Chương 15-2: Tòa nhà ma trong truyền thuyết

Editor: Kim Vô Gia Cư

---------------------------

Dù sao thì đó là một nơi có những tin đồn đáng sợ, đã bị bỏ hoang từ lâu, thêm việc ở đây đã từng có án mạng, nên không có người canh gác. Còn về những hàng rào, bức tường bụi bặm đó thì chẳng là gì đối với những người trẻ này.

“Mọi người chú ý, đại hội thử thách lòng dũng cảm ngày hôm nay đã chính thức bắt đầu! Chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, thành công trải qua một đêm trong Tòa nhà Bát Quái, những người không kiên trì sẽ coi như thất bại. Bây giờ mọi người có thể ký hiệp ước trước nhé."

Lão Đại là người bình tĩnh nhất, giải thích các quy tắc cho mọi người trước. Ai đó trên nền tảng của họ trước đây đã tổ chức một nhóm ngoại tuyến, nhưng đã xảy ra sự cố do không chuẩn bị trước đầy đủ. Sau đó, người phát sóng trực tiếp cũng phải trả giá rất đắt.

Cho nên lần này bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí còn có cả hiệp ước.

Nội dung của hiệp ước rất đơn giản và dễ hiểu, đại khái là việc tham gia hội nghị thử thách lòng can đảm này là hoàn toàn tự nguyện. Nếu có bất kỳ nguy hiểm nào thì sẽ không chịu trách nhiệm.

Sau một lúc, mọi người đều ký tên. Sau khi Lão Đại thu thập hết hiệp ước, quay lại hỏi Duật Cửu Âm có chỉ thị đặc biệt nào không.

Duật Cửu Âm nhìn chung quanh, chậm rãi nói:

"Sau mười hai giờ, đừng dễ dàng nói chuyện với người lạ."

Dừng một chút, cậu lại nói thêm:

"Ngay cả người quen cũng không được."

“…”

Đám đông ồn ào đột nhiên im lặng trong giây lát, một kẻ nghịch ngợm nói đùa để xoa dịu bầu không khí, “Còn cậu chủ nhỏ thì sao nhỉ? Có thể nói chuyện với cậu không?”

“Được chứ.” Duật Cửu Âm cười lên rất xinh đẹp,

“Chỉ cần cậu chắc chắn đó là tôi.”

Một lời đe dọa trần trụi! Nghĩ đến ngôi nhà ma đáng sợ do Duật Cửu Âm mở ra, mọi người chưa bước vào đã cảm thấy sợ chết khϊếp. Nhưng người dám đến đều dũng cảm nên cuối cùng tất cả đều cùng vào.

Duật Cửu Âm: Tốt lắm, một đội phải gọn gàng ngăn nắp.

Ba sinh viên đại học: ...Bố ơi, con xin bố đấy, bớt nói vài câu đi!

———————————————-

Cứ như vậy, nhóm người hùng mạnh tiến vào thị trấn đại học. Điểm dừng đầu tiên là tòa nhà cũ. Bởi vì đây là địa điểm của thị trấn đại học ban đầu nên hầu hết các tòa nhà đều là tòa nhà giảng dạy hoặc ký túc xá sinh viên. Hơn nữa, nó mới được đưa vào sử dụng được ba năm. Mặc dù bề ngoài trông có vẻ hoang vắng nhưng trang trí bên trong của tòa nhà vẫn rất hiện đại.

Những bức tường trắng như tuyết, phòng nước sạch và ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn có thể gợi lại những kỷ niệm của tuổi trẻ.

"Bí ẩn chưa được giải quyết đầu tiên là cửa nhà vệ sinh không thể mở được trong nhà vệ sinh nữ."

Lão Ram cố gắng hết sức để giới thiệu những điểm siêu nhiên mà họ đã điều tra.

Tuy nhiên, sau khi mọi người vào xem thì không có gì bất thường cả. Nó cũng giống như những câu chuyện ma học đường thông thường, chỉ là lan truyền tin đồn và chẳng có ý nghĩa gì cả.

Sau đó, tiếng bước chân trong hành lang vắng vẻ cùng tiếng vòi nước trong phòng nước không thể mở được không mang lại cho người ta cảm giác hưng phấn mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy vô cùng nhàm chán. Nó giống như đến thăm một khuôn viên trường đại học bình thường nhất. Trong một thời gian, những người tham gia cuộc họp kiểm tra lòng dũng cảm đã đặt ra câu hỏi.

“Đây là nơi đáng sợ nhất ở Thành phố B à?”

“Nói nhảm đấy à! Nó còn không đáng sợ bằng ngôi nhà ma ám của Anh Duật!”

“Đừng vội chứ!”

