Chương 11: Làm sao để linh hồn của mẹ an nghỉ

Edit: Thanh An huyện chủ

Beta: Lyn

*************

Lúc Lưu Tinh Phân về đến nhà, bóng tối đã bao trùm cả thôn.

Chỉ còn hai ánh sáng chính là từ nhà của cô và nhà chú Lý.

Nhà cô đèn sáng rực, điều khiến cô xúc động là có thật nhiều người ở đó, toàn là những người trung niên có tuổi ở làng.

Mẹ cô được đặt dưới lều che mưa - Tại nông thôn, người chết ở bên ngoài, thi thể không được mang vào sân.

Mặt của mẹ cô một mảnh tím đen, mũi miệng sưng lên, trên tay vẫn còn vết máu bầm, thi thể thảm thương không nỡ nhìn.

Nháy mắt khi nhìn thấy thi thể của mẹ, Lưu Tinh Phân có chút không tiếp nhận được sự thật, xung quanh ồn ào, đầu của cô lại trống rỗng.

"Mẹ...!" Lưu Tinh Phân khóc đau đớn đến xé lòng, cô không thể nào tin được, đó là sự thật.

Tại nông thôn, chỉ cần không phải là vụ án hình sự thì có xảy ra chuyện cũng sẽ không báo cảnh sát, nếu như là ngoài ý muốn, chỉ cần thân nhân không muốn báo án cho dù có bảo hiểm, công an cũng chỉ lập hồ sợ vụ án dựa trên báo cáo khám nghiệm tử thi sau đó lập biên bản.

Hàng xóm nhìn thấy Lưu Tinh Phân liền kéo cô sang một bên nhẹ giọng an ủi.

"Con à, người chết rồi không thể sống lại, con hãy nén bi thương..."

"Mẹ của con...."

"Bà ấy... Haizzz.... Con à, đây chính là số mệnh...."

Sau đó hàng xóm kể lại toàn bộ câu chuyện cho cô nghe.

Mẹ cô nhiều năm như vậy mà không tái giá chính là vì muốn Lưu Tinh Phân không bị tủi thân.

Hiện tại, con cái cũng đã lớn rồi, bà ấy cũng muốn tìm cho mình hạnh phúc của tuổi già.

Sau khi từ thị trấn Phong Hợp trở về nhà, bà ấy liền công khai chuyện tình cảm với chú của hắn ta.

Bọn họ thực sự rất yêu thương nhau, giống như những đôi nam nữ mới biết mùi tình yêu, quả thực làm người khác ganh tị.

Bọn họ như hình với bóng, hận không thể bù đắp lại được quãng thời gian đã bị bỏ lỡ.

Không biết tại sao chú Lý và mẹ lại muốn lên núi. Bọn họ lúc đi còn cười cười nói nói.

Thế nhưng ai biết đâu sau đó hai người lại bị rơi xuống vách núi?

Tóm lại là đến khi được thôn dân phát hiện đã là buổi chiều hai ba ngày sau, bọn họ cũng đã tắt thở rồi, không biết làm sao lại bị rơi xuống núi.

Nhưng cảm động nhất là đến lúc chết rồi, hai người họ vẫn nắm chặt tay nhau, người dân trong thôn phải dùng rất nhiều sức lực mới bỏ ra được.

Lưu Tinh Phân nghe xong khóc nấc lên...

Lý Tùng Thanh thực sự rất thâm tình, vì mẹ cô, ông ấy nhiều năm rồi vẫn một mực cô đơn.

Sớm biết như vậy, cô đã tác hợp hai người họ.

Đợi được Lưu Tinh Phân trở về, dân làng cũng lục tục ra về, bọn họ cũng đều có tuổi rồi, bọn họ nói với Lưu Tinh Phân muốn cõng được mẹ cô cùng Lý Tùng Thanh xuống núi thật rất vất vả.

Mọi người rời đi Lưu Tinh Phân mới nhớ tới phải cảm ơn đồng thời cũng phải xin lỗi dân làng thật nhiều: Đã nhiều năm như vậy, cô rất ít tới lui với họ, đến mức các mọi người trong thôn đến số điện thoại của cô cũng không có.

Bà con nghe xong đều im lặng, giống như nhớ ra chuyện gì, nếu không phải sợ tai tiếng, Lý Tùng Thanh cùng Phương Mẫn Yến đã được sớm ở cạnh nhau rồi, có lẽ bi kịch này sẽ không xảy ra....

