"Cái này... người này..."Ngón tay của An gia gia run rẫy chỉ về hướng bọn cô, nhưng hướng ngón tay ông chỉ là bụng của Diêm Cơ, theo bản năng An Vĩ dùng thân che Diêm Cơ lại, lúc này An gia gia mới bình tĩnh trở lại.
"Gia gia, có chuyện gì xảy ra với ông vậy?"An Nhi nhìn thấy gia gia nhà mình giống như bị trúng gió, cho rằng ông đã già nên bị phát bệnh, cô ấy cả kinh thất sắc bổ nhào vào bên người ông, hét lên.
"Không sao...... ông không sao." Ông ấy hít thở thật sâu vài lần, đứng dậy từ trên ghế nằm, sắc mặt vốn tràn ngập sợ hãi biến mất trong mắt ông, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Tay ông run rẩy, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi quần dài màu xám, nhưng bị An Bình đoạt lấy: "Gia gia! Ông đừng hút thuốc, không tốt cho sức khỏe!"
Trong mắt người khác, khi ông mở cửa hàng kinh doanh áo liệm, đã được xem là một loại hành động rút ngắn tuổi thọ. Hiện tại, ông lại còn hút thuốc, thật sự...... khuyên như thế nào cũng đều không nghe.
Ông thở dài, nghĩ đến sự tiên đoán của mình vào sáng sớm hôm nay, cháu gái mình sẽ gặp phải kiếp nạn, vì thế nhanh chóng gọi nó quay về.
Ai biết, kiếp nạn lại là cái này.
An gia gia lại thở dài lần nữa, đôi mắt lớn như hạt đậu xanh gắt gao nhìn thẳng vào Diêm Cơ, sau đó ông xoay người, đi về phía trong tiệm.
"Các cháu đều vào đi."
An Vĩ nhìn thoáng qua cửa hàng một cái, còn chưa kịp đi vào, đã có một luồng âm khí vụt ra từ bên trong cánh cửa. Ngay giữa căn phòng, có đặt một cái quan tài. Hơn nữa, trên quan tài này, còn chưa đậy nắp.
Có rất nhiều dải lụa trắng trắng treo trên ở hai bên, các tủ bên trái bên phải trong tiệm trưng bày rất nhiều thỏi vàng được làm bằng giấy, những vòng hoa tang đủ kích cỡ được treo trên cửa tủ kính.
An Bình muốn đỡ gia gia đi vào, nhưng ông ấy đẩy An Bình ra, cong lưng đi vào. Diêm Cơ do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhấc chân chuẩn bị đi vào cửa hàng áo liệm này.
Tuy nhiên, ta còn chưa vào cửa, những sợi âm khí kia không ngừng đâm về phía thân thể nàng. Từ trước tới giờ nàng chưa từng có loại cảm giác này. Hiện tại đang xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa, luồng khí lạnh lẽo kia không ngừng chảy xuôi về phía bụng dưới của nàng, nàng không thể không dùng tay che kín bụng mình, ngăn nó lại.
An Bình nhìn thấy cô cùng Diêm Cơ vẫn ngây ngốc đứng ở cửa còn Diêm Cơ lại ôm bụng, cô ấy lộn trở lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Bụng Tiểu Cơ không thoải mái hay sao?"
"An Bình!"
An gia gia ngồi ở trên một cái ghế nhỏ trong cửa hàng, cao giọng quát An Bình: "Đừng tới gần họ, lại đây!"
Cả hai người bọn cô trực tiếp sợ ngây người, mà An Bình cũng bị gia gia mình rống một tiếng sợ tới mức sững sờ tại chỗ, không biết gia gia nhà mình đang nói cái gì.
"Gia gia......"
"An Bình, bọn họ không phải là người cháu có thể tiếp cận. Nghe lời ông và qua đây!"An gia gia không ngừng vẫy tay về phía An Bình, trong lòng An Vĩ có chút cảm giác ủy khuất.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao An gia gia lại thù địch với bọn cô như thế?
Cô lập tức nhớ tới vừa rồi, biểu tình và bộ dáng khi ông ấy nhìn thấy Diêm Cơ, trong lòng dường như lập tức hiểu rõ.
An Bình không thể thuyết phục được gia gia mình, nhưng cũng không muốn thương tổn hai người bọn cô, đành phải hơi cách xa ta một chút, thật ra cũng chỉ cách bọn cô một bước.
Cô ấy cũng không hiểu, tại sao gia gia nhà mình lại thù địch với bạn mình như thế. Một lúc trước đó đã bảo cả ba tiến vào, lúc sau lại không cho mình tới gần bọn họ.
