Chương 7: Chuyện xưa của bà lão Trì
Nhà bà lão Trì rất nhỏ, chỉ có hai gian. Căn phòng được dùng làm phòng khách lẫn phòng ngủ, ở giữa ngăn cách bởi bức bình phong bằng trúc cũ rách. Chẳng hề giống với tưởng tượng bên trong bày đầy kinh Phật và lư hương của tôi, cũng không có đồ vật gọi thần đuổi quỷ, nhưng vừa bước một bước qua cửa, tôi cảm thấy một cái lạnh phả thẳng vào mặt, khiến cho người ta không thể tránh né... Thật quái lạ.
Quả thực như thời gian dịch chuyển. Không có TV, tủ lạnh, không có bếp ga, chẳng hề có mùi của đồ dùng hiện đại lẫn đồ điện, thậm chí cả bóng đèn cũng không. Chỉ có một chiếc bàn gỗ, giường, và một cái đế đèn cầy phủ kín bởi sắc đen xanh rỉ đồng. Chiếc bàn trang điểm màu hồng bợt bạt như thể đồ vật trong mơ cách đây mấy đời. Dường như tôi vừa thoát khỏi ảo giác bên giếng, lại lạc vào một ảo ảnh khác.
Bà lão Trì loạng choạng lại gần bàn trà tròn nhỏ bên cạnh tôi, dùng bàn tay nhăn nheo mò mẫm pha trà mời khách. Nước men sứ của bình và ấm trà đều đã ố vàng, dựa theo hoa văn mộc mạc, nói là đồ cổ vô giá tôi cũng tin.
“Chàng trai, ngồi đi.”
Tiếng bà nói rất nhẹ, không biết do ảo giác của tôi, hay do nguyên nhân gì khác, một bà lão gương mặt tràn đầy hạnh phúc hư ảo ngồi giữa khung cảnh mang phong vị xưa cũ, như phủ một vòng sáng bạc, ánh sáng rực rỡ thay đổi, kí ức ngày xưa bong ra từng mảng ngấm ngầm xâm chiếm tôi.
“Gọi là Đại Tỉnh Hồ Đồng, bởi vì trước cổng ngõ là miệng giếng kia. Cậu từng thấy rồi đấy? Miệng giếng... Có quá khứ như nào...” bà lão dùng giọng nói khàn khàn của mình bắt đầu kể chuyện.
Tôi nghe chuyện xưa trong từng lời bà cụ kể, khi đó đã nghĩ rằng, nơi kia và những người nọ cách tôi rất xa, cho đến mãi về sau tôi mới hay, bọn họ, kỳ thật, đều ở ngay bên tôi.
Nghe xong câu chuyện của bà lão, bầu trời đã tối đen. Điện thoại di động tôi quẳng trong phòng, mà nhà bà lão Trì lại chẳng có phương tiện đo thời gian, trước mắt lúc này là mấy giờ cũng không biết.
Bà lão Trì đột nhiên cao giọng: “Giờ Tý!”
Tôi bị dọa đến hoảng, sắc mặt phức tạp nhìn lên bà lão. Bà ngồi đầu giường xoa nắn đôi chân bị bó vặn vẹo thành biến dạng, dùng hai mắt trắng đυ.c nhìn về phía trước, run rẩy nói: “Cậu mau đi đi... Đừng dẫn nàng ta đến... Tôi không muốn gặp nàng...”
Tôi còn muốn hỏi lại, bà lão đột nhiên dùng thanh âm chói tai thảm thiết gào lên: “Cút!! Mau cút!!! Cút ngay đi!!!!” Vừa rít gào, vừa kích động dùng tay mò mẫn xung quanh, hễ chạm vào vật gì bất kể xanh đỏ đen trắng đều ném về phía tôi. Không thể chịu được nên tôi chạy khỏi căn phòng nhỏ hẹp đó, hơn nữa vẫn mờ mịt chẳng rõ lý do.
