Chương 20-3: Lại còn có người muốn tán tỉnh Duật Cửu Âm

Editor: Kim vô gia cư

--------------------------------------

Lão Nhị và Lão Tam đều rất cảnh giác. Mà Ngô Thiên Nhân lại càng không kiêng nể gì, thậm chí còn giơ camera quay xung quanh nhà ma, nói với giọng điệu giễu cợt vô cùng.

"Nơi rách nát gì đây hả! Cái thứ làm bừa này cũng rác rưởi gớm!"

"Còn tự xưng nhà ma không bị ai phá giải, nhìn trang trí bên ngoài thôi là biết bên trong không có gì vui."

"Bạn trai mới của Vân Nguyệt đi làm ở đây cũng thật xấu hổ. Khu linh dị neo người thật, ba đứa thua cuộc cũng được gọi là nam thần."

Fan trong phòng livestream của Ngô Thiên Nhân cũng tham gia mỉa mai, biểu cảm trên mặt Ngô Thiên Nhân rất đáng ăn đòn. Còn những người đi theo anh ta, tất cả đều tỏ vẻ khinh thường, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ.

"Này, có phải mấy người muốn đến gây sự phải không?"

Lão Nhị không nhịn được nữa mà nổi giận. Anh ấy lớn tiếng ồn ào như vậy khiến Duật Cửu Âm và Từ Vọng trong phòng cũng đi theo ra.

Mặc dù bây giờ nhà họ Từ vẫn nghèo túng, nhưng sau khi giải quyết chuyện của Ngô Thủ cũng dần có khởi sắc. Vì vậy thận phận cậu chủ nhà họ Từ của Từ Vọng cũng có trọng lượng hơn rất nhiều so với trước đây.

Nhà Ngô Thiên Nhân cũng có ít tài sản nên đương nhiên biết Từ Vọng, vì vậy sự phách lối của anh ta cũng vơi bớt đi một chút. Nhưng khi anh ta trông thấy Duật Cửu Âm sau lưng Từ Vọng, anh ta lập tức trợn mắt nhìn thẳng.

Vừa nãy đã nói, Ngô Thiên Nhân là kẻ vô cùng háo sắc. Ỷ vào trong nhà có chút tiền lẻ mà ra sức coi trời bằng vung. Với anh ta mà nói Vân Nguyệt cũng đã là mỹ nhân tuyệt sắc, có thể bất chấp ranh giới đạo đức. Bây giờ anh ta nhìn thấy Duật Cửu Âm lại càng bước đi không nổi.

Từ Vọng nhíu mày, đứng chắn trước mặt Duật Cửu Âm. Còn Lão Nhị và Lão Tam cũng trở nên cảnh giác. Tính mê hoặc của gương mặt Duật Cửu Âm quá mạnh. Bọn họ tức giận vì Ngô Thiên Nhân không tôn trọng Duật Cửu Âm nhưng cũng lo lát nữa Duật Cửu Âm phát khùng lên hành hạ người ta nguy hiểm đến tính mạng.

Ngô Thiên Nhân không khác gì bãi cứt chó, dính vào chỉ khiến người ta buồn nôn.

Nhưng Ngô Thiên Nhân cũng không để ý trong lòng bọn họ đang suy nghĩ gì, chỉ muốn bắt chuyện với Duật Cửu Âm.

"Nghe nói cậu là ông chủ của nơi này phải không? Biết phong thủy huyền học đúng không?"

"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Duật Cửu Âm chủ động bước ra từ sau lưng ba người Từ Vọng, đứng trước mặt Ngô Thiên Nhân.

Đứng gần nhìn còn xinh đẹp hơn! Ngô Thiên Nhân nuốt một ngụm nước bọt, nổi lòng háo sắc lấy điệu bộ tán gái trước đây ra để tán tỉnh Duật Cửu Âm.

Anh ta móc ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi, đặt trên quầy tiếp tân, ra vẻ phong độ nói với Duật Cửu Âm:

"Tính cho tôi một quẻ nhân duyên, tính tốt thì tiền này là của cậu."

"Oa! Ngô thiếu ra tay hào phóng ghê!" Trong phòng livestream của Ngô Thiên Nhân, một loạt bình luận cảm thán chạy qua. Bọn họ biết cái thẻ ngân hàng kia của Ngô Thiên Nhân, mỗi tấm có mười vạn. Thời đại này có không ít con nhà giàu dùng tiền đập vào gái xinh, nhưng ra tay mười vạn thì có chỉ mình Ngô Thiên Nhân trên nền tảng.

