Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quỷ Hạng

» Tác Giả: Cảnh Hoặc
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 7.14 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 7 Bình chọn
Editor: Ngõ Quỷ
Thể loại: thần quái, thần tiên ma quái, kinh sợ thần bí, đô thị tình duyên.

Đại Tỉnh Hồ Đồng là một cái giếng được liệt kê vào các di sản văn hóa cần bảo vệ. Tương truyền nơi đó lúc trước là một phủ bối lạc (1)
đời nhà Thanh nhưng không biết tại sao chỉ sau một đêm bị san bằng tất cả.

Hết thảy đều bắt đầu từ nơi này.

Một bà lão mù lòa bó chân, cặp chị em song sinh quỷ dị, âm thanh “cộp cộp” phát ra từ nhà vệ sinh công cộng lúc nửa đêm, còn có truyền thuyết thần quái lưu truyền khắp ngõ…

Triệu Tiểu Mạt không tin quỷ thần, cậu chỉ là một thanh niên đang ôn thi nghiên cứu sinh về chủ nghĩa duy vật năm tư, thuê trong tứ hợp viện (2).

Nhưng cậu dần dần phát hiện, cả ngõ nhỏ như bị kinh hoàng bao phủ.

Hơn hai mươi năm, những cái chết vô tận, năm nay, sẽ rơi xuống đầu ai?

——— ————–

(1): Đa La bối lặc (多罗贝勒- Duōluó Bèilè), có nghĩa là “chúa tể” trong tiếng Mãn Châu, thường được gọi tắt là Bối lặc. Tước hiệu này thường được ban cho con trai của Thân vương hoặc Quận vương.

(2): 四合院: một kiểu dinh thự gồm các khối nhà bao quanh một khoảnh sân trong. Những sân trong này thường được kết nối bằng các ngõ nhỏ được gọi là hồ đồng (胡同). Các hồ đồng thường thẳng và chạy từ đông sang tây để các ô cửa phải đối mặt với hướng bắc và nam nhằm có Phong thủy tốt. Chúng khác nhau về chiều rộng; một số rất hẹp đến nỗi chỉ đủ cho một vài người đi bộ có thể qua cùng một lúc.

Đại Tỉnh Hồ Đồng có nghĩa giếng to ngõ nhỏ. Địa danh trong truyện chỉ là hư cấu.

— —— —— —— —— —-
Mở đầu:

Mở đầu

Mùng năm âm lịch

Mùng năm âm lịch hàng năm, nếu ban đêm không có ánh trăng, trong Đại Tỉnh Hồ Đồng sẽ xảy ra chuyện.

Ngày đầu tiên Triệu Tiểu Mạt chuyển hành lý vào nơi ở mới, bà cụ Trì mù lòa bi thương nói cho cậu biết.

Cậu có phần kinh ngạc nhìn thật kỹ bà lão, lộ ra một gương mặt đầy những nếp nhăn, chảy xuôi theo những bí hiểm.

“Chạy không thoát, bất kể là ai, đều không thể chạy thoát.” cụ Trì vẫn âm dương quái khí* đang liên miên kể chuyện không dừng, điều Triệu Tiểu Mạt nghe được, chính là giọng nói khàn khàn tựa như tiếng xé khăn khiến cho người ta rùng mình từng đợt.

“Trước tiên để ở đây hả?” Giọng nói của một anh chàng vang lên từ phía sau làm cậu bớt căng thẳng.

Cậu nhìn nhìn người kia, gật đầu, rồi xoay người sang, bà lão kia chẳng còn đứng cạnh nữa.

Dường như đến tận bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.

“Đừng để ý bà ấy ” anh chàng kia cười ha hả với Triệu Tiểu Mạt “Bà ấy già rồi, lần thẩn cằn nhằn, cậu cứ xem như thói quen là được.”

Triệu Tiểu Mạt như đang ngẫm nghĩ điều gì ừ một tiếng, bên trong trực giác lại có một âm thanh không ngừng vang vọng——

Mau rời khỏi đây.

——— ———-

*: 阴阳怪气 – miêu tả thái độ, hành động, cử chỉ khác lạ, khó hiểu. Từ này mang ý nghĩa không tốt.
Chương 1: Sân 11 Đại Tỉnh Hồ Đồng
Bảng điểm kì thi nghiên cứu sinh đã có rồi, tôi lại thiếu sáu điểm nên trượt.

