Hôm nay vẫn như mọi ngày, An Vĩ vẫn thay Diêm Cơ xử lý sự vụ của âm phủ, mà nghĩ cũng lạ ở âm phủ thường phải có Phán Quang, Hắc Bạch Vô Thường này nọ, nhưng chẳng hiểu sao cô giúp Diêm Cơ xử lý sự vụ cũng đã gần 300 năm nhưng chưa từng gặp qua những người này.
Nghi hoặc thì có nghi hoặc nhưng công việc vẫn phải hoàn thành, hôm nay là ngày mở quỷ môn quan cho nên cô phải đến kính vọng đài để xem xét những cô hồn dã quỷ có làm loạn hay không.
Cô thông qua kính vọng đài thấy nhiều cặp vợ chồng trên dương gian đang đi trên đường nắm tay nhau, thậm chí cùng nhau ăn kem và cùng nhau bước vào rạp chiếu phim. Cô không thể không dừng quan sát những đã quỷ và nhìn chằm chằm vào họ.
Cô...., có vẻ như chưa từng cùng Diêm Cơ hẹn hò qua đâu.
Cô không khỏi nghĩ đến, trong lòng có chút mất mát.
Đây là cách cư xử bình thường của mọi người, Rõ ràng, mối quan hệ của cô với Diêm Cơ so với cái quan hệ phu thê kia càng sâu càng kiên cố, vì cái gì chúng tôi nhưng không có quá trình hẹn hò này?
Cái này thật không công bằng.
Cô có chút ngây thơ nghĩ đến, nghĩ thầm nếu không đêm nay nói bóng nói gió hỏi Diêm Cơ một chút, có nguyện ý cùng mình hẹn hò hay không?
Vừa vặn ngày mai là có thể trở về dương gian rồi.
Nhưng cô lại nghĩ đến, quá trực tiếp lại không khỏi làm kiêu chút đi.
Ngay tại thời điểm An Vĩ lo nghĩ trái phải, sau lưng truyền đến khí tức quen thuộc, còn không có quay đầu, một đôi lạnh buốt tay liền bưng kín con mắt của cô.
Cô còn tưởng rằng nàng sẽ rất ngây thơ hỏi:" Đoán xem ta là ai". Chính mình cũng nhịn không được bị ý nghĩ của mình chọc cười.
" Làm gì vậy?"
Trong giọng nói ngậm lấy ý cười.
Bên tai truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Diêm Cơ,"Vĩ nhi muốn chị, chị liền đến".
"Vậy chị đem để tay mở ra, em nhìn không thấy đường."Cô bây giờ còn đứng ở trên kính vọng đài, vạn nhất không cẩn thận rơi xuống luôn thì làm sao bây giờ?
Cô vừa nói giơ tay lên bên cạnh, muốn đem tay của nàng từ trên mắt lấy xuống, lại làm không được.
Diêm Cơ nàng ấy muốn làm gì đây muốn làm gì đây!
Cô đang muốn hỏi, đã cảm thấy ồn ào náo nhiệt bốn phía trong nháy mắt trở nên hoàn toàn yên tĩnh, tiếng ầm ĩ được truyền từ kính vọng đài cũng hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là một cỗ hương hoa rất nồng nặc, bên tai chỉ có thể nghe được âm thanh gió nhẹ thổi qua chầm chậm, ôn nhu vuốt ve qua làn da của cô.
Nơi này là......
Diêm Cơ chậm rãi thả tay xuống, tràng cảnh lọt vào trong tầm mắt để cho An Vĩ lập tức mở to hai mắt, run sợ bắt đầu chuyển động.
Một mảnh đỏ tươi Bỉ Ngạn Hoa xuất hiện ở trước mắt cô, chút điểm sáng màu đỏ bay lên trong không trung không một quy tắc, có điểm giống đom đóm.
Một gốc cây cao lớn trên phát ra huỳnh hào quang màu xanh lục, và một chiếc xích đu hai chỗ được treo trên đó. Khi nó bị gió thổi, nó sẽ đung đưa trái phải. bên trên thân cây Tráng kiện còn cột một vòng dây gai, phía trên treo một lá bùa.
Bầu trời tăm tối bên trên không có sao, chỉ có từng đoàn từng đoàn cực giống ánh sáng cực quang, dâng lên ở đó, thỉnh thoảng chuyển sang màu xanh và đôi khi là màu vàng, đặc biệt rất đẹp.
