Editor: Kim Vô Gia Cư
---------------------------
Anh ta ngàn lần không nghĩ tới, mấy người này không phải ai khác mà chính là mấy tên nhân viên an ninh kéo chị anh ta đến mức chị ấy chảy máu sinh non ngay tại chỗ.
Lúc anh ta điều tra không có ai điều tra mấy người này, mặc dù không lấy được tên họ cụ thể nhưng lại thông qua mấy học sinh khóa trên ở tòa nhà Bát Quái lấy được ảnh của bọn họ.
“Ba thằng súc sinh!” Từ Vọng không nhịn được mà mắng chúng một câu, tiếp đó anh ta lại lật thẻ tên trên người ba tên này, tên công ty phía trên huy hiệu bảo vệ của họ cho anh ta một cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Đây không phải công ty anh ninh mà lần trước lúc xây tòa nhà Bát Quái mà chúng tôi thuê. Nhưng mà khi đó, chính là bọn họ đã kéo chị tôi chết trên con đường mòn kia!”
“Vậy thì thật là thú vị.”
Duật Cửu Âm hơi nhếch miệng, thuận tay vén lớp áo vest bên ngoài cùng của ba người kia ra, phát hiện bên trong họ đang mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện số tám của thành phố B.
Nhưng bệnh viện số tám không phải bệnh viện tâm thần à? Chẳng lẽ mấy người giả này đang ám chỉ rằng ba người này sau đó đã phát điên sao?
“Không thể nào! Ban đầu sau khi chị tôi xảy ra chuyện, ba người này cũng đã từng bị cảnh sát thẩm vấn qua nhiều lần, lúc ấy họ vẫn rất tỉnh táo, không có gì kỳ lạ cả.”
Từ Vọng không tin nên hét lên một câu. Nhưng do động tác của anh ta quá lớn nên một trong những người giả kia bị lắc mạnh một cái, lập tức đứt đôi.
Chiếc đầu lăn lông lốc đến bên cạnh người Từ Vọng, chất lỏng gay mũi màu đen bắn ra tung tóe từ vết gãy ở cổ, phun đầy mặt anh ta.
“Á!”
Từ Vọng không nhịn được mà hét lên thành tiếng. Duật Cửu Âm nhìn theo chiếc đầu vừa mới lăn ra kia, nhìn thấy thân hình vừa gãy lìa kia đầy ắp nước đen hôi thối. Mà bên trong nước đen, lộ ra xương trắng.
“Cậu từng nghe qua chưa? Có một lời đồn liên quan đến con rối.”
“Hả? Cái gì?”
“Những con rối giống người, bên trong đều là bản thân của họ. Ba người rối này chính là con rối bên trong chứa bản thân họ, chính xác là xương của bọn họ. Cậu nhìn xem, giờ họ đều sống đó.”
Duật Cửu Âm vừa nói vừa chỉ cái đầu người vừa rơi xuống đất. Từ Vọng nhìn theo ngón tay cậu, sau đó chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Lăn, lăn tới tấp…
Giống như để kiểm chứng lại lời của Duật Cửu Âm, cái đầu người đang nằm im ở một bên đang xiên xẹo lăn đến bên cạnh thân thể. Mà cái thân thể không đầu kia cũng đang không ngừng giãy giụa, giống như đã đánh mất thứ gì đó.
Chỉ là dù thân thể hay đầu, động tác của chúng đều rất vụng về, thậm chí còn bị Từ Vọng chặn ở trước, chiếc đầu vẫn cứ lăn đến chân Từ Vọng.
Một vòng, hai vòng, ba vòng…
Từ Vọng đã hoàn toàn thấy sợ hãi. Ngay tại lúc anh ta không kiềm chế được sự sợ hãi này thì đèn đuốc trong công ty đang sáng choang bỗng vụt tắt. Từ sâu trong hành lang đột nhiên truyền đến tiếng xào xạc kì lạ.
