Chương 27: Truyền Nhân Lê Gia

Dưới ánh sáng màu cam nhạt, tôi mơ hồ thấy được diện mại của người đang đến.

Mặc dù là mùa hè, anh ta vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, bên dưới mặc một chiếc quần jean màu xanh đậm, chân mang giày thể thao Nike và sau lưng mang một chiếc ba lô nhỏ, không biết là chứa những gì

Anh ta có mái tóc đen, đôi mắt nhỏ, nhưng lại rất sâu, sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng mím chặt. Khẽ cau mày, lông mày cau nhẹ.

Ánh mắt nhìn tôi mang theo chút ngạc nhiên, thực tế, tôi đã chú ý đến những gì anh ta vừa nói.

"Ta biết người đang ở đó", anh nói "ngươi", nhưng không phải nói "các ngươi".

Rõ ràng, anh ta không hề biết đến sự tồn tại của tôi, anh ta nheo mắt cho đến khi thấy tôi ôm eo Diêm Cơ thì mắt anh ta mở to hết cở.

"Hai người?"

Giọng anh ta lạc đi và kèm theo là sự nghi ngờ, tôi không nhịn được mà trả lời:"Chưa chắc là người."

Tôi sửa lại câu nói của anh ta

Anh ta phát ra một tiếng cười khẽ:

"Thật thú vị, tôi không nghĩ hôm nay sẽ gặp phải loại tình huống này."

Diêm Cơ nhìn vào chiếc ba lô phía sau lưng anh ta và bình thản nói:

"Đây không phải là nơi mà ngươi nên đến."

"Trăm nghe không bằng mắt thấy, Diêm Vương đại nhân."

Anh ta cẩn thận xem xét Diêm Cơ cách một lớp mặt nạ một lát, không có trả lời, nhưng đáp lại bằng một nụ cười. Giọng mơ hồ có chút tôn kính, còn có nhiều phần bất ngờ

Nếu người bình thường nghe đến hai chữ diêm vương đã sợ hãi, còn anh ta lại nói chuyện một cách tự nhiên, khiến tôi cảm thấy rất khác lạ

Tôi hơi bối rối và tò mò, hắn là người như thế nào mà lại nhìn ra được Diêm Cơ? Ngoài việc ở cạnh tôi, thì thông thường, Điểm Cơ sẽ quay trở địa ngục.

Rõ ràng, nam nhân này nhìn rất trẻ và tự xưng là họ Dương, nhất định có bối cảnh không bình thường.

Diêm Cơ cũng có chút kinh ngạc, nhưng cảm xúc của nàng không thể hiện ra ngữ khí (giọng điệu) và thần sắc (biểu cảm). Giọng nàng trầm xuống rồi nhẹ nói ra:"Trả lời bổn vương, ngươi tới đây làm gì?"

Nam nhân trước mặt lại mang cái túi sau lưng ra, cũng không biết có phải gan to hay không. Anh vẫn không trả lời, mà quay đầu lại nhìn vào bức tường vỡ.

"Không thể tin được, nơi này bị phát hiện."

Khi tôi nghe thấy một câu mơ hồ như vậy, trái tim tôi nhảy dựng lên, cộng với một số ấn tượng không tốt mà cặp vợ chồng già đã lưu lại cho tôi vào hai ngày trước, tôi không khỏi mở miệng nói:

"Anh biết ẩn tình không? điều gì đã xảy ra ở đây? "

Người đàn ông lắc đầu, lấy hết can đảm, nhìn vào bãi cỏ đã bị cắt và nói:

"Không phải các người đã phát hiện ra sao?"

Trái tim tôi thắt lại, như thể mình đã làm gì sai, tôi không dám nhìn vào mắt anh ta, mà dời tầm mắt đi chỗ khác.

Diêm Cơ chỉ nói rằng ai đó đã kết giới trên tường được dán mười hai lá bùa. Bên trong bức tường này, nhất định đang phong ấn một thứ nguy hiểm nào đó.