Cô chưa từng thấy loại cảnh đẹp này, bị chấn động đến, Diêm Cơ lập tức từ phía sau ôm lấy cô, ôn nhu mà hỏi thăm: "Đẹp không"?
"Uhm".
An Vĩ liền ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, sợ sẽ đánh phá cái cảnh tượng tốt đẹp này.
" Nơi này là nơi nào?" Thanh âm nhu hòa ngay cả chính cô cũng không dám tin tưởng, cô tò mò hỏi.
" Biển Bỉ Ngạn Hoa". Điêm Cơ trả lời, hai tay vòng quanh eo của An Vĩ, cái cằm tựa ở vai cô, cọ nhẹ.
"Kỳ thật chị muốn mang em tới nơi này rất lâu".
An Vĩ rất tự nhiên tựa vào trong ngực của nàng, híp mắt cảm thụ được xen lẫn mùi thơm gió nhẹ, đột nhiên, phía sau giống như có đồ vật gì đó đá một cước vào lưng cô.
Cô lên tiếng kinh hô, Diêm Cơ bị cô hù đến, vội vàng hỏi thăm, cô chỉ chỉ lưng của mình:" Có cái gì đó vừa đánh em".
Diêm Cơ bị bộ dáng trợn mắt hốc mồm của cô chọc cười, nhìn xem bốn phía:" Là nơi này đạp em".Nó rồi lấy tay An Vĩ đặt lên bụng mình
"Nó đạp"? Cô kinh ngạc không thôi, bởi vì cô chưa từng nghĩ tới, Diêm Cơ mang thai.
"Vĩ nhi, em không phải muốn có một đứa nhỏ sao?"Diêm Cơ nhẹ nhàng đem tay cô đặt lên bụng mình, môi nỡ ra nụ cười ngọt ngào, mở miệng nói: "Nếu em muốn chị sẽ cho em, cho em tất cả những gì chị làm được, em hài lòng không?"
So với tất cả những gì cô dự liệu, thì việc Diêm Cơ có thai hoàn toàn ở ngoài dự liệu của cô, càng nhiều hơn chính là kinh ngạc cùng vui sướиɠ.
Cô khẽ gật đầu, thỏa mãn ôm sát Diêm Cơ vào lòng, trong giọng nói mang theo một tia bất đắc dĩ:" Vì cái gì có thai lại không nói với em, tuy rằng những ngày này âm phủ rất nhiều việc không chút rảnh rỗi quan tâm đến chị, nhưng không có nghĩa buổi tối em không về".
Áy náy tràn ngập nơi đáy mắt, Diêm Cơ vội vàng khoát tay:" Không cần cảm thấy áy náy, em giúp chị quản lý âm phủ đã rất vội, em cũng có sự tình hiện tại nên làm, còn chị mỗi ngày chỉ có nghĩ dưỡng, chị sẽ không tùy hứng muốn em luôn luôn phải đến chỗ chị, còn việc có thai chị muốn cho em sự bất ngờ".
Nàng vội vàng nói xong những lời này, cúi đầu nhìn về phía bụi Hoa Bỉ Ngạn, từng đoá từng đoá hoa diễm lệ màu đỏ nở đầy toàn bộ ruộng đồng, xích đu bị gió thổi đến lắc lư.
An Vĩ ôm lấy nàng mỉm cười vui vẻ, cô có thể đến nơi đây, cô còn không có nghĩ tới, âm phủ sẽ có thể là chốn xinh đẹp như vậy.
An Vĩ lôi kéo tay Diêm Cơ, hướng phía chỗ đại thụ bước nhanh tới, hai tay nhấn một cái, để cho nàng ngồi tại bên trên xích đu.
Cô đứng từ phía sau đẩy xích đu, bởi vì động tác đu dây của cô trước sau lắc lư lên cao, thanh âm ôn nhu từ phía sau truyền đến.
" Ngày nai trở dương gian, em sẽ cùng chị đi bất kỳ chỗ nào chị muốn đi".
Nàng gật gật đầu, kỳ thật nàng muốn nói là,"Em đi đâu chị đi đó. Miễn là trái tim được thỏa mãn là được.
