏng chừng còn run sợ hơn cậu.

Tới cửa phòng 434, Triệu Tường gõ cửa liền có người mở cửa cho cậu vào.

Phòng ngủ bọn họ hoàn toàn giống với mấy phòng nam sinh khác, lúc nào cũng có âm thanh gõ bàn phím, ngẫu nhiên sẽ vang lên mấy câu chửi thề, bốn người đều chìm trong game, bình thường tới giờ cơm mới nói chuyện với nhau, hoặc là lúc hai người cùng lúc đi vệ sinh đứng trước cửa phòng vệ sinh xém chút đánh nhau giành chỗ. Bốn người trong game lại hoàn toàn tương phản cảnh đó, cùng nhau chiến đấu anh dũng, cùng nhau đi gϊếŧ hoặc cùng nhau bị gϊếŧ, so với thế giới thực không thú vị ai ai cũng hướng tới thế giới ảo tùy tâm sở dục, Triệu Tường trước cũng nghĩ vậy.

Triệu Tường nhìn nhìn mấy người đang đánh tới khí thế ngất trời.

"Ninh Xuyên, sao không hỏi thăm Chu Hân Vũ nữa? Hết thích người ta rồi hả?", Triệu Tường hỏi.

"Triệu Tường nói cái gì đấy. Nhanh dắt người chạy đi, tớ tiên phong liều chết!", lực chú ý của Ninh Xuyên không rời đi.

Triệu Tường hơi khó chịu, cậu ngả bài.

"Cậu ấy chết rồi."

"Ai cơ?"

"Tình nhân trong mộng của cậu, Nữ Thần Chu Hân Vũ!"

Ninh Xuyên cười sằng sặc, "Nữ Thần nào? Tình Nhân trong mộng gì? Sao cậu biết tình nhân trong mộng của tớ thế nào!"

Triệu Tường ngạc nhiên nói, "Sao? Không thích người ta nữa? Đổi người rồi?"

Ninh Xuyên không hiểu, "Nói gì đấy? Tớ cũng không biết Chu cái gì gì đó!"

Triệu Tường dừng lại.

"Cậu không biết Chu Hân Vũ?", cậu nhíu mày hỏi.

"Không biết! Ai thế? Mỹ nữ?"

Triệu Tường trầm mặc, quay đầu hỏi tên còn lại.

"Quách Vũ, cậu biết Chu Hân Vũ không?"

Quách Vũ cười nói, "Không biết, học cùng ban hả?"

Thấy Triệu Tường gật đầu, cậu ta nói, "Cậu nhớ lầm không? Tớ là lớp trưởng, lớp có ai mà tớ không biết sao? Không có bạn gái nào tên này cả!"

Triệu Tường cảm thấy cả người rét run, sao lại không có? Sao lại giống với sự kiện xe buýt? Chẳng lẽ đó đều là quỷ?

Triệu Tường nói lớn, "Sao lại không có! Các cậu nhớ lại xem, Chu Hân Vũ, Trần Kiệt, Khâu Tiểu Hằng! Đều là bạn học của chúng ta!"

Lưu Chiếu vốn đang đánh gϊếŧ nghiêm túc bất mãn quay sang nói, "Lên cơn gì nữa đấy, mấy người này một người cũng chưa từng nghe tên, bớt nói điêu!"

Quách Vũ, Ninh Xuyên cũng gật gật đầu, không hiểu ra sao nhìn cậu, giống như cậu mới là kẻ nhớ lầm.

Ký ức...

Đúng, ký ức!

Đoạn sau của sự kiện miêu linh không nghe Ninh Xuyên nhắc tới Chu Hân Vũ, lúc Quách Vũ giúp cũng không có nói tới! Tất cả là vì bọn họ chẳng còn nhớ gì về những người kia cả!

Tất cả những người kia đều đã chết sạch, giống y đúc sự kiện xe buýt!

Thảo nào bản thân cố cũng tìm không được thông tin gì về mấy người Trương Lỗi, khó trách trong lớp có người chết mà mọi thứ vẫn như chẳng có gì xảy ra, căn bản bọn họ không một ai có ký ức về những người đã chết kia!

Vậy vì sao bản thân cậu còn nhớ?

Nghĩ đến đây, cậu vội lấy điện thoại ra gọi cho Yến Giang, cậu hy vọng anh không quên cái gì, bằng không mọi thứ rất đáng sợ!

Cậu ra hành lang đứng chờ điện thoại được bắt.

Di động vẫn truyền đến âm thanh "đô, đô" chưa ai bắt máy. Triệu Tường sợ hãi nghĩ, chẳng lẽ Yến Giang cũng là giả. Ngay lúc Triệu Tường muốn trở lại phòng hỏi xem có ai nhớ anh không, có người nhấc máy.

