Chương 18-3: Ai cho ông lá gan dám bắt nạt bé con nhà tôi đấy?

Editor: Kim Vô Gia Cư

---------------------------------

Ma con nít trước đó vẫn còn hoạt bát dường như cũng bị dọa sợ, lúc này nó đang bám chặt vào người Duật Cửu Âm, nắm lấy ống tay áo của cậu không rời. Ngay cả quỷ khí quanh thân nó cũng bắt đầu trở nên nồng đậm hơn, tựa như đang kháng cự lại điều gì đó.

“Nó bị sao thế?”

Từ Vọng nhìn ra sự thay đổi của ma con nít, thế nhưng vừa hỏi câu này xong, anh ta cũng cảm giác thần trí của mình dường như cũng bắt đầu trở nên không còn tỉnh táo nữa rồi, tựa như có một tiếng nói đang không ngừng đầu độc trong đầu anh ta, kêu anh ta, gϊếŧ người, gϊếŧ người!

Không đúng, Từ Vọng đi tới bên cạnh Duật Cửu Âm nhìn một chút, lại bất ngờ phát hiện trên cơ thể cậu không hề có tí nhiệt độ nào của người sống, trái lại là một luồng khí lạnh như băng đang bao trùm.

Tất cả những suy nghĩ nhảm nhí đều biến mất trong nháy mắt, Từ Vọng theo bản năng nhìn xuống cánh tay đang rủ xuống bên người của Duật Cửu âm, trong lòng cảm thấy hoảng hốt không thôi.

Trước đó, khi Duật Cửu Âm gọi ác quỷ tới, cậu đã từng dùng máu làm môi giới, sau đó cũng lập tức phát hiện ra, vết thương ở chỗ đó của Duật Cửu Âm khép lại rất chậm, hôm nay vết thương đó cũng chỉ mới kết vảy, nhưng bây giờ lại nứt ra một lần nữa.

Còn về phần luồng khí lạnh như băng mà anh ta vừa cảm nhận được, đúng là phát ra từ ma con nít.

Sau khi uống máu của Duật Cửu Âm xong, oán khí của ma con nít tăng lên mạnh mẽ, chiếc áo vốn màu xám trắng lại có thêm mấy phần huyết sắc nguy hiểm. Cùng lúc đó, Duật Cửu Âm cũng mở miệng trả lời mấy câu hỏi vừa nãy của Từ Vọng.

“Mấy thứ trên tường là Điễn Văn, còn được gọi là Thuỷ Thư, do Lục Đạc của Thuỷ tộc lưu lại, là chữ viết dùng để câu thông với quỷ thần. Những thứ này vốn có tác dụng trong việc cúng tế, thế nhưng kể từ khi Thuỷ tộc sa sút đến tận bây giờ, Điễn Văn đã bị lạc mất rất nhiều, gần như biến thành quỷ ngữ.”

“Còn về phần ý nghĩa của mấy Điễn Văn trên tường này, nếu phiên dịch lại thành chữ hán phổ thông, chính là gϊếŧ người!”

“Có nghĩa là, chỉ dựa vào những thứ này có thể gϊếŧ người được sao?”

Từ Vọng cảm giác cơ thể mình như đang bị ngâm trong đá lạnh vậy.

Thế nhưng Duật Cửu Âm lại cười cười chỉ vào tay của anh ta:

“Thế thứ cậu đang cầm trong tay là gì đấy?”

“…”

Từ Vọng cúi đầu, kinh hãi tới mức lập tức lui về sau ba bước, trong lòng bàn tay anh ta đang cầm một chiếc tua vít, lúc này chiếc tua vít rơi xuống đất, đầu nhọn của nó chĩa thẳng vào lưng Duật Cửu Âm.

“Anh Duật, tôi… tôi không có.”

Từ Vọng hốt hoảng mở miệng muốn giải thích.

“Không sao, bởi vì sinh hồn của cậu không đầy đủ nên mới bị Điễn Văn ảnh hưởng, không cần phải nói xin lỗi đâu. Tôi chỉ lo lắng cho những người khác trong nhà thôi.”

Duật Cửu Âm vừa nói, tỏ ý bảo Từ Vọng lấy ra chiếc đèn pin đã chuẩn bị để thám hiểm nhà ma hôm qua ra, ánh đèn vàng mờ tối cuối cùng cũng giúp bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng tình trạng hiện giờ của căn nhà này.

Nếu như ở đây có người bị chứng u uất quanh năm, e rằng chỉ cần liếc mắt một chút cũng sẽ bị dọa sợ tới phát điên mất thôi.

Hai người họ nhìn thấy khắp nơi trên tường đều là Điễn Văn, mấy chữ viết bằng máu rậm rạp, chằng chịt khắp nơi, ùn ùn kéo đến, càng về sau càng sốt ruột, càng về sau càng thảm thiết, cuối cùng tập trung lại ở phía trần nhà, tạo thành một hình mặt người vặn vẹo, cái miệng to như một chậu máu, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.

Từ Vọng nhìn một chút, thần trí lại có chút mơ hồ.

“Nhắm mắt lại!”

Duật Cửu Âm thấy thế, hung hăng vỗ lên trán anh ta một cái khiến cả người Từ Vọng lảo đảo, sau đó cậu nhét ma con nít vào người Từ Vọng, đồng thời lấy mấy đồng xu từ trong túi ra.

“Cậu đứng chờ ở đây, cho dù nhìn thấy chuyện gì cũng không được ra ngoài, nếu như xuất hiện ảo giác vậy thì để ma con nít bảo vệ cậu.”

“Anh Duật, đây là…”

“Thứ đồ chơi ở trên trần nhà đó là thuật Đoạt Mệnh, cậu nghe cái tên này chắc hẳn cũng biết nó có tác dụng gì nhỉ. Phần lớn mấy người giúp việc trong nhà cậu đều đã bị hút sinh hồn rồi. Cậu có nhìn thấy gương mặt quỷ kia không! Chỉ cần để lại huyết lệ, thuật Đoạt Mệnh sẽ hoàn thành, đến lúc đó không điều gì có thể ngăn cản nó được nữa!”

“Ở yên tại đây đó.” Duật Cửu Âm nói xong, lấy ra ba chiếc kim châm từ trong túi, đồng thời đi vào bên trong.

Khí tức ở nơi này quá hỗn loạn, cho dù là Duật Cửu âm cũng rất khó có thể đoán được vị trí của bố mẹ Từ Vọng và hai anh em Linh Đang ngay lập tức, thế nhưng nhà họ Từ rộng lớn như thế, cậu có thể tìm ra được thôi, chỉ là phải nhanh lên một chút.