"À phải rồi Vĩ nhi, hôm nay chị dẫn em đi gặp Hắc Bạch Vô Thường một chút đi, vừa vặn lần này cùng em tới bên cạnh đây, bọn hắn vẫn muốn gặp em rất lâu rồi".
Đúng nha, Hắc Bạch Vô Thường!
Chuyện này rất sớm trước đó đã cùng Diêm Cơ đề cập qua, lần này cô rốt cục có cơ hội cùng bọn họ gặp nhau.
Nghe Diêm Cơ nói, bọn hắn là hai huynh muội, không khỏi có chút hiếu kỳ, càng nhiều hơn chính là chờ mong.
Nghĩ đến nhân gian hư cấu ra Hắc Bạch Vô Thường, lại có đầu lưỡi đỏ dài, liền không khỏi run một cái. Không không không, dáng dấp nhất định sẽ không xấu như vậy, tướng mạo Diêm Cơ đẹp như vậy, Hắc Bạch Vô Thường kia kém đi sao được chứ!
Đột nhiên, một kiện áo bào màu xám rộng trùm lên trên người của cô, ôm cổ áo vào giúp cô bó lại.
"Đừng để bị lạnh".Diêm Cơ mỉm cười nhìn cô sau đó nói,"Em mệt mỏi một ngày rồi ngủ một chút đi, sau khi em tĩnh dậy chị đưa em đi gặp họ, dù sao họ cũng chưa về âm phủ.
Thời điểm tỉnh lại, trên trời ánh sáng cực quang ảm đạm rất nhiều, nhưng điểm sáng màu đỏ bụi Bỉ Ngạn Hoa cũng bớt đi không ít hồng quang, phảng phất những đom đóm chập chờn lóe lên kia đều trốn đi.
"Ah, nương nương tỉnh rồi "!
Một giọng nói nữ hài mềm mại nghịch ngợm lọt vào trong tai của cô, cô ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên đùi Diêm Cơ, không biết Diêm Cơ đã thay đồ cho cô lúc nào trên người hiện tại mặc một kiện đồ màu xám.
Thân ảnh Màu trắng nhỏ nhắn xuất hiện tại trước mắt của cô, cô ấy có tóc dài màu xám trắng, trên đầu mang theo một cái mũ bố cao cao, con mắt cùng màu tóc giống nhau, cái mũi khéo léo đẹp đẽ mười phần đáng yêu, trên môi đầy đặn thoa son màu đỏ.
Son môi được thoa bộ phận chính giữa của môi, cô ấy với một đôi mắt to, kích động sáng rỡ nhìn An Vĩ.
Ngón tay nhỏ Mềm mềm chỉ vào cô, ánh mắt lại nhìn về phía nam nhân ngồi dựa vào thân cây bên trên, hưng phấn hô:" Ca ca! Ca ca mau tới đây! Nương nương tỉnh rồi "!
Tầm mắt của cô nhìn về phía vị trí đại thụ, nam nhân cao lớn thẳng tắp mặc một thân ngoại bào màu đen, ngực treo một cái mâm tròn kim loại rất lớn, phía trên có chạm rỗng cùng hoa văn bất quy tắc.
Bên trong tóc dài Màu đen mười phần chỉnh tề gọn gàng ở sau lưng, và một chiếc mũ cao trên đầu giống hệt như cô bé, nhưng màu đen và to hơn.
Không cần phải nói, tôi liền biết nam nữ trước mắt kia là ai.
"Vương, Nương nương".
Hắc vô thường đi đến bên cạnh hai người, cung kính đối với hai người hành lễ, mang theo chút bất đắc dĩ cùng tức giận đối Bạch vô thường nói: "Tiểu Bạch, chớ có vô lễ".
Cô đối với bọn họ nói: "Không có việc gì".
Bạch vô thường bị ca ca của mình khiển trách nho nhỏ một phen, lập tức vung chân chạy tới phía sau của cô, bắt áo choàng lại trên người cô, thò đầu ra: "Ca ca! Nương nương cùng Vương đều nói không cần hành lễ".
"Tiểu Bạch!"
Cô che chở Bạch vô thường, cười đối Hắc vô thường nói:" Được rồi, được rồi, ta không có giận",Sau đó quay qua hỏi Diêm Cơ," Bảo bối nàng có đi bụng không?"
......
Không khí liền trở nên yên tĩnh.