"Cháu gọi là An Vĩ?"
An gia gia hỏi cô nhưng mắt lại nhìn Diêm Cơ, cô gật gật đầu, ông không nói gì thêm. Qua một lúc lâu, ông mới tiếp tục nói.
"Cháu biết thôn Môn Giới hay không?" Ta nghe thấy cái tên này, sửng sốt.
Thôn Môn Giới, chính là tên ngôi làng quê nội cô, từ "Môn", chính là ám chỉ Quỷ Môn, mà "Giới", chính là đại biểu cho sự giao thoa giữa hai thế giới âm dương.
Bởi vì ngôi làng quê nội cô nằm ở nơi đó, vì thế nên mới có tên này.
Tuy nhiên, ba mẹ cô sẽ không thường xuyên nhắc tới tên này, vẫn luôn nói "quê hương", đoán chừng, bọn họ không muốn thôn này luôn cắm rễ ở trong đầu cô, nên mới lựa chọn cố ý bỏ qua tên đầy đủ của nó.
Cô do dự gật gật đầu, giọng nói hơi thấp xuống: "Quê hương của cháu ở thôn Môn Giới."
"Vậy có phải cháu đã minh hôn với Diêm Vương hay không?"
An gia gia không hề tiếp tục quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi. Cô thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng của chính mình!
An Bình suýt nữa té ngã trên mặt đất, cố ấy lắc đầu trái phải, nhìn cô cùng Diêm Cơ một lúc, lại nhìn gia gia mình một lúc, sau đó khóe miệng run rẩy, có chút khó tin nói: "Minh hôn gì vậy? Gả cho Diêm Vương là sao? Các người đang đùa gì vậy?"
Cô bắt đầu có chút khó chịu, hai hàng lông mày ninh thặc chặc, bởi vì từ trên người An gia gia, cô cảm giác được một cỗ hơi thở kỳ lạ. Rõ ràng trên người ông ấy còn có hơi thở dương gian, nhưng lại có một luồng khí âm hàn rất nặng được che dấu ở trong đó.
Cô nghĩ đến Diêm Cơ cùng tiểu gia hỏa ở trong bụng nàng, không thể không đề cao cảnh giác, chân lập tức lùi ra sau vài bước che chở ở trước mặt Diêm Cơ, hỏi vì sao cô cảnh giác ư, vì Diêm Cơ mang là quỷ thai chưa tu được tiên thai, cho nên sợ trong người có tiên khí sẽ động đến thai khí, cho nên nàng đưa nội đan của nàng cho An Vĩ cùng tất cả quyền hành ở âm phủ cho cô, cho nên hiện giờ Diêm Cơ không khác gì phàm nhân phải nói đúng hơn cô hiện giờ rất yếu ớt, sức chói gà cũng không chặt..
An gia gia nhìn thấy sự cảnh giác của cô, giọng điệu lúc này mới chậm lại một chút, bộ mặt nghiêm khắc cũng dịu đi không ít.
"Cô gái, ông không có ác ý."
Cô cũng không bởi vì những lời này mà hoàn toàn thả lỏng tâm mình. An gia gia thấy vậy, đành phải thở dài, nghiêm túc nhìn ta.
"Tiểu Vĩ, cháu có từng nghe nói về người âm dương hay không?"
Người âm dương, cũng chính là những người sống gần âm phủ nhất. Nói một cách đơn giản, mặc dù bọn họ đang sống, nhưng có thể nhìn thấy quỷ, đôi mắt của người âm dương chính là như thế.
Đương nhiên, người âm dương chính thống nhất chẳng những có thể nhìn thấy quỷ, mà còn có thể giao lưu và tiếp xúc cùng với quỷ. Lợi hại hơn, bọn họ còn có thể xuất ra linh hồn của bản thân mình, đi tới âm phủ, dẫn đường giúp người vừa mới qua đời, tiện thể nhắn vài lời tới thân nhân bọn họ.
Tuy nhiên, đa số bọn họ sẽ lựa chọn trở thành một nhà tâm linh, hoặc là người trừ tà.
Vì thế, người âm dương còn có một cách gọi khác —— người chỉ dẫn, người đưa đò.
Chỉ sợ An gia gia cũng là dạng người thế này, nếu như cô nhớ không lầm, An Ninh lão vu bà trong thôn cũng là người âm dương.
"Ông là người âm dương?"
