Trong lòng Hứa Song Uyển do dự, nhưng không ngừng bước, nàng hành lễ đơn giản rồi gật đầu với Thải Hà.
Thải Hà từ nhỏ đã theo nàng nên sao có thể không hiểu ý. Từ hồi tiến vào Hầu phủ, các nàng vẫn chưa làm được gì cho cô nương, thế là nàng chạy vọt mấy bước đến bên cạnh bàn, di chuyển bàn, bưng ấm trà lên, cung kính đứng một bên chờ sai bảo.
Ngu nương tử nhìn nàng dùng cái tốc độ sợ người khác giành mất việc mà khoé miệng giật giật.
Lúc này Hứa Song Uyển đã đi theo Tuyên Trọng An tới bên giường, nàng đỡ phía đầu chăn để trưởng công tử nhẹ nhàng đặt tiểu công tử nằm xuống.
Sau đó nàng vội nghiêng đầu liếc về phía Ngu nương tử, nàng ấy nhanh nhẹn đưa chiếc chăn nhỏ đang đặt ở đuôi giường lên. Hứa Song Uyển cầm chăn trong tay, ra hiệu cho trưởng công tử lui về phía sau một bước để nàng cầm chăn đắp cho cậu.
Nàng vừa đắp chăn vừa sờ bàn tay nhỏ, thấy tay cậu ấm áp nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, cậu đã ngủ say.
Cậu vẫn còn nhỏ, vốn đã yếu ớt, lại còn vừa quậy một trận đã thấm mệt. Nếu vì không muốn tới đây mà gây ầm ĩ e là sẽ sinh bệnh mất.
Nếu cậu đổ bệnh suy cho cùng cũng bởi vì nàng gả vào. Dù thế nào đi chăng nữa vẫn là lỗi của nàng, không biết người ngoài bàn tán gì thì lòng nàng cũng không dễ chịu.
“Sao lại đưa đệ ấy tới đây?” Hứa Song Uyển thấy hắn ngồi xuống, nàng lập tức đi tới phía sau cởϊ áσ lông cho hắn, vừa làm vừa thấp giọng hỏi.
“Ta mang đệ ấy từ chỗ mẫu thân qua, ta muốn nàng thay ta chăm sóc đệ ấy.” Tuyên Trọng An quay đầu lại, nắm tay và nhìn thẳng vào mắt nàng.
Để nàng chăm sóc? Trong lòng Hứa Song Uyển đầy nghi hoặc.
“Ta chăm sóc?” Hứa Song Uyển hỏi.
“Ừ, mấy ngày nay ta ở trong phủ, chúng ta cùng nhau chăm sóc đệ ấy, nàng thử một chút, nếu nàng không muốn ta sẽ đem đệ ấy về lại bên mẫu thân.” Tuyên Trọng An vốn không có ý định đưa đệ đệ về nhưng hắn biết nàng lo lắng; nàng sợ làm Tuân Lâm bị thương, biến khéo thành vụng nên hắn nói mấy lời này cũng chỉ để nàng yên tâm.
Còn về Tuân Lâm, nhất định phải theo bọn họ, không phải vì nàng chăm sóc tốt hơn mẫu thân mà là hắn cũng muốn dạy dỗ đệ đệ.
Hắn dâng thuốc vốn để kéo dài thời gian. Thánh thượng đang bệnh mà còn mở yến tiệc trong cung, mua vui với phi tử, thuốc này của hắn cũng không kéo dài được bao lâu.
Hơn nữa, nếu thân thể thánh thượng khoẻ mạnh trong thời gian này còn đỡ, lão sẽ thấy Hầu phủ vừa mắt hơn. Đợi đến khi lão ngã bệnh, Hầu phủ lại trở thành cái đinh trong mắt lão.
Hắn không phải Đại La Kim Tiên mà lúc nào cũng có thuốc tiên cứu người. Thời gian của Hầu phủ không còn nhiều, nếu việc hắn mưu cầu không thành thì Hầu phủ khó thoát khỏi kiếp nạn lớn. Đến lúc ấy hắn cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn để đưa nàng và Tuân Lâm ra ngoài.
Mà trước đó, hắn phải uốn nắn lại tính tình của Tuân Lâm, cũng phải để đệ đệ ở chung với tẩu tử một thời gian để hàn gắn tình cảm.
Hắn rất tin tưởng thê tử của mình. Mấy năm trước nàng từng đến làm khách ở nhà một Binh bộ đại nhân rồi tình cờ nhặt được bức thư tín của vị đại nhân này; nàng rất cẩn thận trao trả. Đại nhân kia là học trò của ngoại tổ phụ, ông xin nàng giữ kín thế là nàng lập tức xem như chưa từng biết. Ngay cả việc này Hứa Bá Khắc cũng không biết, quả thật nàng chưa từng nói với phụ mẫu và người trong nhà.