Nàng không nói cụ thể nhưng tôi biết rằng có lẽ bên trong có một linh hồn ác quỷ rất mạnh.

Chúng tôi đến đây hoàn toàn là vì cuộc đối thoại kì lạ giữa cặp vợ chồng già cùng với cảm giác nhận thức của tôi. Tôi nghĩ địa chỉ cũ Lê gia này là một nơi không bình thường

Tuy nhiên, nam nhân trước mặt thì khác. Anh ta chỉ là một người bình thường như bao người, vậy anh ta tới đây làm gì?

Nếu anh ta là một người bình thường, vậy vì sao anh ta lại nhận ra thân phận của Diêm Cơ? Người bình thường không bàn đến việc biết Diêm Vương thì cũng không thể nào thấy được quỷ.

Không lẽ..

Trong lòng tôi không ngừng suy nghĩ, nghĩ đến đây tôi lập tức hiểu ra!

Đó là nam nhân họ Dương này chắc chắn là âm dương sư!

"Anh là Âm Dương sư đúng không?! "

Tôi mở miệng hỏi, và lần nữa anh ta đặt ánh mắt trên người tôi, khoé miệng giản ra.

"Tôi là âm dương sư, cô đoán không sai. Nếu cô đã hỏi tôi một câu hỏi, vậy tôi sẽ hỏi lại cô một câu hỏi."

Anh ta ngừng lại một chút, bước vài bước về phía tôi, đôi mắt anh ta lấp lánh lạ lùng.

"Cô không phải là âm dương sư, vậy tại sao cô lại đi cùng Diêm Vương?"

Diêm Cơ thấy nam nhân này đã dám phớt lờ câu hỏi của nàng và khıêυ khí©h sự uy nghiêm của nàng. Bây giờ anh ta lại còn muốn trêu chọc chồng mình. Ánh mắt nàng đột nhiên hiện lên sự giận dữ, và một cổ khí màu tím đen bắt đầu xuất hiện bao quanh cơ thể nàng, tràn ngập hung khí và tử khí.

"Diêm Vương đại nhân xin ngài bớt giận."

Thấy Diêm Cơ tức giận, nam nhân lập tức xua tay, lùi lại vài bước:

"Tôi không có ác ý".

Anh hít một hơi thật sâu, như một sự thỏa hiệp, và không còn mặc cả nữa, đem tất cả thú nhận mọi thứ:

"Được rồi, được rồi, tôi nói, tôi ở đây để bảo vệ kết giới. "

Lúc này, anh nhận ra mình chưa tự giới thiệu, và anh ta thêm một câu.

"Nhân tiện giới thiệu, tên tôi là Dương Ý (杨懿) Dương trong mộc dương và Ý trong Tư Mã Ý."

(Tư Mã Ý (179-251), lãnh chúa dưới quyền Tào Tháo và sau đó là người sáng lập nhà Tấn)

Bảo vệ kết giới?

Tôi không thể không nghĩ đến Tôi còn có ông nội An, chúng tôi đều là Âm Dương sư và chúng tôi đều có những bản lĩnh khác nhau.

Tôi là bắt quỷ, nuôi quy, luyện quy, chiêu hồn, trừ tà, còn ông nội An Ngoài việc có thể nhìn thấy hồn ma, ông nội Ann còn có thể xua đuổi tà ma trên đồ cổ.

Còn nam nhân tên là Dương Ý này khả năng của anh ta bảo vệ kết giới?

"Nơi này có hơi thở rất kì quái. Bổn vương không cho phép người dương gian tự mình khởi động kết giới, phá hủy sự cân bằng và trật tự giữa dương gian và âm phủ."

Dương Ý thấy Diêm Vương xuất hiện ở đây, và trong lòng anh ta biết rằng những gì đã xảy ra ở đây không thể che giấu được nữa, vì vậy anh ta đành phải đem tất cả sự thật nói ra

"Lê gia có ít nhất hai trăm năm lịch sử. Đó là một đại gia tộc sống ẩn dật nơi đây. Cách sinh tồn chủ yếu là tự túc, vì vậy họ hiếm khi liên lạc với thế giới bên ngoài."