Ông ấy gật gật đầu, đặt chiếc quạt trong tay lên trên bàn nhỏ một bên, đôi mắt luôn nhìn vào chiếc vòng tay ở trên cổ tay cô rồi đảo qua bụng Diêm Cơ.
"An Bình, hai người bạn này của cháu không thể chơi được đâu."
An Bình hiển nhiên vẫn trong tình trạng hỗn loạn, cô ấy nuốt nước miếng vài lần, ngón tay chỉ chỉ về phía bọn cô, sau đó mới hỏi gia gia mình: "Gia gia, ông nói Tiểu Vĩ đã minh hôn với Diêm Vương? Ông đang đùa đúng không?"
Cô ấy hiển nhiên vẫn không thể tin.
"Những lời như thế sao có thể nói đùa?!"
An gia gia cau mày, đầu tóc bạc trắng thưa thớt có cảm giác sắp dựng thẳng lên, ông ấy chỉ chỉ vòng tay trên cổ tay cô: "Cháu nhìn thấy cái vòng tay đó không, đó chính là đồ của âm phủ, vì thế nên ta mới bảo cháu cách xa cô ấy một chút, đừng đến quá gần."
"Cháu không giống gia gia. Gia gia vốn luôn tiếp xúc với những đồ vật linh tinh bên kia, vì thế, âm khí hay sát khí nặng một chút cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng An Bình, cháu thì khác."
"Cháu là người bình thường, nếu như bị hơi thở không thuộc về dương gian xâm nhập tới, sẽ tổn hại tới thân thể của cháu."
An Ninh nhìn cô một cách đáng thương: "Nhưng, Tiểu Vĩ......" Cô ấy vốn không phải là người mê tín, nói cô ấy tin vào một cái vòng tay sẽ khiến mình thương tổn, và phải từ bỏ một người bạn tốt bên mình gần mười năm, cho dù nói gì cô ấy cũng đều không muốn.
An Vĩ có chút ngượng ngùng nhìn An Ninh, trong lòng không thể không cảm thấy có chút thương tổn. Ta đã nghĩ buổi hẹn hò hôm nay sẽ rất vui vẻ, cùng nhau tâm tình, giờ phút này đều tan thành mây khói.
"Không sao, An Bình." Cô gượng cười, nhìn cô ấy.
"Tiểu Vĩ......" An Bình đứng bất động tại chỗ, không biết nên làm gì.
An gia gia đi tới, nắm lấy tay nhỏ của An Bình trước khi đi về phía bọn cô.
Khi ông ấy vừa mới đến gần bọn cô một chút, lập tức giống như đã nhận ra điều gì đó, thân mình chấn động, mắt ông bất giác ngó về phía bụng nhỏ của Diêm Cơ.
Cô cả kinh, theo bản năng chế chở che nàng, trái tim vừa mới buông xuống lại bắt đầu nhấc lên.
Mặc dù đã biết An gia gia là người âm dương, nhưng điều này không có nghĩa ông ấy nhất định là "người tốt".
Trên thế giới này, có rất nhiều người âm dương vì lợi ích của mình đã làm một số sự tình khiến người quỷ công phẫn. Có một số người trong số bọn họ, đã đoạt lấy những di nguyện từ những linh hồn đã chết. Một số người vì muốn có được lão bà, không màng tới đạo đức sẽ bắt đầu mua bán trên cơ thể phụ nữ. Thậm chí còn tàn hại một số phụ nữ lưu lạc, minh hôn cho những người đã chết.
Không ngờ ông ấy thật sự chú ý tới hài tử trong bụng Diêm Cơ, chẳng lẽ...... ánh mắt An Vĩ đột nhiên biến thành màu xanh ám trầm, nếu ông ta dám ra tay cô không chắc sẽ không đại khái sát giới.
"Quả nhiên, thì ra là như thế."
Tầm mắt An gia gia không tiếp tục dừng lại ở trên bụng nhỏ của Diêm Cơ nữa, thay vào đó dùng ánh mắt đan chéo nhau với cô.
Ông ấy nhìn chằm chằm cô hồi lâu, lúc này mới bắt đầu mở miệng: "Tiểu Vĩ, chú ý bảo vệ tốt cho nàng ấy, đặc biệt là tiểu quỷ trong bụng của nàng."
Ông ấy đã nhìn ra... nhìn ra trong bụng Diêm Cơ có thai nhi.
An gia gia, thật sự chỉ là người âm dương đơn giản như vậy hay sao?
Cô nhíu mày nhìn ông, nhưng khuôn mặt ông ấy đã không còn biểu hiện của sự nghiêm túc, giọng điệu cũng dịu đi không ít.