Nói đến đây, có vẻ như không chỉ mình hắn vừa mắt nàng mà phu nhân của Chung Sơn Cường, quan to một phương cũng cực kỳ thích nàng. Hắn vừa ra tay thì trên người Chung Sơn Cường có việc nên không tiện hành động, nếu không thì bà cũng chớp lấy cơ hội này. May mắn hắn tận dụng thời cơ cướp nàng về tay.
Chuyện đã định, Tuyên Trọng An cũng hạ quyết tâm, hắn không cho phép bản thân vướng vào nữ nhi tình trường nên cũng không cho nàng đường lui, Tuân Lâm nhất định phải đi theo bọn họ.
Lúc Tuyên Trọng An nói chuyện luôn nhìn Hứa Song Uyển. Hứa Song Uyển vốn giỏi suy đoán tâm tư của người khác nhưng hiện tại, nàng không nhìn ra thứ gì khác từ vẻ mặt hờ hững của trưởng công tử. Song nàng nghe theo nên lập tức gật đầu: “Vâng.”
**
Tuyên Tuân Lâm ngủ đến gần trưa mới tỉnh lại.
Trưởng công tử vẫn luôn ở bên kia bàn đọc sách viết chữ, Hứa Song Uyển cũng bận rộn sắp xếp lại đồ đạc trong phòng trưởng công tử do A Mạc đưa cho nàng.
Trưởng công tử có rất nhiều đồ bên viện cũ, nhà kho của hắn cũng đặt ở bên này, trong đó có rất nhiều di vật lão Hầu gia để lại cho hắn. Nàng còn chưa kịp lựa những thứ quý báu từ trong này ra để lập thành danh sách thì đã đến buổi trưa, nàng lại tiếp tục tất bật.
Lúc được hỏi thì bọn họ quyết định dùng bữa trưa ở Vân Hạc Đường, tiểu công tử ở bên này ăn cùng bọn họ chứ không quay về. Nàng hỏi han thức ăn kiêng kỵ của người trong nhà và xem các món nhà bếp hôm nay đưa lên.
Sắp xếp xong xuôi thì tiểu công tử thức giấc.
Tuyên Tuân Lâm tỉnh lại cũng không gây chuyện, cũng không ầm ĩ. Cậu vừa tỉnh lại, tẩu tử đã ôm cậu rồi đút cho cậu nửa muỗng nước ấm. Người cậu nóng hổi, bụng cũng đói nên tẩu tử đút cho cậu một nắm thịt thì cậu nuốt xuống ngay. Sau khi ăn hết một chén thịt, huynh trưởng vừa ôm vừa trêu cậu là quỷ tham ăn, cậu xấu hổ nên vùi đầu vào ngực huynh trưởng.
Đúng lúc này đồ ăn cũng được mang lên. Hứa Song Uyển săn sóc hai huynh đệ bọn họ dùng bữa, thỉnh thoảng cũng tự mình ăn một miếng. Đến khi dùng xong bữa, Tuyên Tuân Lâm được huynh trưởng ôm một lát đã rất ngoan ngoãn. Khi tẩu tử mặc quần áo cho cậu, muốn dẫn cậu đi thỉnh an phụ mẫu, cậu cũng không cự tuyệt nữa.
Khi huynh trưởng nói muốn cậu dắt tay tẩu tử, để nàng không lạc trong phủ, cậu càng nắm chặt tay hơn.
Huynh trưởng dặn dò, đệ đệ nên vâng lời.
Tuyên Khương thị ngồi chờ bọn họ tới. Bà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xen lẫn vui sướиɠ của con trai út, trong lòng khẽ thở dài đành chấp nhận.
Không thể tiếp tục nuông chiều Tuân Lâm nữa. Nếu sau này Hầu phủ chỉ còn lại một mình cậu, cậu chạy trốn khỏi kinh thành, trên người không có thân phận lại còn không có người nhà, quả thật cậu sẽ không sống nổi nếu vẫn giữ tính tình này.
Mọi người đều khen ngợi con dâu bà. Ngay đến cả phụ thân bà là Khương Thái sử, cũng cảm thấy Trọng An cưới nàng vào cửa là thích hợp nhất nên ông chiều theo ý hắn. Cái sai lớn nhất của nàng chẳng qua xuất phát từ kẻ gây thương tích cho Tuân Lâm chính là huynh trưởng của nàng.
Nhưng nếu huynh trưởng nàng không làm Tuân Lâm bị thương thì sao nàng được gả cho Hầu phủ bọn họ.
Chung phu nhân, thê tử của quan giám sát tam phủ cũng muốn cưới cô nương này vào cửa, thậm chí còn để cho Chung đại nhân nhà bà ra mặt hòa giải. Nếu không phải phụ thân nàng ra mặt buộc Hứa phủ phải gả Hứa Song Uyển mới bỏ qua thì Hầu phủ cũng không cưới được nàng.
