Editor: Kim Vô Gia Cư
---------------------------
Lúc đầu không hiểu, nhưng không hiểu sao Từ Vọng luôn cảm thấy Duật Cửu Âm đang nói những điều vô nghĩa.
Đúng như dự đoán, sẽ trở nên nhàm chán khi tất cả các linh hồn đều còn sống. Duật Cửu Âm nheo mắt lại, định nói thẳng hơn:
“Cậu không muốn cũng không sao, cái người rất thích cậu ban nãy tôi gọi, tôi bảo cậu ấy ở với cậu vài ngày, chiếm chút không khí cũng được mà.”
"..."
Từ Vọng trầm mặc một lát. Cái lời đe dọa trắng trợn như này, Duật Cửu Âm có còn nhớ tới thân phận Thiên Sư vẻ vang và chính trực của mình không?
Duật Cửu Âm nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì, nhếch môi nở nụ cười quỷ dị: "Tôi nói tôi là thiên sư chính trực bao giờ?
Thật đáng sợ! Từ Vọng vô thức ôm lấy bố mình.
Thế nên cuối cùng Từ Vọng vẫn sắc mặt đờ đẫn, cẩn thận ôm lấy ông chủ yêu quý của mình rồi rời khỏi công ty của bố mình. Đúng vậy, Duật Cửu Âm lại một lần nữa đem linh hồn Từ Vọng gắn vào đầu hình nộm một cách nhẫn tâm. Tuy nhiên, trong lúc chán nản, anh ta hoàn toàn không nhận ra rằng Duật Cửu Âm đi sau mình một bước đang cau mày suy nghĩ.
Dĩ nhiên Duật Cửu Âm không có ý hành hạ Từ Vọng. Cậu vốn tưởng rằng sau khi giải độc trên người bố Từ Vọng, kết quả của bài kiểm tra chữ trước đó sẽ có. Tuy nhiên cậu lại không giờ ngờ rằng năng lượng tử vong không những không mất đi mà còn trở nên mãnh liệt hơn. Không chỉ Từ Vọng mà sự xuất hiện của bố Từ Vọng cũng cho thấy dấu hiệu của cái chết của những người thân trong gia đình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vẫn còn quá ít thông tin, những nghi ngờ về Tòa nhà Bát Quái không hề giảm bớt sau khi họ gặp bố của Từ Vọng mà ngược lại càng trở nên khó hiểu hơn. Điều này càng khiến Duật Cửu Âm càng sợ hãi hành động thiếu suy nghĩ.
“Nói thêm một lời nữa nghe.” Duật Cửu Âm đột nhiên hỏi Từ Vọng.
Từ Vọng tâm trạng không tốt, sau khi bị Duật Cửu Âm đẩy, cả người đối mặt với cái đầu giả trong tay. Ngẫu nhiên thốt ra từ "mục".
Dư Cửu Âm hít một hơi, ngậm trong ngực, hồi lâu không thể phun ra.
“Mục” là chữ “tứ” nằm ngang, nằm chờ chết, kiểu này là đến cách chết cũng chuẩn bị xong hết rồi ư!
Tại sao đứa trẻ kém may mắn này lại không nói được một từ nào hay? Nhưng mấu chốt là người nhà họ Từ sắp chết là ai? Duật Cửu Âm cảm thấy hình như mình đã bỏ qua một số chi tiết. Nhưng không thể lấy được thông tin hữu ích nào khác từ gia đình Từ Vọng.
Có vẻ như chuyến đi đến Thị trấn Đại học Đường Dương Tứ sắp diễn ra.
Điều Duật Cửu Âm không biết là chính hành động thận trọng của cậu sau đó đã cứu sống Từ Vọng.
***
Suy cho cùng, họ đều là những người nghiêm túc, căn phòng ma của Duật Cửu Âm cũng không thể cứ giao cho ba tên sinh viên đại học đó lo liệu được. Từ Vọng cũng có lớp để học. Hiện tại, tuy nỗi đau lòng của mẹ Từ Vọng vẫn chưa nguôi ngoai nhưng các anh chị Linh Đang vẫn ở đó chăm sóc cho bà nên nhất định phải an toàn.
Kẻ thù đang ẩn náu trong bóng tối, Duật Cửu Âm không chữa khỏi bệnh cho mẹ Từ Vọng ngay lập tức vì cậu đang cố dụ con rắn ra khỏi hang.
Cứ như vậy, sau khi rời khỏi công ty của bố Từ Vọng, Duật Cửu Âm và Từ Vọng đứng ở ngã tư bắt taxi, mỗi người về nhà mình. Trước khi rời đi, Từ Vọng thận trọng hỏi Duật Cửu Âm:
"Anh Duật, linh hồn này chỉ có thể gắn vào đầu giả thôi sao?"
Từ Vọng thực sự cảm thấy mình đang ôm mấy cái đầu giả rất xấu.
Nhưng Duật Cửu Âm vô thức liếc nhìn anh ta, "Vậy cậu muốn gắn vô cái đầu nào nữa?
"Xin lỗi, làm phiền anh rồi." Nghe được ẩn ý trong lời nói của Duật Cửu Âm,
sắc mặt Từ Vọng đột nhiên tối sầm, ôm đầu xoay người rời đi, mặc kệ người đi đường nhìn anh ta quái dị thế nào.
Quả nhiên, có một tâm hồn không trọn vẹn vẫn rất thú vị. Duật Cửu Âm cười lắc đầu, sau đó đổi hướng bắt taxi trở về nhà ma.