"Cháu là bạn của An Bình, chỉ sợ An Bình sẽ không thể qua lại và tiếp xúc thân mật với cháu quá nhiều như trước. Nhưng ông là gia gia An Bình, vì thế vẫn có thể giúp đỡ cháu một chút."
An Bình đã hoàn toàn bối rối. Tuy nhiên, sự trao đổi giữa cô và gia gia cô ấy, bằng cách nào đó cô ấy vẫn có thể hiểu được rõ ràng toàn bộ bức tranh.
Cô minh hôn với Diêm Vương, hơn nữa, hơn nữa Diêm Cơ còn mang quỷ thai, vậy cô nói Diêm Cơ là vợ cô nhưng cô lại lấy Diêm Vương, hai chuyện này không ăn nhập a.
Càng nghĩ càng rối, An Bình chỉ đành ngây ngốc đứng ở bên kia, nhìn xem bọn cô một hồi, lại nhìn xem gia gia cô ấy một hồi, trên mặt tràn ngập khó tin.
"Gia gia, ông là người âm dương...... Tiểu Vĩ, cậu là thê tử của Diêm Vương...... còn Tiểu Cơ ài bỏ qua chuyện này, Hai người rốt cuộc có xem ta là cháu hay và bạn thân hay không?! Loại chuyện như thế này nhưng không hề nói cho ta biết, giấu ta khiến ta thật khổ sở!"An Bình nhăn mặt nhìn cô, cô đành phải bất đắc dĩ thừa nhận tất cả: "Tớ là một thiên sư đương nhiên tin chuyện quỷ thần, nhưng cậu là người hiện đại. Nếu như tớ nói cho cậu, hơn phân nửa cậu cũng sẽ không tin, chắc chắn sẽ xem tớ đã bị thần kinh."
"Cho nên tớ.... không dám nói với cậu."
Thần kinh của cô vẫn luôn căng chặt rốt cuộc cũng được thả xuống, cúi đầu nói nhỏ, giọng điệu rất yếu mềm. Trên mặt An gia gia hiện lên một nụ cười trấn an, gật gật đầu với cô: "Cháu gái, ông biết, cháu nhất định đã gặp phải rất nhiều sự kiện. Tuy nhiên, nếu như sau này gặp phải điều gì nguy hiểm, cháu có thể tới tìm ông."
"Ông nhất định sẽ cố hết sức giúp cháu."
"Cháu thì sao?" An Bình nắm lấy cánh tay gia gia, lắc lắc, "Cháu không muốn tách ra khỏi Tiểu Vĩ cùng Tiểu Cơ."
"An Bình."
An gia gia bất đắc dĩ nhìn cháu gái bên người, ai ngờ, cô ấy đã lườm ông mình một cái, nói với ông nhà mình: "Nếu cháu sớm biết được điều này, cháu cũng sẽ trở thành người âm dương!"
"Nói hươu nói vượn!"
An gia gia tức giận đến nỗi râu bay tán loạn, ông ấy dùng ngón tay búng mạnh vào trên trán của An Bình: "Cái đầu nhỏ này đang suy nghĩ gì vậy!"
"Người âm dương tuyệt đối không tốt giống như cháu nghĩ, mỗi ngày có thể nhìn thấy quỷ lơ lửng ở trước mắt, nếu như thể chất tâm linh cực kỳ ưu tú, còn có thể chạm vào những tiểu quỷ đó."
"Tuy nhiên, quỷ ở trong dương gian, có rất nhiều ác quỷ, chẳng những lớn lên rất xấu, còn sẽ tàn hại người sống. Cháu có chắc là muốn làm người âm dương?"
An Bình nháy mắt không nói câu nào, An gia gia bất đắc dĩ vuốt ve đầu cô ấy, nhìn thấy bộ dáng cô ấy có thể muốn khóc bất cứ lúc nào, đành phải thối lui một bước.
"Được rồi, khi ở chung với Tiểu Vĩ, đừng quá gần gũi với cô ấy, đặc biệt là vòng tay bên người cô ấy."
Ta nhìn thấy khuôn mặt An Ninh lập tức giống như được chiếu sáng bởi một tầng tia nắng ấm áp, nở rộ như một đóa hoa.
"Cảm ơn gia gia!"
An gia gia gật gật đầu, sau đó như nghĩ ra gì đó nhìn vào Diêm Cơ, cô lại tự giác che chở nàng ấy, An gia gia thấy thế liền nhíu mày, ông cúi đầu xuống sau đó lại nhìn lên lần nữa, sau đó không nói gì.