Hôn sự này xem như Hầu phủ đã cướp được, mà đã cướp được thì nên đối xử cho tốt.
Tuyên Khương thị nghĩ thông suốt những khúc mắc này nên lúc gặp lại con dâu, bà cũng nói chuyện nhỏ nhẹ hơn.
Khúc mắc được gỡ nên lúc bà nói chuyện với con dâu cũng thân cận hơn, bà tán gẫu với con dâu như người trong nhà.
Thân thể bà không tốt, cũng không phải người có tính tình cương liệt, tuy bà là chủ mẫu một phủ nhưng trong lúc nói chuyện vẫn luôn mang theo yếu đuối. Tướng mạo của bà vốn dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ càng khiến bà trông điềm đạm đáng thương.
Hứa Song Uyển thấy bà nói vài câu đã ho khan nên đỡ bà lên giường. Nàng đắp chăn cho bà, rồi khuyên nhủ bà không cần lo lắng Tuân Lâm. Nàng tiện tay ôm Hạnh Lâm ngồi ở góc giường chờ bà say giấc.
Tiểu công tử quan sát thấy sức khoẻ mẫu thân không tốt nên cũng không gây chuyện, chỉ là nhìn cậu ỉu xìu. Khi người của huynh trưởng đến gọi bọn họ về Thấm Viên, cậu cũng phải đi nhưng không tình nguyện lắm.
“Hai ngày nay đệ ở cùng ca ca tẩu tử để mẫu thân yên tâm dưỡng bệnh khoẻ lại, được không?” Hứa Song Uyển thấy cậu không muốn, lập tức ngồi xổm xuống hạ giọng nói với cậu.
“Vâng ạ.” Tiểu công tử dù không tình nguyện nhưng muốn ở cùng huynh trưởng nên cậu đồng ý.
Hai ngày kế tiếp, Hứa Song Uyển bận rộn ở Hầu phủ. Phải chuyển rất nhiều đồ từ viện cũ đến chỗ mới, nàng còn phải tất bật chỉnh lý người hầu và của hồi môn của mình. Nàng bận đến mức quên mất đây là thời gian tân hôn.
Bà bà trong phủ cũng không quản gia nên nàng phải làm chủ mọi việc. Hai việc này đã khiến nàng bận không ngơi tay, Đồ quản gia còn lại đây hỏi nàng về chuyện biếu quà sau hôn lễ.
Có người tới dự tiệc tặng quà rất giá trị vì thế cần phải trả lễ cảm tạ, tốt nhất là tân lang tự mình đi biếu mới đủ trịnh trọng. Còn có lễ vật do trưởng bối trong nhà tặng, không thể coi thường món quà này nên phải sớm chuẩn bị kỹ càng.
Đây vốn là chuyện của chủ mẫu nhưng quản gia lại hỏi nàng, xem ra là muốn giao hết vào tay nàng. Hứa Song Uyển hỏi qua trưởng công tử, nói mấy nhà tặng lễ lớn kia, một nhà là nhà ngoại tổ, mấy nhà khác đều là nhà quý tộc có chút giao tình xưa với Hầu phủ. Những nhà này hắn đều tự mình ghé thăm cùng nàng. Hứa Song Uyển vừa nghe hắn nói vậy, lập tức đảm nhận việc chuẩn bị quà.
Chuyện chuẩn bị lễ này không đơn giản; một là phải xem mối quan hệ trong những năm nay của hai nhà, hai là tặng lễ phải hợp ý trưởng bối. Đáp ứng đủ hai yêu cầu mới khiến cả hai cùng vui.
Hứa Song Uyển vừa mới gả vào cửa, không hiểu mối quan hệ của Hầu phủ, càng không hiểu sở thích của trưởng bối. Chọn lễ không làm mất lòng người thì đơn giản, mà chọn lễ khiến người ta thích mới khó.
Nàng chưa bao giờ là người cẩu thả, qua loa cho xong chuyện. Nếu đã nhận thì sẽ làm cho thoả đáng, không hiểu thì tìm hiểu, tìm hiểu không được thì hỏi.
Trưởng công tử mấy ngày tân hôn mới được nghỉ ngơi, thế mà ngay cả buổi tối cũng phải giải đáp mấy câu hỏi hàm súc của nàng. Hắn nói xong thì đã đến giờ nghỉ ngơi, nàng đỏ mặt nói đã khuya rồi.
Khi nói chuyện, Tuyên Tuân Lâm được tẩu tử đặt giữa huynh trưởng và nàng. Cậu chưa nghe được bao lâu thì đã thϊếp đi dưới giọng nói từ tốn của huynh trưởng. Sáng sớm hôm sau, cậu lặng lẽ nói với tẩu tử đang mặc quần áo cho cậu: “Ca ca cứ lải nhải miết.”
Giống một ông cụ cứ nói chậm rì rì, làm Tuân Lâm buồn ngủ quá.