Lái xe cũng rất nhiệt tình, ông ấy không biết dùng lời để an ủi, nhưng lại có sức khỏe rất tốt.

"Cô gái à, cô là con gái, trong đêm e sẽ sợ hãi, tôi giúp cô trông linh cữu."

Mọi người cũng không khách khí, dù sao thanh niên ở trong thôn đúng là quá ít.

Lưu Tinh Phân cảm ơn mọi người, tiễn bà con trở về, trời cũng khuya lắm rồi, đã hơn mười hai giờ khuya.

Lúc này lại có người đi đến, thấp giọng nói với Lưu Tinh Phân.

"Tôi muốn nói với cô việc này..."

Lưu Tinh Phân có chút nghi ngờ, người này cô chưa từng gặp, hai người xa lạ có gì để nói?

Nhưng không hiểu sao cô vẫn vô ý thức đi theo bọn họ.

"Chúng tôi là người thu mua tử thi. Người nhà của người đàn ông đi cùng mẹ cô đã đồng ý rồi."

Lưu Tinh Phân không nghĩ tới, Đoạn tử Thừa đã cũng những thân thích kia nói chuyện về vụ buôn bán tử thi này rồi.

Lưu Tinh Phân cảm nhận được sự tức giận xông lên trên đầu, cô muốn nổi giận với người đàn ông trước mặt này, hiện tại cô biết, người đàn ông này là Đoạn tử Thừa hoặc là Giác Vũ Hậu.

"Cô đừng tức giận, chúng tôi sẽ không làm tổn thương tới thi thể, chỉ là mượn một ngày, tuyệt đối sẽ không mạo phạm mẹ của cô, sau đó thì đưa cô ba vạn...."

"Thật xin lỗi, tôi không cần, mẹ tôi đã có bảo hiểm tai nạn rồi...."

Người đàn ông kia chính là Đoạn tử Thừa, hắn liền không nói nữa, sửng sốt một chút: Thì ra ở nơi vùng sơn thôn vắng vẻ này vậy mà cũng có một con Phượng hoàng vàng, vậy mà cũng có người mua bảo hiểm cho người thân.

Đoạn tử Thừa hậm hực đi ra ngoài, hắn vừa đi khỏi tiếng điện thoại của Lưu Tinh Phân vang lên.

Là tin nhắn của Vương Dũng.

'Anh đang ở nhà chú Lý của em, người nhà của ông ấy đã đồng ý bán tử thi, em sẽ không cản trở chứ?'

' Em rất bực bội, thế nhưng việc đã đến nước này, em lại không phải con gái của ông ấy, không có quyền can thiệp, cứ như cũ mà làm đi.'

Lưu Tinh Phân muốn đi đến nổi giận với những người gọi là thân nhân kia, thế nhưng cô có thể sao? Cô có tư cách để tức giận sao?

Ngày hôm sau, cảnh sát đến nơi, Vương Dũng cũng trợ lý ở một bên làm báo cáo khám nghiệm tử thi.

Báo cáo không cần làm giả, chỉ cần viết thành: Tử vong ngoài ý muốn.

Lo hậu sự xong cho mẹ cùng chú Lý, tinh thần của Lưu Tinh Phân sụp đổ.

Lúc ngồi xuống liền sẽ nhớ đến mẹ cô, nhớ đến chú Lý, nhớ lại những ký ức của quá khứ.

Cha cô từ khi cô còn nhỏ đã mất đi, mà năm đó bạn đời của chú Lý cũng mất.

Khi đó quả phụ không nhiều, mà mẹ cô vì bảo vệ cô mà hết lần này tới lần khác đều không chịu tái giá.

Về sau mẹ cô cùng chú Lý có tình cảm, nhưng người nhà của bọn họ không đồng ý cho ông ấy cưới mẹ, nói mẹ cô có mệnh khắc chồng.... Vì Lưu Tinh Phân, mẹ cô luôn kiên cường chống đỡ.

Ai biết được, một lời nói mệnh khắc chồng đó sẽ kết thúc bằng cái chết của cả hai người?

Những người thân của chú ấy.....Nhưng cô thì khác gì bọn họ?

Đoạn tử Thừa cho những thân thích của Chú Lý ba vạn, Lưu Tinh Phân sau khi về công ty bảo hiểm lấy tiền bồi thường cho bọn họ. Bọn họ không biết tiền này ở đâu ra, bọn họ còn cho là Lưu Tinh Phân lấy tiền thu mua chuộc bọn họ, ngược lại yên tĩnh không ít, không còn người dùng chuyện đó để nói mẹ của mẹ Lưu Tinh Phân có mệnh khắc chồng.