Bầu trời trở nên tối dần, An gia gia thắp lên một ngọn nến, ánh sáng mờ nhạt đung đưa theo ngọn nến.
An gia gia đã ở trước bàn may vá vải liệm, đứng yên thật lâu, cô Diêm Cơ và An Bình chuyển tới ba cái ghế nhỏ, ngồi ở cửa, bắt đầu trò chuyện.
An gia gia thỉnh thoảng lại ngó chỗ cửa, An Bình là người luôn cố nhích gần tới bọn cô, mỗi lần như vậy, An gia gia đều luôn lên tiếng, nhắc nhở cô ấy chú ý khoảng cách với bọn cô.
"Vĩ nhi, trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về thôi thôi."Diêm Cơ nắm tay áo cô lắc lắc nhắc nhở thời gian nên về.
Cô cũng cảm thấy trời đã bắt đầu tối, cô nhớ mình cũng còn có việc chưa làm xong đâu.
Ta chia tay với An Bình và An gia gia trước khi đi đến trạm xe buýt về nhà. An Bình thuận đường tiễn bọn cô một đoạn, khi tới phía sau tấm biển quảng cáo che lấp trạm xe, cô ấy lập tức ôm lấy cô. An Vĩ bị hành động đột ngột của cô ấy dọa sợ.
"Tiểu Vĩ! Mặc kệ gia gia mình nói gì đi nữa, mình vẫn muốn nói riêng với cậu!"
Khuôn mặt cô ấy ửng đỏ, cô còn đang lo lắng vòng tay của mình có khả năng làm hại tới cô ấy, bước chân di chuyển ra sau vài bước, hiển nhiên, cô ấy cũng chú ý tới, trong mắt xẹt qua biểu tình bị tổn thương.
"Mình không quan tâm vòng tay này của cậu sẽ làm gì mình. Tiểu Vĩ, cậu vẫn luôn là bạn của mình, biết không! Cậu ngàn vạn đừng suy nghĩ quá nhiều."
Cô ấy mỉm cười khi nói với cô, trong lúc nhất thời, cô có cảm giác mắt mình ẩm ướt, trái tim ấm áp.
Kiếp này, có thể có một người bạn tốt như vậy, thật sự là quá tuyệt vời.
Khi xe buýt tới, cô dắt tay Diêm Cơ lên xe vẫy tay chào tạm biệt cô ấy, sau đó tìm một chỗ phía sau xe buýt ngồi xuống, cô nói với Diêm Cơ theo đường cũ về trước, cô còn có việc chưa làm xong, khi nào xong việc cô trở về đừng chờ cơm, nói rồi cô đưa túi của mình cho nàng và xuống trạm xe kế tiếp
An Vĩ vừa đi thì tiếng di động trong túi lập tức vang lên ầm ĩ.
Diêm Cơ cầm lấy di động, nhìn thấy hiện lên người gọi là ông chủ của quán cà phê, Diêm Cơ nhớ lại cách An Vĩ chỉ cô sử dụng liền bắt máy. khi nhấc máy, đặt điện thoại ở bên tai, từ tai nghe truyền đến giọng nói quen thuộc của người đàn ông trung niên.
"Xin chào? Có phải Tiểu Vĩ hay không? Tôi là ông chủ Trương."
"Ông chủ trương, tôi là vợ cô ấy, ông gọi điện thoại cho cô ấy là......"
Không biết có phải do nàng chưa xài quen điện thoại hay không, cô luôn cảm thấy tiếng nói phía bên kia rất trầm thấp, khàn khàn, nghe qua thực sự không thấy thoải mái. Hơn nữa, tín hiệu cũng dường như hơi yếu, có thể nghe được tiếng ồn rè rè qua điện thoại.
"À...thì ra là vợ Tiểu Vĩ a, Tiểu Vĩ có ở đó không?...Tôi đang ở quán cà phê...... không mang theo chìa khóa, chìa khóa dự phòng có phải ở chỗ cô ấy hay không? Phiền cô nói với cô ấy mang tới đây một chuyến."
Diêm Cơ vừa nghe nói như thế, lập tức xem trong túi xách của An Vĩ, quả nhiên cô nhìn thấy một chiếc chìa khóa có gắn móc tên quán cà phê.
"Xin lỗi ông chủ Trương An Vĩ có việc không ở cạnh, nhưng chìa khóa tôi có giữ bây giờ tôi sẽ thay cô ấy qua đó một chuyến."
"Được...... tôi chờ cô ở quán cà phê."
Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào bản đồ tuyến đường của xe buýt, vận khí của nàng không tệ, tuyến đường của chiếc xe này vừa lúc đi ngang qua quán cà phê.
Nàng quyết định xuống xe gần một khu dân cư nhỏ, khoảng cách từ đó đến quán cà phê không xa, xuống xe sau đó đi bộ một chút là đến nơi.
Nàng đã tìm được chìa khoá ở trong túi của An Vĩ, chờ lát nữa đến trạm và xuống xe sẽ đi thẳng đến quán cà phê, sau đó đưa chìa khoá cho chủ quán, sau đó sẽ trở lại đây và lên chuyến xe hướng ngược lại về nhà, nàng tính toán một cách tỷ mỹ.
Khi nàng xuống xe, trời đã bắt đầu tối, những chiếc đèn bên đường đã được bật sáng lên, nàng tuy có vội vội vàng vàng nhưng cũng không quên nhìn đường để còn nhớ đường mà về, sau đó nàng chạy tới quán cà phê.
Trước quán các phê cực kỳ vắng lặng, ngay cả một bóng người đều không thấy.
Di? Ông chủ Trương ở đâu? Không phải nói rằng sẽ chờ nàng ở cửa hay sao? Vì sao không thấy người đâu?
Nàng đi tới cửa của quán cà phê, dán mặt ở trên cửa kính. Trong tiệm vốn nên sáng đèn nhưng lại tối đen, mơ hồ có thể nhìn thấy quầy thu ngân chỗ gần lối vào.
Nàng cầm lấy di động lên, thao tác không thành thục mở khóa, sau đó gọi điện thoại cho chủ quán.
"Xin chào, số điện thoại mà bạn đang gọi đã ngừng hoạt động."
Nàng lập tức trợn tròn đôi mắt, nhìn lại tất cả những cuộc gọi vừa rồi, thật sự đúng là số di động của chủ quán đã gọi cho nàng, nhưng vì sao nàng lại không gọi được cho ông ấy? Chỉ vừa mới trôi qua 10 phút, di động đã ngừng hoạt động?
Nàng nhìn một mảnh tối đen trong tiệm, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút sợ hãi. Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy, có chút kỳ lạ, đặc biệt là cuộc điện thoại vừa rồi có chút quỷ dị.
Đột nhiên, một bóng đen loé lên từ bên trong quán cà phê, nàng kinh ngạc lùi về phía sau vài bước, là yêu tà quỷ vật gì đang quấy phá nàng sao.
Vừa rồi...... vừa rồi, đó là.... là cái gì...... nàng bây giờ không khác gì phàm nhân, không tránh khỏi nàng cũng có chút bất an.
Nàng lần nữa lấy điện thoại gọi cho chủ quán, nhưng điện thoại vẫn không thông được. Nàng chịu đựng sự khó chịu mãnh liệt, nhìn trái lại nhìn phải, không nhìn thấy bóng dáng chủ quán, vì thế đang định rời đi.
Ai ngờ, khoảnh khắc nàng vừa quay đầu đi về phía cửa kính của quán, nàng nhìn thấy có một cửa sổ không bị rèm che lại, một luồng ánh sáng rực rỡ tản ra, đột nhiên chiếu sáng toàn bộ phía bên trong quán.
Nhưng, đây không phải là điểm quan trọng nhất, điều khiến nàng đặc biệt kinh ngạc chính là, vị trí chỗ cửa sổ lúc nãy mà nàng đã dựa vào, có một thanh niên nhợt nhạt, đang nghiêng người bất động dựa vào trên ghế. Chiếc cổ bị xoắn thành một độ cong rất quỷ dị, đầu treo ở trên ngực, cặp mắt không có đồng tử, chỉ có lòng trắng, cứ như vậy nhìn nàng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù Diêm Cơ đã nhìn quen những quỷ tà âʍ ѵậŧ ở âm giới cũng nổi hết da gà.
Nhưng nó nhìn nàng như thế thì có thể làm gì? Nàng nhìn lướt qua nó lần nữa xoay người rời đi!
Ai ngờ, nàng còn chưa kịp nhấc chân bước đi, cánh cửa vốn dĩ bị khoá chặt sau lưng đột nhiên mở ra, một luồng lực cực mạnh kéo nàng vào trong!
Nàng bị lực lượng vô hình kia kéo vào, thân thể mất thăng bằng, đặt mông ngã ngồi ở trên sàn nhà. Đá cẩm thạch lạnh lẽo trên sàn khiến mông nàng tê dại.