Anh ta nói từ từ, lưng hơi cong, và khi anh ta nói, tôi có thể cảm thấy anh ta càng dần co lại.

Tôi lặng lẽ lắng nghe, biết rằng anh ta sẽ kể một câu chuyện rất dài. Thật là bất lịch sự khi ngắt lời người khác. Cho dù có bất kì thắc mắc nào, tôi cũng phải nghe anh ta nói xong mới hỏi lại.

Nhưng tại sao ta lại có cảm giác khó chịu trong lòng?

Tôi liếc nhìn bức tường vỡ, cảm giác như một cơn gió thổi mạnh sẽ nghiêng ngã. Mắt tôi xuyên thấu qua bức tường và nhìn thấy khung cảnh trong sân.

Một đoàn khí đen khổng lồ đang di chuyển ngẫu nhiên trong đó, như một vũng bùn lầy, quằn quại không ngừng, một đôi mắt đỏ như máu sáng lên dữ dội, khiến tôi dựng hết lông tơ, và mồ hôi bất chợt ướt đẫm sau lưng. Hơi thở tôi có chút bị đình trệ!

Cảnh vừa nãy... chuyện gì đang xảy ra vậy? Nó không giống như một ảo ảnh, nó vô cùng chân thật, nó khắc sâu trong tâm trí tôi, quỷ thì tôi đã thấy qua rất nhiều, nhưng khó nắm bắt như thứ bên trong quả thật gặp lần đầu.

Diêm Cơ cảm nhận được phản ứng của tôi ngước mắt lên lo lắng hỏi:"Có chuyện gì vậy? Nơi nào không thoả mái sao?"

Tôi nhanh chóng lắc đầu và đứng thẳng dậy, cố gắng xua tan hình ảnh trong đầu, mỉm cười với nàng, ý bảo nàng tôi không sao

Dương Ý đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, kể lại lai lịch Lê gia"Gia tộc này, từ khi thành lập đến lúc diệt vong, luôn là một gia tộc tràn đầy niềm tin tín ngưỡng. Họ luôn tin rằng có một vị thần trên thế giới này và mọi người đều có linh hồn."

Tôi ôm Diêm Cơ vào ngực và chậm rãi lắng nghe anh ta nói, đôi mắt Diêm Cơ sáng lên với ánh sáng mà tôi không thể hiểu được khi ngước lên nhìn tôi. Bởi vì xung quanh rất tối, cho nên đôi mắt sáng rực của Diêm Cơ rất nổi bật.

Mặc dù giọng điệu của anh ấy nhạt nhẽo, giống như kể một câu chuyện xưa, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của anh ta ẩn giấu trong lời nói.

Nó phức tạp đến mức tôi không thể hiểu được tất cả, đến tột cùng tâm trí của anh ta là gì.

Diêm Cơ đứng lặng lẽ trong lòng tôi, không làm gián đoạn lời kể của Dương Ý, cánh tay nàng luôn ôm lấy tay tôi, và cánh tay mềm mại của nàng truyền cho tôi một cảm giác an yên đến kỳ lạ.

Bức tường này chặn lại hai lối bên trong và bên ngoài sân. Tôi nghĩ về những gì có thể tồn tại trong sân. Nếu nói tôi không sợ hãi thì là tự lừa mình dối người.

Tuy nhiên, Diêm Cơ luôn ở bên cạnh tôi, liền cho tôi cảm giác an toàn vô hình khiến tôi cực kì an tâm

Trong lúc nhất thời tôi thậm chí còn có cảm giác nếu bầu trời này sụp đổ, Diêm Cơ sẽ giúp tôi gánh vác tất cả.

