Editor: Kim Vô Gia Cư
---------------------------
“Bố ơi, nghe con giải thích…”
Không bao giờ ngờ tới bố ruột của mình sẽ tỉnh dậy ngay lúc, Từ Vọng nhanh chóng bước xuống khỏi người Duật Cửu Âm, mặt đỏ bừng giải thích toàn bộ chuyện cho bố mình.
Sau đó, bầu không khí rơi vào im lặng đáng sợ.
Rõ ràng, chính vì khuôn mặt xinh đẹp ngỡ ngàng của Duật Cửu Âm, lời nói của Từ Vọng khi đến tai bố anh ta nhất định sẽ bị bẻ làm đôi.
"Bố, con và cậu ấy thực sự không phải kiểu quan hệ đó."
Từ Vọng muốn khóc nhưng không có nước mắt. Nhưng Duật Cửu Âm không quan tâm, chủ động bước tới và chậm rãi xen vào:
“Chú kể con nghe chuyện của chú đi, làm sao chú ăn được con sâu đó?”
"..."
Bố của Từ Vọng không nói gì, nhưng Từ Vọng nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, sắc mặt lại trở nên khó coi. Nhưng dù vậy, anh ta vẫn kiên trì nghe lời giải thích của bố.
Hóa ra, đã lâu trước khi chị gái Từ Vọng gặp tai nạn, Bố Từ đã gặp chuyện rồi. Và còn là chuyện siêu nhiên đáng kinh ngạc.
“Chú cũng không biết thứ đi theo chú là cái gì, nhưng đợi đến khi chú nhận ra thì không còn đường lui nữa.”
Theo lời của bố Từ, ban đầu ông chỉ thường xuyên bần thần, ngủ bao nhiêu cũng không đủ. Đã đi khám nhiều lần, họ đều nói là mệt mỏi quá mức. Cho đến một ngày, ông phát hiện ra số lượng cá trong bể cá ở văn phòng của mình ngày càng giảm đi, nhưng thần kỳ hơn là xung quanh miệng ông lại xuất hiện vảy cá vàng. Điều này nghĩ đến thôi hơi đáng sợ.
Khi chị gái của Từ Vọng có chuyện, công ty gặp khủng hoảng tài chính, bố Từ càng kinh hoàng hơn khi phát hiện ra mình có thêm bộ mặt thứ hai.
Điều đáng sợ hơn nữa là khuôn mặt lây nhiễm. Bởi chỉ trong vài ngày, thư ký của ông cũng mắc phải căn bệnh lạ này.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, bố Từ không khỏi rùng mình. Ông hít thêm vài hơi trước khi tiếp tục giải thích:
“Đó là lý do chú sống ở công ty vì sợ lây bệnh cho Từ Vọng hay là mẹ thằng bé.”
“Bố…”
Từ Vọng gọi ông, khóe mắt hơi đỏ.
Nhưng Duật Cửu Âm chỉ hỏi câu quan trọng nhất:
“Thư ký của chú đến từ khi nào?”
“Lúc tài chính của công ty vừa ổn định.”
“Vậy thì khẩu vị chú cũng đặc biệt đấy.”
Duật Cửu Âm mỉm cười chỉ vào cửa văn phòng, sau đó hai bố con đều bối rối. Bởi vì trong tòa nhà làm gì có có thư ký nghiêm khắc trung thành, rõ ràng chỉ có mô hình giả giống như thật.
“Không thể nào! Hôm qua tôi còn nói chuyện điện thoại với người đó mà.”
Từ Vọng bất ngờ.
“Đúng vậy, bố của cậu cực kỳ tài năng. Chú ấy thực sự có thể tự làm việc rồi tự trả lương luôn mà. Sở thích của người giàu thực sự độc đáo.”
Sở thích người giàu độc đáo cái gì chứ, sắp bị dọa chết rồi đây này! Lời nói của Duật Cửu Âm khiến sắc mặt bố con Từ Vọng trở nên khó coi. Bố Từ tranh thủ xem lại số điện thoại của thư ký, thế mà phát hiện ra đó là bản thân mình!
Lúc này sắc mặt hai bố con càng tái nhợt, không biết phải nói gì.
Duật Cửu Âm thở dài, nói thẳng cho họ biết sự thật.
“Đó là vì đã trúng phải một trò ảo thuật. Con sâu đó là chất độc. Nó mê hoặc tâm trí trong thời gian ngắn, nhưng sẽ gây ảo giác trong thời gian dài. May mắn thay, bản chất của chú vốn trong sáng và tốt bụng, có phân thân ra cũng chỉ là một hình nộm, mỗi ngày tới lui ở công ty thôi, chứ không chắc có chuyện sớm rồi.”
Duật Cửu Âm cũng rất ngạc nhiên. Gia đình Từ đều là những người trung thực, họ rất giỏi kinh doanh. Không biết rốt cuộc đã chọc tức ai mà lại lòng oán hận lớn như vậy, phải trừng phạt họ vào đường chết. Hơn nữa thậm chí còn sử dụng những kỹ thuật độc ác như thất tâm và độc này nữa.
“Anh Duật, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Từ Vọng cũng rất lo lắng.
“Đến Thị trấn Đại học Đường Dương Tứ coi sao. Vì sự việc bắt nguồn từ đây nên chúng ta chỉ có thể đến đó để tìm thôi. Đúng rồi, tôi muốn mượn hồn cậu.”
“Còn mượn nữa?”
Nghĩ đến lúc trước Duật Cửu Âm trêu chọc mình, Từ Vọng liền căng thẳng.
“Phàm đều có nhân quả, ác ma sẽ không vô cớ tìm được người mà nó không biết. Tôi muốn tự mình đến Tòa nhà Bát Quái nhưng phải mang theo Linh hồn của cậu mới có cơ hội tìm thấy ác ma đó.”
"Thật sao?"