Cửa quán cà phê lập tức bị đóng lại, nàng vội vàng bò dậy từ trên sàn nhà, đẩy mình tới cánh cửa, dùng sức đấm!
"Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!" Vì sao lại như vậy, nàng chỉ tới để đưa chìa khóa, vì sao lại rơi vào tình huống này? Nàng đã trêu chọc phải người nào rồi?!
Nàng điên cuồng đập trên cửa kính của quán cà phê, nhìn thấy ven đường vẫn có người qua lại, rõ ràng cửa bằng kính, nhưng bất luận nàng dùng sức đánh vào cửa như thế nào, tiếng "rầm rầm" vang lên, cho dù có người quay đầu nhìn lại, cuối cùng vẫn dường như không nhìn thấy nàng, xoay người rời đi.
Bọn họ...... thật sự không thể nhìn thấy nàng sao?
Trái tim nàng trở nên căng thẳng, động tác trên tay cũng dừng lại. Nàng vặn vẹo cổ, máy móc quay đầu lại, tốc độ cực kỳ thong thả, nhìn về phía con quỷ lúc nãy đang ngồi. Bởi vì khẩn trương, chóp mũi nàng thẩm thấu ra những hạt mồ hôi rất lớn.
Còn quỷ kia biến mất, nhưng điều đó không khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm.
Thân thể cứng đờ giống như cục đá, bước chân không dám hoạt động chút nào.
Trong lúc nhất thời, nàng không biết nên làm gì, đầu óc ong lên, trong đầu trống rỗng.
Sau một lúc lâu, nàng mới nghĩ đến, di động vẫn đang nằm ở trong tay mình, nàng có thể gọi điện cho Vĩ nhi! Để VĩNhi đến đây cứu nàng!
Ai ngờ...... Khi nàng nhìn thấy phía góc bên trái của di động hiện lên dòng chữ "không có dịch vụ", trái tim nàng trực tiếp rớt vào hầm băng.
"Ta...... ta sẽ không thật sự xui xeo gặp ác quỷ, đúng không?" Nàng đột nhiên nghĩ tới bảo bảo trong bụng mình hiện giờ, nó giống như là một thứ vô cùng bổ cho ác quỷ, dường như nàng có thể cảm nhận được từng đợt gió âm lạnh vờn quanh.
Rõ ràng là một ngày mùa hè nắng nóng, vì sao nơi này lại lạnh hơn cả máy lạnh. Nàng không thể không khoanh tay trước ngực, xoa xoa cánh tay đang nổi da gà.
Bốn phía là một mảnh đen nhánh rất an tĩnh, nàng không biết đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì. Quán cà phê này giống như tách khỏi thế giới nơi nàng đang sinh sống, tạo thành một không gian khác.
Tất cả các phương pháp cầu cứu đều đã bị chặt đứt, nàng nắm chặt di động trong tay, loại cảm giác lo lắng nguy hiểm không ngừng lan tràn trong trái tim nàng, nàng hít sâu vài hơi.
"Bình tĩnh...... bình tĩnh lại, Diêm Cơ ngươi là Diêm Quân, đã xử lý biết bao nhiêu âm tà quỷ vật, chẳng lẽ bây giờ ngươi chỉ mới trải qua cảm giác làm người phàm một ngày, liền bắt đầu sợ quỷ."
Nàng nhớ rõ An Vĩ từng nói, những nơi thế này luôn có nguồn điện cho nên hãy bật đèn, nếu tìm được câm tắc bật đèn lên, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Nàng đành phải cố gắng giữ ý thức, di chuyển về hướng mình cho là sẽ tìm được câm tắc.
Không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không, nàng có cảm giác càng đi về phía trước, nhiệt độ bốn phía càng ngày càng thấp!
"Bảo bảo*, mẹ sẽ bảo vệ con." Diêm Cơ bắt đầu hối hận về quyết định này của mình, nàng thật sự rất muốn tìm được một cái búa, trực tiếp phá nát cửa kính và lập tức trốn thoát khỏi nơi này!
(*): chỉ em bé trong bụng.
Diêm Cơ vuốt ve bụng nhỏ, từ từ di chuyển về phía trước.
Đột nhiên! Nàng cảm giác được một luồng gió âm lạnh nhanh chóng thổi qua phía sau cổ mình, thân thể ta đột nhiên căng thẳng, đầu óc là một mảnh hỗn độn!
Sau lưng, có vật gì sao?
Nàng không dám quay đầu lại, bởi nàng là người rõ ràng nhất, cũng hiểu rõ nhất, nếu gặp tình trạng thê này tốt nhất đừng quay đầu, trong lòng nàng quả thực muốn khóc!