Dương Ý nói và giọng anh ta bắt đầu thắt lại:"Cho đến đời thứ tám của gia tộc Lê gia lên nắm quyền, toàn bộ thay đổi. Dưới sự cai trị của anh, đức tin ban đầu đã thay đổi đáng kể."

Giọng anh ta bắt đầu run rẩy, tôi thậm chí có thể thấy cơ thể cao lớn của anh ta khẽ run rẩy, giống như một ngọn núi lửa hoạt động bị đè nén trong một thời gian dài, và nó sắp phun ra bất cứ lúc nào.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi hỏi, không phải tôi muốn kí©h thí©ɧ anh ta. Nếu có chuyện khủng khϊếp xảy ra, anh ta có thể nói ra hơn là chôn nó trong lòng.

Nhìn thấy anh kích động như thế, tôi biết rằng ở thế hệ thứ tám gia chủ của gia tộc Lê gia, nhất định đã xảy ra những thay đổi lớn.

"Súc sinh đó... anh ta ngay cả cầm thú cũng không bằng"

Dương Ý nói một cách thô bạo, giọng anh có chút nghẹn ngào,

"Anh ta đã bức hại tất cả những người theo tín ngưỡng cũ cho đến chết, chỉ để lại những người thân cận và những người đi theo anh ta."

Anh mỉm cười bất lực cùng nụ cười khổ. Nụ cười này còn xấu hơn cả khóc.

"Trên thực tế, trước khi nhậm chức, Lê gia chia thành hai phe, một phe tin vào các vị thần và phe kia tin vào xác sống."

Tôi cảm thấy lòng bàn tay của Diêm Cơ đang siết chặt tay tôi. Nàng nói,

"Ta đón cuộc đàn áp của xác sống đã hại chết một phe khác."

Dương Ý gật đầu và nhìn vào sân, nói một cách chế giễu:

"Thật là nực cười, đám súc sinh đó nghĩ rằng khi mọi người đã phạm sai lầm, miễn là họ chết, thì có thể được chuộc tội, vì vậy, thế hệ thứ tám của phe xác sống đã bí mật giao nộp tất cả bí mật cho Báo chí và bức hại họ đến chết. "

Anh hít một hơi, như thể không muốn nói tục, nhưng anh ta buộc mình phải nói:

"Cho đến khi các thế hệ gia chủ tiếp theo, tất cả họ đều tâng bốc niềm tin của thế hệ gia chủ thứ tám, một thế hệ đều thoái hóa từ thế hệ này sang thế hệ khác."

"Ha ha."

Anh ta cười lạnh, và giọng điệu có chút nứt nở, thậm chí tôi có thể nghe thấy sự chua xót trong đó: "Cho đến cuối cùng, chính họ hại chết chính mình ".

Câu cuối cùng thật hấp dẫn. Tôi nghĩ về những điều mà Diêm Cơ đã nói trước đây. Hơi thở bên trong kia là bởi vì có một nghi thức nào đó đã thiết lập mối liên hệ giữa Âm và Dương.

Lê gia diệt vong hơn phân nửa là bởi vì nghi thức này

Chỉ là những mớ hỗn độn mà họ để lại trong cuộc sống chỉ có thể được giải quyết bằng cách ném cho hậu thế

Về phần thảm họa mà nghi lễ này gây ra cho Lê gia, và nó đã khiến một đại gia đình nhộn nhịp bị phá hủy trong nháy mắt như thế nào thì tôi không muốn suy đoán

Một câu nói của Diêm Cơ - đây không còn là nơi mọi người có thể ở lại, nó đủ để giải thích những điều khủng khϊếp trong bức tường này.

Khoaan...

Tôi hơi ngạc nhiên. Người đàn ông tên Dương Ý này thực sự biết rất nhiều về lịch sử và bí mật của Lê gia. Tôi không thể không hỏi

"Tại sao anh lại biết nhiều như vậy?"

Dương Ý quay đầu lại, nhìn tôi thật sâu và thở dài trong khóe miệng, "Bởi vì, tôi là truyền nhân của Lê gia."