Nghĩ đến mẹ còn ở thành phố phía nam chờ tin thắng lợi, tôi đành chọn cách nói dối.

“Mẹ, con đỗ rồi, tháng sau đến trường làm thủ tục nhập học. Dạ, tiền đủ dùng, mẹ đừng lo lắng, con ở kí túc. Con hiểu mà, tốt ạ, vâng, mẹ cũng giữ gìn sức khỏe, con cúp máy đây. Dạ đúng ạ, kí túc mới cũng không được lắp điện thoại, con sẽ nghĩ cách liên lạc với mẹ nhé.”

Đặt điện thoại xuống, tội giật lấy tờ quảng cáo cho thuê nhà, bấm nút theo dãy số trên giấy.

Quảng cáo này, hấp dẫn tôi chỉ có giá thuê khá rẻ. Trước đấy đọc giấy bắt buộc rời đi của đại học, tôi đã lưu lại hơn nửa năm, thật sự không thể được nữa. Bây giờ chỉ còn cách, tìm nhà trọ giá rẻ, chờ thi đỗ nghiên cứu lại xin về kí túc xá. Nhưng mỗi lần tìm quảng cáo cho thuê phòng trọ, giá cả trong phạm vi tiếp nhận của tôi đều rơi vào loại phải hơn mười người thuê chung một phòng, tối đến ồn ào khiến tôi chẳng thể nào tĩnh tâm đọc sách tiếp tục ôn thi.

Sau đó tôi trông thấy quảng cáo này, sân 11 số 4 Đại Tỉnh Hồ Đồng, một tứ hợp viện rất lớn. Cho thuê chính là phòng nhỏ khoảng 10 mét vuông chủ nhà không dùng đến, giá cả hợp lý.

Vài ngày sau, tôi thu dọn sạch sẽ đồ đạc bốn năm đại học, khó khăn chuyển đến nơi được gọi Đại Tỉnh Hồ Đồng.

Tôi đánh giá một lượt sân này, điển hình của tứ hợp viện, có bức tường cũ kĩ xây làm phù điêu trước cổng, trên mặt không có chữ cũng chẳng có tranh, nước sơn màu xám đã bong ra từng mảng không còn hình dáng.

Giữa sân là một cái ao, hiện tại các nhà đều có hệ thống cung cấp nước sạch, dùng ao ít đi, một vòi nước rỉ sét nhỏ giọt theo nhịp, bên dưới quần áo chẳng biết chậu nhựa nhà ai để đó. Một số nhà dùng lưới sắt làm lan can bên ngoài, nước sơn xanh thẫm đã chẳng mấy sáng sủa, nhiều chỗ còn lộ ra lõi sắt đen sì.

Tôi còn chú ý tới một con chó lớn, giống chó săn phổ thông, cổ bị buộc xích sắt. Có lẽ đã già, nó dùng đôi mắt màu lục âm u nhìn tôi.

Vừa định kéo hành lý bước vào cổng, liền bắt gặp một người.

Là một anh chàng xấp xỉ tuổi tôi, nghe giọng nói là người Bắc Kinh chính cống, tự xưng họ Cao, dáng người cũng rất cao, vừa vặn hơn tôi một cái đầu. Thấy được rằng, cậu ấy mang một trái tim nhiệt tình đầy nắng của tuổi trẻ, trong khi giúp tôi vận chuyển hành lý vào sân liền trò chuyện như thể quen biết đã lâu.

“Cậu chắc là người phương nam, trông dáng người nhỏ nhắn, phải dọn dẹp một đống đồ đạc như này thật vất vả cho cậu, ha ha.”

Tôi chẳng đáp lại chỉ cười cười, kéo vali vào phòng ngủ. Trong căn phòng chưa đến mười mét vuông chỉ có một chiếc giường, bốn bức tường trống trơn, cũng không còn đồ đạc nào khác.

Vừa lúc đó, một giọng nói già nua xộc vào không gian nhỏ hẹp.

“Mùng năm âm lịch hàng năm...”

🎲 Có Thể Bạn Thích?