Khi đường ống dẫn nước của tứ hợp viện lọt vào tầm mắt thì tôi có chút ngẩn người, hóa ra mình đã quay về thực tại. Nhà bà lão Trì được bày biện theo kiểu cách của trăm năm về trước, thật sự rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác.
Bầu trời mênh mông đen kịt không có nổi một tia sáng, lại một đêm mịt mùng, không gió ngột ngạt.
“Grừ...”
Phía sau đột nhiên phát ra âm thanh khiến tôi thất kinh, quay đầu xem thử, hóa ra là Hổ Tử nhà lão Mao. Nó ngày thường ngoan ngoãn bỗng dùng đôi mắt lục u ám hung hăng nhìn tôi, cổ họng gầm gừ khe khẽ. Vì trời quá tối, tôi thậm chí còn không thấy rõ hình dáng của nó, chỉ có đôi mắt tròn tròn ánh xanh, trong bóng đêm càng thêm âm u.
Tôi nhích tới gần, nó lại hoảng sợ lùi về sau, khẽ rên ư ử cuộn người lại dưới cửa sổ.
Bây giờ tôi mới phát hiện, bình thường giờ này, tuy bảo người già đã ngủ, nhưng trong sân vẫn sẽ thấy động tĩnh. Thế mà giờ đây trong tứ hợp viện chẳng có dù chỉ một tiếng vang, mọi nhà đều đóng chặt cửa, không một ánh đèn hắt qua cửa sổ. Quay lại nhìn thử cửa sổ nhà bà lão Trì, ngọn đèn mờ nhạt ban nãy thắp lên cũng chẳng biết tắt tự bao giờ. Khoảnh khắc này, cả viện như đã chết, kể cả chính tôi, bất động đứng yên trong hồ đồng vắng lặng, lặng ngắt như tờ, không còn dấu vết của sự sống.
Chuyện này rất bất thường!
Nếu như thường lệ, từ chỗ tôi đứng cũng có thể trông thấy lão Mao xem kịch trên TV qua bức rèm chưa vén, Viên Viện hẳn đang ôn bài, Lý Lan Vận cũng là con cú thức khuya. Còn có Cao Học Huy, phải rồi, Tiểu Cao! Tại sao cũng không thấy động tĩnh từ cậu ta?
Lại nói tiếp, đại khái một tháng trước đây đã từng xảy ra chuyện này... Chẳng qua hôm đó tôi ở trong phòng ôn tập, không phải là kẻ đang đứng giữa sân cảm nhận chân thực như này. Hôm đó, hôm đó... Chính là ngày mà tôi trông thấy vật kia lúc đêm khuya... Đúng vào mùng năm...
Tôi đột nhiên minh bạch, hôm nay, chẳng phải mùng năm sao?! Mùng năm tháng sáu âm, hoàn toàn... Không có ánh trăng!
Sau lưng ướt mồ hôi lạnh vì kinh hãi, một giọt trượt xuống sống lưng, cảm giác lạnh ngắt ma quỷ, như thể con gì vừa dùng lưỡi liếʍ qua... Tôi lắc đầu thật mạnh, muốn ném đi ý nghĩ không tên đó. Tôi vọt tới trước cửa phòng mình, rồi bỗng nhiên dừng lại, tôi không biết căn phòng đằng sau cánh cửa chưa lên đèn có gì đang đợi.
“Thanh Anh thường mặc một bộ sườn xám đỏ tươi, da trắng như tuyết, xinh đẹp như vẽ...”
Giọng kể liên miên của bà lão Trì vang vọng trong đầu tôi, cái nóng đêm hè vốn có đã bị cái lạnh sinh ra từ tim gột sạch không còn dấu vết, ngay cả tiếng ve ngày đêm không ngớt cũng chẳng nghe thấy nữa.
“Thanh Anh mười sáu tuổi đã theo bối lặc gia...”
…
“Thanh Anh làm mẹ quá sớm, đứa bé sinh ra đã là thai lưu...”
…
“Thanh Anh mười tám tuổi đã bị vứt bỏ, gần như quả phụ...”
…
“Thanh Anh cả đời...”
…
“Thanh Anh...”
…
“Thanh Anh...”