Ba sinh viên đại học cũng không nói nên lời. Mặc dù trước khi đến đây bọn họ đã thực hiện một số nghiên cứu, biết rằng rất nhiều truyền thuyết đều là những điều vô nghĩa, nhưng họ không ngờ rằng chúng sẽ vô nghĩa đến như vậy.

Nhưng tấm biển không thể bị đập vỡ nên ba người nhìn nhau rồi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, bỏ qua những tin đồn lộn xộn khác mà trực tiếp đưa họ đến địa điểm cuối cùng - Ký túc xá số 6, Tòa nhà Bát Quái.

Đó là tòa nhà ở phía đông của thị trấn đại học. Đây cũng là tòa nhà gần lăng mộ Ác ma nhất.

“Tôi cũng nghe được từ một tiền bối”

Lão Đại hạ giọng, giọng điệu có chút nham hiểm.

"Nghe nói nhiều người đã chết trong tòa nhà này."

"Cô gái chết dưới nắng khi huấn luyện quân sự, một trong những người tình đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, còn cả ác ma mặc áo đỏ ma trên đại lộ đẫm máu!"

Lời cuối cùng vừa dứt, mọi người bất giác rùng mình. Đồng thời, họ cũng đã tiếp cận thành công Tòa nhà số 6.

Nó khác với những nơi khác trong thị trấn đại học. Không biết có phải vì Tòa nhà số 6 hướng ra bầu trời u ám hay không, nhưng ngay khi bước vào ranh giới của Tòa nhà số 6, mọi người đều cảm thấy không khí đột nhiên trở nên mát mẻ hơn. Xung quanh vẫn còn một cảm giác ẩm ướt khó tả.

Thêm cả bầu trời lúc này đang tối dần, tòa nhà tối tăm phía trước càng ngày càng giống một con quái vật khổng lồ, cái miệng đầy máu há hốc nhìn mọi người.

Nhiều khi người ta cho rằng tụ tập đông người là an toàn. Nhưng thường thì thực tế lại hoàn toàn ngược lại, số lượng người tăng lên thì nỗi sợ hãi cũng sẽ tăng lên.

Để dọa bọn họ, Lão Tam cố ý nói thêm:

“Các cậu có nghe nói đây vốn là ký túc xá nữ sinh, nhưng sau nhiều lần xảy ra tai nạn, nhà trường đã chuyển nam sinh đến đây. Nghe nói làm vậy là vì con trai có năng lượng dương mạnh mẽ hơn, có thể triệt tiêu năng lượng âm của những thứ đó”

"Nhưng sau thảm kịch trên con đường đá đẫm máu, tòa nhà đã bị phong ấn. Mọi người nhìn kìa, cái thứ được dán ở đó là gì vậy?”

"Mẹ kiếp!"

Mọi người nhìn về phía tay Lão Tam, sau đó có người không nhịn được mà chửi rủa. Nhìn vào cánh cửa của Tòa nhà Ký túc xá số 6, trên đó có dán vài tấm bùa màu vàng. Không biết trên đó viết gì nhưng màu sơn đen đỏ luôn khiến người ta liên tưởng đến một số chất lỏng khó chịu.

“Muốn rời đi thì bây giờ còn kịp đó.”

Nhìn thấy bọn họ sợ hãi, Lão Nhị lộ ra một chút kiêu ngạo.

“Ai, ai muốn đi chứ!”

“Vậy thì vào đi.”

Lão Nhị nhún vai và dẫn mọi người vào theo lộ trình đã định.

Miếng dán trên cửa không bị phá vỡ, mọi người đều nhảy vào qua cửa sổ phòng tiếp tân tầng một. Vì dự định sẽ qua đêm, ký túc xá là phòng bốn người nên chia thành từng nhóm, phân chia ngay tại chỗ.

Duật Cửu Âm và ba sinh viên đại học ở chung một căn phòng vừa kín chỗ. Từ Vọng thấy vậy, đã định ở sát cạnh Duật Cửu Âm. Tuy nhiên, Duật Cửu Âm đã kéo anh ta vào chung.

Từ Vọng: Anh Duật, chúng ta thiếu một giường.

Duật Cửu Âm: Vậy cậu ngủ với tôi à? Nhân tiện có thể tiếp tục thảo luận xem ai lớn hơn.

Từ Vọng: Anh Duật, tôi khuyên anh nên tử tế chút.

Từ Vọng im lặng liếc nhìn lá bùa không rõ chức năng cầm trên tay Duật Cửu Âm, phớt lờ những lời trêu chọc của Duật Cửu Âm, và cảm thấy ớn lạnh sau lưng.

Tuy nhiên, ngay lúc đang định dùng sức rời đi, bàn tay đang đặt trên cánh tay anh ta của Duật Cửu Âm đột nhiên siết chặt.

“Tám giờ rồi.”

Ba chữ không đầu không đuôi này thực ra không có ý nghĩa gì nhiều, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng nguy hiểm không thể giải thích được.