Là ai? Từ Vọng và Duật Cửu Âm cùng nhau quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy cuối hành lang u ám bên ngoài văn phòng có một thân hình màu đen lảo đảo đi đến. Trong ngực hình như còn ôm một thứ đồ vật gì đó quá dài. Mà tiếng xào xạc đó, chính là do tiếng kéo lê vật kia trên mặt đất.
Hơn nữa bóng đen ôm đồ vật kia cũng hết sức kỳ quái. Bình thường mà nói, chỉ cần là người sống thì đi bộ như thế sẽ có tiếng động thế nhưng lần này lại không có. Không chỉ không có, mà tốc độ cũng nhanh hơn người thường. Rõ ràng là bước đi khó khăn thế nhưng đi hết hành lang cũng chỉ mất mấy giây, chỉ phút chốc đã đến bên cạnh Duật Cửu Âm và Từ Vọng.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Lúc Từ Vọng nhìn thấy rõ mặt bóng đen kia, bàn tay nắm tay Duật Cửu Âm bỗng dưng siết chặt.
Bời vì bóng đen này không phải ai khác mà chính là ông bố không liên lạc được của anh ta. Còn đồ vật dính đầy máu ông ôm trong ngực lại chính là chị gái đã chết oan của anh ta! Lúc này, chị Từ Vọng đang mở to mắt, chết không nhắm mắt, cứ nhìn thẳng vào Từ Vọng, miệng nứt ra.
Mẹ kiếp! Từ Vọng sợ hãi há to mồm, suýt nữa thì hét to lên. Ngay lập tức, anh ta đã bị Duật Cửu Âm đẩy vào trong ngăn kéo bên cạnh.
Xuyên qua khe hở, Từ Vọng thấy được một cảnh ghê rợn nhất mà từ trước đến giờ anh ta chưa từng gặp. Đó là bên phải mặt của bố anh ta có thêm một khuôn mặt nữa chồi ra.
Trong giây phút ấy, chiếc đầu của bố Từ Vọng đang nghẹo sang một bên không theo quy tắc vật lý nào cả, dường như quay ngược cả một trăm tám mươi độ. Cái mặt quỷ kia cũng mở miệng nói chuyện.
“Con trai ông tới này. Nhìn đi, đây là chị mày, mày xem hôm nay chị mày có đẹp không?”
Từ Vọng bị dọa đến ngơ ngác. Ngay lúc anh ta đang muốn trả lời bố mình một câu, đột nhiên anh ta thấy bố mình cầm một chiếc búa và một chiếc đinh nhỏ từ sau lưng ra.
Cánh tay gầy đét đóng kỹ cửa tủ, dùng chiếc đinh giống như đinh đóng quan tài, đóng lại cửa tủ từng chút một.
Trong không gian thu hẹp, không khí càng ngày càng ít, Từ Vọng cảm thấy cổ mình dường như bị bóp chặt không thể thở nổi, cách cái chết càng ngày càng gần.
Không, không đúng, anh ta nhớ rõ ràng là mình không đến đây một mình. Duật Cửu Âm, Duật Cửu Âm đâu rồi? Không phải bị gϊếŧ hại rồi đấy chứ!
Lòng Từ Vọng trầm xuống, thần trí đột nhiên thanh tỉnh. Anh ta đánh mạnh về phía cửa tủ theo bản năng. Cửa tủ chia năm xẻ bảy. Hơn thế, ông bố gầy gò ngoài cửa cũng bị sức lực lớn của anh ta đánh bay ra ngoài. Ngay sau đó, anh ta vội vàng quan sát xung quanh, muốn tìm đến chỗ của Duật Cửu Âm.
Kết quả suýt chút nữa thì bị tức chết.
Anh ta đang lo lắng Duật Cửu Âm xảy ra chuyện, nên đã dùng hết sức bình sinh để thoát ra, vậy mà Duật Cửu Âm lại đang thản nhiên như thường ngồi trong đống người giả, dùng đèn điện thoại xem một quyển sách.