"Uy.", đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nam nhân trầm ổn.

"Uy, thầy Yến, là Triệu Tường!"

"Tôi biết là cậu, có hiện tên.", Yến Giang hình như hơi nở nụ cười.

Triệu Tường không có tâm tư cùng anh nói đùa.

"Thầy Yến, thầy nhớ Chu Hân Vũ, Trần Kiệt, Khâu Tiểu Hằng không?"

Điện thoại truyền đến im lặng trầm mặc, Triệu Tường khẩn trương chờ câu trả lời.

"Sao lại hỏi vậy? Đương nhiên nhớ!"

Triệu Tường thở ra một hơi, cậu có cảm giác chuyện xảy ra hôm nay thật hết cả hồn.

"Bọn Ninh Xuyên không nhớ ba người đã chết kia, bọn họ không ai nhớ."

"Không nhớ? Tôi không có hỏi người khác chuyện Trần Kiệt nên chưa gặp tình huống này. Theo cậu nói thì người chết đi sẽ bị lãng quên?"

Triệu Tường trầm giọng nói, "Sợ là vậy. Thầy Yến, thầy có thể giúp em tìm thông tin của Trương Lỗi, Chu Bân, Lưu Chí Phi, Chu Văn Đình không?", sau đó tả một chút ngoại hình, việc xảy ra chưa lâu nên cậu vẫn còn nhớ rõ.

Nghe xong, một hồi sau truyền đến nghi vấn của Yến Giang, "Những người kia có vấn đề gì?"

Triệu Tường trầm mặc một hồi vẫn nói sự kiện xe buýt cho anh nghe, cũng nói ra suy đoán của mình.

"Được, tôi sẽ đi hỏi thăm, nếu chân tướng là những gì cậu đoán thì đáng sợ đấy."

"Vâng, em chờ thầy."

"Được, gặp sau."

Cúp điện thoại, Triệu Tường lo lắng, cậu có cảm giác sau bóng ác ma là một âm mưu rất lớn, cuốn tất cả mọi người, cậu, Yến Giang thậm chí cả bọn Ninh Xuyên vào trong.

Đèn hành lang hôn ám, Triệu Tường đứng lặng trong một góc khuất sáng âm u, cậu phảng phất cảm thấy một ác ma vô hình nhe răng cười ha hả đùa bỡn bọn họ.

Tất cả chúng ta đều là đồ chơi của ma quỷ.

Tôn Hải sớm ngồi trong phòng học, cậu ngồi ở vị trí đầu hàng cuối bên trái, tuy sinh viên đều thích ngồi phía sau nhưng vị trí này không có nhiều người chú ý.

Càng gần tới giờ vào học, trong phòng cũng càng nhiều học sinh, náo nhiệt lên nhiều. Mọi người hoặc cùng tụ lại đàm luận vài chủ đề hoặc tự mình đọc sách, loại người này đều có tiền, bình thường thành tích học rất tốt.

Thành tích Tôn Hải coi như không tồi, nhưng tính cách lại tối tăm nặng nề làm cho người ta e ngại, cả giáo viên cũng không thích lắm, cậu lớn tới vậy, người có thể coi là bạn bè cũng chỉ có...

"Uy, Tôn Hải à, sao lại ngồi chỗ này.", Người đó tới ngồi vào chỗ trống cạnh cậu.

Tôn Hải miễn cưỡng nở nụ cười, không nói gì.

Vương Kiên Long cũng không có để ý, chỉ là nhìn thấy cậu ôm gì đó trong ngực.

"Cái gì thế? Ôm chặt vậy?"

Tôn Hải hoảng sợ giấu đi, chỉ tiếc khí lực không lớn bằng Vương Kiên Long, mắt thấy vật sắp bị cướp đi, trong lòng lo lắng dâng lên, cậu hét to với Vương Kiên Long.

"Thả tay, cút!"

Vương Kiên Long quả nhiên buông tay, có chút mất tự nhiên cười nói, "Tôn Hải, không cần giận, tớ chỉ đùa một chút."

Tôn Hải thấy rất nhiều bạn học nhìn qua hướng bọn họ, bùng nổ chớp nhoáng nhanh chóng xẹp xuống, cậu cúi đầu uể oải nói, "Vương Kiên Long, xin lỗi."

"Không sao, ha hả, bảo bối gì mà giấu nhanh thế?"

Thấy Tôn Hải lại siết chặt hơn, Vương Kiên Long vội vàng nói, "Được được tớ không xem là được, kỳ thật cũng do tớ không tốt. Chỉ là muốn hỏi, à, dạo này ổn chứ?"

Trong đầu Tôn Hải xẹt qua một tia âm trầm, sợ Vương Kiên Long thấy nên đầu cúi càng thấp.

"Ổn lắm."

"A, vậy được rồi, tớ còn tưởng..."

