Chương 3: Bàn tay dưới ánh trăng
Thời điểm gặp lại gia sư của Viện Viện, như thể có chung linh cảm. Hắn đi qua trước cửa sổ phòng tôi, tôi đang tưới nước cho hoa trên bậu cửa. Hắn nhìn thẳng vào tôi, mang theo ánh mắt của lần trước, một chút xem xét, một chút tò mò. Khi ánh mắt kia dừng lại trên khóm hoa tôi đang loay hoay chăm thậm chí còn mang cả ý cười.
Tôi cảm giác đầu óc như bị giật một cái, còn chưa nghĩ ra làm thế nào để chào hỏi hắn, vậy mà hắn lại lập tức quay đi, hình ảnh sau cùng đọng lại trong tôi là gương mặt nghiêng của hắn, rất đẹp.
Ban đêm tôi giật mình tỉnh khỏi cơn mơ không rõ nguyên nhân, chẳng biết tại sao vẫn cảm thấy lạnh. Tôi lấy ga trải giường đắp lên người, nghĩ ngợi xem có nên lấy cả chăn mỏng từ tủ quần áo ra không nữa.
Tấm rèm khép không kín, ánh trăng nhợt nhạt men theo khe hở rơi xuống, tạo thành một bóng mờ hắt lên cuối giường. Ngay lúc liếc nhìn theo phản xạ, tôi trông thấy năm vệt màu trắng bất thường khẽ động một cái, trồi lên từ bóng mờ kia.
Khi tôi nhìn kỹ liền cảm thấy da đầu bỗng nhiên tê dại, như thể trong khoảng khắc toàn thân bị rút cạn máu.
Đó là một bàn tay, một bàn tay phụ nữ. Phần cổ tay đã ẩn trong bóng đêm, chỉ có năm ngón tay trắng bóc nuột nà lẳng lặng ánh lên nhờ trăng. Bàn tay kia rõ ràng như thế, thậm chí tôi có thể trông thấy cả mạch máu khẽ nổi trên mu bàn tay—— và từng kẽ móng tay, hoàn toàn không ăn khớp với làn da trắng bóc, pha lẫn chút bùn đen.
Tôi thở gấp, căn phòng chỉ còn âm thanh hít vào thở ra trong mũi. Tôi dùng hết sức nhắm mắt thật chặt, lắc đầu, bàn tay kia vẫn lặng im dưới chân như trước, chẳng hề giống trong phim kinh dị thường xem, khi nhìn đến lần thứ hai sẽ biến mất.
Nó có thật!
Nghĩ đến đây, cơ thể tôi không chỉ vội vàng run rẩy. Bàn tay kia như bị đánh thức, từ từ chuyển động, lập tức bắt được cổ chân tôi, lực kéo mạnh kinh người, tóm được tôi liền lôi xuống.
Ả sẽ gϊếŧ tôi!
Tôi sẽ chết!!
Ả là ai?! Không, ả là thứ gì?!
Ý nghĩ trong đầu hỗn loạn, tôi chỉ biết liều mạng vùng vẫy, muốn cầu cứu, há miệng nhưng chẳng hề phát ra tiếng, âm thanh như nghẹn trong cổ họng.
Trong lúc vật lộn với bàn tay kia, tôi trông thấy một phần cánh tay của nó, để lộ dưới ánh trăng trắng âm u bất thường, thoạt nhìn, đúng là từ dưới giường vươn ra!
Nói cách khác, cái thứ không biết là vật gì, ngay lúc này đang núp dưới giường của tôi!!
Có lẽ giãy dụa chỉ trong vài giây, nhưng trong mắt tôi như thể hàng thế kỉ đã trôi qua. Thậm chí cuối cùng tôi cũng chẳng biết đó là cái gì, là người, hay là, loài vật khác? Tôi xếp tất cả chuyện này vào loại đấu tranh sinh tử theo chủ quan, thế nhưng nó hoàn toàn chi phối tôi.
Đột nhiên “Tách” một tiếng đèn bật sáng, cảm giác kìm kẹp ở cổ chân tôi cũng theo đó mà biến mất. Gương mặt mang nét hờn giận của dì Thôi xuất hiện ở cửa.
“Có chuyện gì thế?”
Tôi nhìn dì, há miệng hít một hơi thật sâu. Ánh đèn rực sáng, tôi đã trở về trần gian.
Có lẽ sắc mặt của tôi trông cũng không ổn, tuy giận nhưng dì cũng phát hiện có chuyện gì đó, giọng đầy lo lắng.
“Làm sao vậy? Tiểu Triệu? Xảy ra chuyện gì?”
Tôi ngần ngừ trong chốc lát, nhưng không kể lại, cố gắng nặn một nụ cười tươi tắn: “Có thể là ác mộng thôi.”
Dì Thôi “À” một tiếng, mỉm cười gượng gạo: “Vẫn là một cậu nhóc mà. Nghỉ sớm đi nhé.”
Bà chủ nhà của tôi bước ra ngoài, cánh cửa cũng mở theo. Đèn vẫn sáng, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi… Không, có lẽ… Không chỉ có riêng tôi đâu.