Cho nên mặc dù không ít người cảm thấy anh ta giàu mà ngu, nhưng cũng không thể không thừa nhận cảm giác nhìn anh ta lấy tiền đập vào mặt người khác khá thoải mái.

"Móe! Con mẹ nó mày cút mau!" Lão Nhị lập tức nổi giận, quơ lấy cây chổi bên cạnh muốn đuổi người. Lão Tam cũng liếc mắt ra hiệu cho Từ Vọng, để anh ta đưa Duật Cửu Âm vào nhà.

Nhục mạ người khác như thế, anh ta coi anh Duật của bọn họ là cái thá gì! Ông chủ cửa hàng bán đồ chơi à?

Lửa giận của ba người Từ Vọng dâng cao kịch trần, nhưng đi ngược với sự nóng nảy của bọn họ, Duật Cửu Âm càng làm trái lại, như thể cậu thật sự bị tiền hấp dẫn nên bèn hàn huyên với Ngô Thiên Nhân.

"Sau khi tôi tính mệnh cho anh thì tiền này sẽ là của tôi đúng không?"

"Đúng!"

Ánh mắt của Ngô Thiên Nhân vẫn không thể rời khỏi mặt Duật Cửu Âm, trong lòng anh ta đắc ý vô cùng, cảm thấy trên đời này không có thứ gì không thể mua được bằng tiền.

Nhưng suy nghĩ này chưa tồn tại được ba giây đã bị lời tiếp theo của Duật Cửu Âm vả mạnh.

"Vậy tôi nói cho anh biết, anh tên Ngô Thiên Nhân, thiên là hai người, theo lý mà nói thì hai người tâm đầu ý hợp, là điều tốt. Nhưng hết lần này tới lần khác thiên là chữ phu không đầu, trời sinh không thể có bạn đời đứng đắn. Còn họ này của anh lại càng bất ổn. Ngô, lại thêm chữ khẩu trên chữ thiên, sao tình tay ba có thể có kết cục tốt được? Chẳng phải cái này đại diện cho việc anh đang dây dưa với người có chồng? Lấy đâu ra nhân duyên tốt?"

Giống như sợ Ngô Thiên Nhân còn chưa tức chết, Duật Cửu Âm cố ý bồi thêm một câu nữa phía sau:

"Chuyện cắm sừng cho người khác này là trái ý trời, hôm nào xui xẻo gặp người không muốn sống nữa thì xem như có họa sát thân."

Khung bình luận của Ngô Thiên Nhân lập tức bùng nổ!

"Vãi luôn! Ông chủ này dám nói thật!"

"Nhưng sao tôi thấy cũng có lý nhỉ? Bây giờ Ngô thiếu đang theo đuổi Vân Nguyệt. Vân Nguyệt có bạn trai rồi, còn nói nghỉ hè sẽ đính hôn, đây chẳng phải phụ nữ có chồng sao?"

"Cố ý đó! Bạn trai Vân Nguyệt làm việc ở nhà ma của anh ta, chắc chắn anh ta biết được từ đó. Mấy cái trò đoán mệnh này làm gì có thật, toàn nói hươu nói vượn là giỏi."

Ngô Thiên Nhân cũng không tin những lời này, nhưng điều đó cũng không thể khiến cơn giận của anh ta đối với Duật Cửu Âm vơi bớt. Tuy nhiên Duật Cửu Âm luôn có sao nói vậy, tuyệt đối không che giấu. Cho nên không đợi Ngô Thiên Nhân nổi điên, cậu đã hung ác bổ thêm một nhát.

"Anh chớ không tin. Anh nhìn chữ cuối cùng trong tên mình đi, là chữ Nhân đúng không! Theo lý mà nói, chữ Nhân này có thể giảm thành hai người. Nhưng mà hai nét này vừa bằng vừa xa nhau, vốn dĩ không thể hòa hợp, bên dưới chữ, nét bên phải phía dưới chữ nhân giống như sàn nhà, phía trên một nét đối diện ngực như muốn gϊếŧ người. Cho nên tôi mới khuyên anh cẩn thận, làm nhiều chuyện khốn nạn thì kiểu gì cũng gặp quả báo đó."