"Em nghĩ gì vậy? Tinh Phân, em vui lên chút đi, chúng ta sắp rời khỏi thị trấn Phong Hợp, có thể quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu."

Lưu Tinh Phân thường xuyên đờ đẫn nhìn về phía trước, giống như mất hồn, tình trạng này làm Vương Dũng thấy lo lắng.

"Em sẽ không bao giờ được thấy mẹ nữa..."

Lưu Tinh Phân luôn trả lời như một đứa trẻ, giống như một đứa trẻ bị lạc đường, bởi vì không tìm thấy mẹ nên hoảng sợ.

"Em phải vui vẻ lên, nếu không mẹ em trên trời có linh thiêng cũng sẽ không thấy hạnh phúc."

Vương Dũng cảm giác được câu trả lời của mình cũng lộ ra vẻ bất lực.

"Mẹ em chắc chắn sẽ rất giận em, giận em đối với Chú Lý bất kính như vậy."

"Không đâu, đây không phải lỗi của em."

"Vương Dũng, anh gọi điện kêu họ ngừng làm đi."

"Ừ, mấy ngày nữa, chúng ta có thể thuận lợi rời đi."

"Nhưng mà lãnh đạo của em không đồng ý phê duyệt..."

"Đơn từ chức nộp lên đủ một tháng là có thể vô điều kiện mà nghỉ việc."

"Nhưng mà..."

Mặc kệ cho Vương Dũng dùng cách gì để khuyên bảo, Lưu Tinh Phân vẫn không cảm thấy vui vẻ.

Cảm xúc bị ảnh hưởng dẫn đến cách làm việc cũng bị ảnh hưởng, cấp dưới cảm thấy Lưu Tinh Phân rất lạ.

Vương Dũng trong ngành y nên hiểu rằng Lưu Tinh Phân nên đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng mà nội tâm cô đang vướng mắc chuyện gì, gặp người khác có thể nói sao?

Rất nhiều bệnh nhân trầm cảm bệnh khó khỏi là bởi vì họ không chịu mở lòng nói ra vướng mắc, lúc nào cũng ôm một bụng tâm sự không có chỗ phát ra, thế là trầm cảm càng ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng mà cũng có thể nói trong cái rủi có cái may, Lưu Tinh Phân bệnh tật mệt mỏi khiến cho lãnh đạo cô chú ý, bọn họ cảm thấy lưu cô lại không ổn, thế là quyết định phê duyệt cho cô nghỉ việc.

Thấy không, thói đời vốn lạnh bạc, nếu bạn có năng lực, thời điểm có thể kiếm tiền thì sẽ ép bạn ở lại, đến lúc bạn sa sút, bất lực thì lại ước bạn rời đi nhanh chút....

Nghỉ việc xong đáng lẽ cô nên vui vẻ, nhưng Lưu Tinh Phân lại không cảm thấy vui vẻ lại được.

Cô đột nhiên sợ hãi gặp người khác, sợ bị người khác nhìn, đến mức gặp người liền cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt đối phương.

Một Lưu Tinh Phân tác phong nhanh nhẹn hoàn toàn biến mất.

Vương Dũng biết sự nguy hiểm của bệnh trầm cảm, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Không ổn, phải mang Lưu Tinh Phân ra ngoài dạo, kéo dài như vậy, cô sụp đổ mất.

Đúng là, Lưu Tinh Phân tinh thần có chút không rõ ràng, do bị ác mộng tra tấn, mỗi buổi tối, cô chỉ cần nhắm mắt lại sẽ gặp ác mộng, mẹ cô mỗi tối đều đến tìm cô trong mơ.

Đều nói rằng mẫu nữ liền tâm, tâm linh tương thông.

Nói như vậy có chút mê tính, nhưng có nhiều lúc không thể không tin.

Lưu Tinh Phân cảm thấy cái chết của mẹ vẫn còn oan khuất, oan ở đâu?

Bọn người Đoạn tử Thừa vì sao lại có mặt ngay lúc đó?

Vì sao lại nhận được tin tức đầu tiên?

Mặc dù trước đó những vụ kia cũng coi như nhanh gọn, nhưng thôn Lưu Lang thì khác, mọi người không biết sự kiện thu mua tử thi kia, mà nghe được từ trong miệng của dân làng, người báo tin cho bọn họ chính là Đoạn tử Thừa, lẽ nào.....là mưu tính từ trước?

Hết chương 11.