"Lấy làm gì!", thanh âm Tôn Hải bỗng đề cao lên, nhưng rồi như ý thức được lại nhẹ nhàng nhàng nói, "Tớ tốt lắm, Vương Kiên Long."

Vương Kiên Long sờ sờ mũi có chút xấu hổ, cậu rốt cuộc im miệng. Kỳ thật cậu thấy được đó là một quyển bút ký màu đen, cậu đoán hẳn phải nhật ký của Tôn Hải nên phản ứng mới lớn vậy.

Bên trong có gì? Vương Kiên Long không có hảo ý nghĩ.

Một trận chuông thanh thúy qua đi, một nam nhân đi vào, có phong độ, cử chỉ tao nhã, hoàn toàn không giống với phong thái của một giáo viên đại học, hẳn nên ở địa vị cao hơn hoặc là một nghệ thuật gia.

Vương Kiên Long đυ.ng đυ.ng Tôn Hải đang ngẩn người, cười nói, "Không cần học đòi như nữ sinh thấy trai đẹp, bị anh đẹp trai câu hồn đi mất."

Tôn Hải phục hồi tinh thần, nhìn bốn phía quả nhiên rất nhiều nữ sinh đang hiện mặt mê trai, cậu thu lại vẻ mặt.

Cậu ngẩn người không phải vì bộ dạng thầy giáo quá suất mà là trong nháy mắt nhìn thấy thầy, trong lòng liền dâng lên một cảm giác không tốt, giống như nếu người này đứng đây sẽ làm cho bản thân không thoải mái, muốn thầy ấy biến mất!

Tôn Hải giật mình, sao cậu lại nghĩ vậy! Đây là giáo viên của cậu, không cừu không oán, không thể nghĩ vậy, mau dừng lại.

"Các em khỏe, thầy là Lưu Giới, là giáo viên mới, từ hôm nay dạy môn Triết.", Lưu Giới mỉm cười nói.

Các học sinh đương nhiên nhiệt liệt hoan nghênh, tiếp theo còn nhiệt tình mở sách vở, tình cảnh hiện tại còn hơn cả được một giáo viên có tuổi dạy dỗ, anh đẹp trai đi đâu cũng đều nổi tiếng.

Buổi học này, đối với học sinh lẫn giáo viên đều rất thoải mái, nhưng đối với Tôn Hải thì như một loại tra tấn. Bởi vì cậu không lúc nào là không áp chế bản thân, ngăn cản suy nghĩ muốn loại bỏ giáo viên kia như đạp chết một con gián.

Cậu áp chế sát khí, siết chặt bút ký trong ngực, từ dưới đùi dâng lên cảm giác muốn dẫn đường cho cậu, mở ra con đường ma quỷ...

"Được rồi, tan học, có vấn đề có thể hỏi."

Cuối cùng cũng tan học, Tôn Hải là người đầu tiên lao khỏi phòng học, chạy hồi lâu mới dám dừng lại thở, cậu che ngực, vị trí trái tim bùm bùm đập, sao lại vậy, chẳng lẽ...

Vương Kiên Long vào lúc Tôn Hải lao ra cửa mới kịp phản ứng, vội vàng đứng lên thì đã không còn thấy thân ảnh đâu,

Cậu nghĩ nghĩ rồi rời hướng đên phòng học khác đi, trước khi đi quay đầu nhìn lại hướng Tôn Hải bỏ chạy, biểu tình âm trầm.

Tác giả nói ra suy nghĩ: Tốt, vậy là quyển 1 xong rồi. Như đã thấy ở quyển 1, cuốn truyện này bất đồng với các tiểu thuyết truyền thống, tuy cũng có quỷ nhưng không chỉ đơn thuần chỉ là oán niệm, ở đây quỷ là một công cụ, công cụ để đùa bỡn lòng người. Mọi người cũng biết. bên trong đại học D có BOSS bự nhất, nó không ngừng tạo ra sự kiện quỷ quái để người ta lâm vào tuyệt cảnh, mà nhóm diễn viên này lại bởi vì nguyên nhân cá nhân mà không ngừng tiếp xúc với các sự kiện này, thậm chí là trở thành trung tâm sự kiện. Trong truyện cũng sẽ không xuất hiện công cụ trừ ma, không có mấy thứ này, bọn họ đều dựa vào trí tuệ của mình. Ta lần đầu viết văn, hành văn không tốt, nội dung câu chuyện, chắc là vì lần đầu viết đi, nắm không chắc, tuy đã định ra đại cương nhưng có nhiều ý là đột nhiên thêm vào, viết viết rất lâu, ý tưởng đều tự động tuôn ra, cho nên có thể sẽ hơi loạn, nếu cảm thấy được thì đọc tiếp, không thì rời đi, cảm ơn mọi người!

–Hết chương 1–