Trong lúc nhất thời, trước đó còn rất náo nhiệt, lập tức lâm vào một mảnh lặng ngắt như tờ.
Hắc vô thường sững sờ ngay tại chỗ, ngay cả Bạch vô thường cũng giống như vậy.
Cô ngay từ đầu chưa kịp phản ứng, trong lòng còn đang suy nghĩ, đây không phải cái vấn đề rất đơn giản sao? Vì cái gì đều dùng loại này ánh mắt quái dị nhìn cô như vậy.
Bọn cô là phu thê gọi nhau ngọt ngào chút thì có là gì, con cũng sắp có những xưng hô này quan trọng sao
"Nương nương, ngươi thật lợi hại nha, dám xưng hô như vậy với Diêm Vương đại nhân".
Bạch vô thường nắm lấy ngoại bào, nhỏ giọng nói, nhưng cô không có xem nhẹ trong lời nói mơ hồ mang theo hưng phấn của cô bé.
Hắc vô thường đem tay để lên miệng, ho nhẹ một tiếng: "Diêm Vương đại nhân xin thứ lỗi, Tiểu Bạch không hiểu chuyện".
"Ừm ta không trách, Tiểu Bạch nghịch ngợm mấy trăm năm nay chả nhẽ ta còn không biết."Diêm Cơ mỉm cười sủng nịch nhìn Tiểu Bạch
Hắc Vô Thường cười cười không nói gì, sau đó quay sang An Vĩ nói"Diêm Vương đại nhân nói, nương nương muốn gặp chúng ta, ta cùng tiểu Bạch cũng chờ mong rất lâu".Hắc vô thường lạnh như băng trên mặt lộ ra một chút mỉm cười, cô có thể nhìn thấy.
"Nương nương về sau có thể xưng hô chúng ta là tiểu Bạch cùng tiểu Hắc". Hắc vô thường lại hành lễ, cô vốn định nói một chút, không cần hành lễ, nhưng tưởng tượng, để bọn hắn duy trì truyền thống ngàn năm chứ lập tức thay đổi, là không thể nào, đành phải tùy ý bọn họ đi.
Bạch vô thường con mắt đột nhiên nghiêng nhìn đến trên bụng của Diêm Cơ, mơ hồ hai tay muốn chạm đến bụng của nàng, thế nhưng lại một bộ dáng vẻ không dám, trong mắt lóe ra quang mang khiến nàng nhìn không hiểu.
Nhưng cô có thể biết, cô ấy rất hiếu kì, cũng rất muốn thân mật tiếp xúc cùng tiểu gia hỏa trong bụng.
" Vương ta có thể sờ sờ bụng của người không"?
"Tiểu Bạch......"
Hắc vô thường đối với tiểu muội mình thật sự là bất đắc dĩ, thế nhưng bản thân lại đánh không được, chửi không được, không cầm lòng được, đành phải lên tiếng ngăn cản nàng.
Và quay qua hai người cô áy náy cười một tiếng: "Mong Vương cùng nương nương bớt giận, không trách cứ tiểu Bạch".
Cô cầm lấy tay tiểu Bạch, đặt trên bụng của Diêm Cơ, mắt cười nhìn Hắc vô thường, nói: "Không có việc gì, bọn ta không tức giận".
Cô thật cao hứng có thể cùng người khác chia sẻ cái vui sướиɠ này
Bạch vô thường tay mềm mềm vừa để xuống đến trên bụng của Diêm Cơ, con mắt màu trắng lập tức mở to, miệng nhỏ cũng đã lớn thành Hình O, bên trong miệng lẩm bẩm nói: "Hắn đang động, hắn đang động "!
"Ca ca! Hắn đang động nài "!
Bạch vô thường tựa như đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi mới lạ, kích động nhanh nhảy dựng lên.
An Vĩ nhìn thấy vòng tay hồng ngọc vụt sáng lóe, phát ra hào quang nhỏ yếu, liền biết, tiểu gia hỏa có thể nghe được giọng Bạch vô thường, nó đang động, nói rõ nó đối với Bạch vô thường có thể tiếp xúc đến mình, cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Bạch vô thường tay nhỏ không ngừng mà sờ lấy bụng của Diêm Cơ, còn đem lỗ tai dán phía trên, khóe miệng ý cười đều không làm sao ngăn được.