Sắc quỷ ngu ngốc kia! Ngày thường chỉ biết chiếm tiện nghi ta, nhưng tới thời điểm quan trọng, em đang ở nơi nào?!
Mặc dù trong lòng nàng không ngừng kêu rên, nhưng nàng vẫn còn bản năng khom người về phía trước, muốn bảo vệ tiểu gia hỏa trong bụng.
Ngay lập tức, nàng có cảm giác luồng gió âm lạnh dần dần lan tràn từ cổ xuống sườn vai nàng, bởi vì nàng rất khẩn trương, vì thế trên đầu toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập hỗn loạn.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, lập tức sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã ngồi ở trên sàn nhà!
Chỉ thấy, chiếc cổ của con quỷ đã bị bẻ cong treo ở trên vai nàng, đầu của hắn cứ như thế dán ở trên sườn vai nàng, cặp mắt chỉ có tròng trắng bắt đầu chảy ra máu đỏ tươi.
Bên tai ta truyền đến tiếng âm trầm phá gió: "Vĩ...... An Vĩ...... vì sao cậu không cứu tớ...... không phải chúng ta là bạn tốt hay sao......"
Nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm bụng đẩy cửa một căn phòng ra và chạy vào trong, nước mắt ào ào chảy xuống từ trên mặt mình.
"Sắc quỷ chết tiệt! Vĩ Nhi ngốc Cứu chị!"
Còn quỷ kia vẫn còn bẻ cong cổ, theo sát phía sau nàng, mỗi vài bước đi, hắn là có thể trượt được một khoảng cách khá lớn, máu trên mặt nhỏ giọt chảy xuống sàn nhà.
Nàng rốt cuộc chạy tới chỗ mở chốt nguồn điện, trái tim nàng nháy mắt bình tĩnh lại.
Hừ! Diêm Cơ nàng ngàn năm lãnh đạo âm giới! Hừm...... Thế mà hôm nay lại bị quỷ rượt chạy cho bạt mạng! Nếu mà để những Diêm Quân các Nước khác nhìn thấy không bị cười cho thúi mũi mới là chuyện lạ đó, nhưng không thể trách nàng được, bây giờ nàng có khác gì phàm nhân đâu, gặp quỷ không chạy, chẳng lẽ đứng đó đợi nó đến dùng bữa à, vậy thì thôi đi chẳng lẽ còn muốn nói, ta thịt rất ngon rất bổ mau đến ăn ta a.
Nàng tìm được câm tắc điện vội vàng kéo câm tắc nguồn điện lên, ai ngờ! Thông qua vách tường trắng dày, nàng nhìn thấy được ánh sáng của đèn trong tiệm.
Là màu tím ảm đạm, loại màu sắc âm lạnh này, chiếu vào trong phòng, toàn bộ màu vàng ấm áp điều đã biến mất!
Chuyện gì đang xảy ra?! Ánh sáng này là gì? Vì sao lại có màu này?
Hơn nữa, nàng có cảm giác sau lưng mình, hình như có vật gì đang ép gần tới mình.
Là con quỷ kia sao......
Trước mắt đã không còn đường lui, nàng cần phải chạy ra bên ngoài, nhưng sau lưng nàng đang có quỷ!
Ta hít thở thật sâu vài cái, nhắm mắt lại!
Không cần quan tâm con quỷ kia! Trực tiếp chạy ra bên ngoài, chỉ cần không mở mắt ra, sẽ không nhìn thấy quỷ!
Nàng đột nhiên quay đầu lại, còn chưa cất bước, người đã đυ.ng vào một vật rắn chắc lạnh băng, một đôi cánh tay mạnh mẽ dùng sức nắm lấy vòng eo nàng.
Nàng kinh hoảng thất sắc, sợ hãi thét lên: "Buông ta ra! Buông ta ra!"
"Cơ nhi, là ta." Một giọng nữ quen thuộc truyền đến. Di, có chút giống với giọng của sắc quỷ.... sắc quỷ...Vĩ nhi!!!
Nàng từ từ mở mắt ra, rốt cuộc, một gương quen thuộc không thể quên thuộc hơn xuất hiện ở trước mắt nàng, thân ảnh cao gầy kia đang ôm chặt lấy người nàng.
"Oa! Có quỷ đuổi theo chị, sắc quỷ nhà em sao tới chậm như thế!" Diêm Cơ nhào vào trong lòng ngực cô, bắt đầu gào khóc.