Diêm Cơ cũng mỉm cười, tùy ý Bạch Vô Thường sờ bụng mình, trên môi còn nở nụ cười ngọt ngào.
Hắc vô thường bất đắc dĩ nhìn xem muội muội của mình, lắc đầu, đi tới, lập tức ôm lấy cô ấy, búng ngón tay vào trán cô ấy, khiển trách câu: "Tiểu Bạch, Vương cùng nương nương không trách cứ ngươi, ngươi cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy".
"A -- Ca ca ngươi thả ta xuống, mau buông ta xuống"!
Cô nhìn thấy Bạch vô thường cùng Hắc vô thường ở chung, trong lòng cảm khái.
Thật đúng là một đôi huynh muội tình cảm vô cùng tốt đây.
Hắc vô thường giống như là dẫn theo con gà, xách ở sau cổ áo Bạch Vô Thường, đưa cô ấy xách trong tay, hai đầu lông mày màu đen nhướn lên, cả giận nói:" Lại lộn xộn ta đem ngươi giam lại đó nha"!
Bạch vô thường vừa nghe đến hai chữ cấm đoán, nguyên bản vung vẩy tay chân lung tung cũng ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhíu một cái, mắt thấy muốn khóc lên, An Vĩ vội vàng ra giảng hòa.
"Ta không có giận đâu, tiểu Hắc ngươi cũng đừng tức giận, tiểu Bạch rất đáng yêu, ta rất thích, thật".Chỉ là, cô tưởng tượng hai huynh muội này mỗi ngày phải đi dương gian đưa hồn phách người sắp chết ra toà, cô có chút khó có thể tưởng tượng. Nhất là tiểu Bạch, cô ấy vẫn là một cô bé, làm thế nào tiếp nhận trách nhiệm lớn như thế?
Theo như Diêm Cơ nói, phân thân của bọn hắn mỗi ngày đều bề bộn việc câu hồn, dẫn đường cho những cái hồn phách kia, trách nhiệm rất trọng đại.
"Nương nương, người so với cái công chúa gì kia thật tốt hơn nhiều a, ta không có thích nàng ta chút nào".
Bạch vô thường đột nhiên lên tiếng, nàng nói: "Nàng vẫn bày sắc mặt đối với chúng ta, còn coi ta giống như người hầu kẻ sai, nếu không phải là bởi vì ca ca không cho phép ta quấy rối, ta sớm đã đem nàng ta đuổi ra hoàng cung!" Nói xong còn giống như là rất ghét bỏ, làm cái mặt quỷ nghịch ngợm.
"Tiểu Bạch, làm càn!" Lần này là Diêm Cơ tức giận, đối với Bạch Vô Thường rống lên một tiếng, Bạch vô thường mặt một xẹp, oa khóc ra tiếng.
Cô ấy vừa khóc, Hắc vô thường mặt lập tức xụ xuống, bất đắc dĩ thở dài, đưa cô bé ôm vào trong lòng, tay không ngừng mà an ủi phía sau lưng cùng vỗ nhẹ cái đầu nho nhỏ, hắn đối với Diêm Cơ nói," Vương, Tiểu Bạch còn nhỏ nói không lựa lời con người bỏ qua cho.
Diêm Cơ im lặng nhìn hai người Hắc Bạch mím môi không nói gì, lại len lén đưa mắt trộm nhìn sang An Vĩ
An Vĩ từ trong lời nói của Bạch Vô Thường đạt được một chút tin tức.
"Công chúa Trong miệng cô ấy, chỉ sợ sẽ là Quý Lâm từng nghe Diêm Cơ nhắc đến đi, bất quá cô ấy còn nói cho cô biết, Trước mắt Quý Lâm ở tại hoàng cung, nói như vậy, là cùng Diêm Cơ và cô ở chung? Vậy vì sao cô không biết?
Nếu là ở một đoạn thời gian trước, cô không xác định vững chắc lại sẽ suy nghĩ lung tung, bởi vì Diêm Cơ không phải nói,phụ vương Quý Lâm muốn đem nữ nhi bảo bối của hắn gả cho Diêm Cơ mà.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy về sau, cô được nghe lại câu nói này, trong lòng xoắn xuýt cùng tất cả tạp niệm đều biến mất hầu như không còn.
Bởi vì cô tin tưởng vợ của mình, không có chút lý do nào mà nghi ngờ cô ấy.