Chương 199: Tâm bệnh

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 199: Tâm bệnh

Tạ Tri Phi không nói hai lời, cong chân, ngoan ngoãn quỳ xuống.

Huynh trưởng như phụ thân.

Đối với Tạ Tri Phi mà nói, huynh trưởng Tạ Nhi Lập này mặc dù chỉ là nửa đường có được, nhưng còn nghiêm khắc và có trách nhiệm hơn cả phụ thân thực sự của hắn.

Sự ngu xuẩn của mẫu thân, đến lão phu nhân cũng thừa nhận, vì tránh cho con cái trưởng thành ở trong tay bà, nên từ khi đại ca năm tuổi vỡ lòng, phụ thân đã mang hắn theo bên người tự dạy dỗ. Đại tỷ thì giao cho lão phu nhân.

Đến phiên Tam gia, trọng trách dạy dỗ hắn bèn rơi vào trên đầu Tạ Nhi Lập.

Tạ Nhi Lập không hề cưng chiều vị huynh đệ bệnh tật này, nên đánh vẫn đánh, nên mắng vẫn mắng, thà rằng mắng xong rồi tự mình đóng cửa hối hận, cũng tuyệt đối không nương tay.

Tạ Tri Phi mãi mãi nhớ rõ cái tháng đầu tiên khi hồn mình vừa rơi xuống.

Vào mỗi đêm khuya, đại ca luôn lén lút đến ghé vào trước giường hắn, rồi canh bên cạnh cả đêm. Hoài Tả đã chết, nhưng cuộc đời Tam gia còn dài.

Hắn nghĩ: Mình phải sống thật tốt thay hắn, cho dù là vì người đang nằm sấp trước giường này thôi cũng đáng.

"Tạ Tri Phi, chuyện của Đỗ Y Vân, ngươi có gì muốn nói không?"

Gọi cả tên lẫn họ, chứng tỏ đại ca đang thực sự rất giận.

Tạ Tri Phi nghiêm túc nói: "Đại ca, mía không có hai đầu ngọt, luôn phải bỏ qua một đầu, thái tử là con trưởng, là chính thống, là nơi mà vạn dân nên quy về."

"Bây giờ là thời gian bỏ qua ư?"

"Không phải!"

"Tại sao không phải?"

"Vụ án của Quý gia vừa mới kết thúc, phía Hán vương sẽ không chịu từ bỏ, nhất định sẽ có hành động. Bỏ qua lúc này là gây thù chuốc oán cho Tạ gia."

"Lão tam, xem ra ngươi không có hồ đồ nhỉ!"

"Nhưng đại ca." Tạ Tri Phi ngẩng đầu: "Đỗ Y Vân qua mấy tháng nữa đã tròn mười bảy, cô nương mười bảy tuổi là lúc bàn hôn luận gả tốt nhất, nếu hai bên đều không có ý gì thì cần gì kéo nàng vào?"

Tạ Nhi Lập cười gằn: "Ngươi như vậy là lòng dạ đàn bà."

"Đại ca, nam nhân đấu tranh với nhau, cầm mâu cũng thế, cầm khiên cũng vậy, đều là chuyện của nam nhân, đừng lôi kéo cô nương nhà người ta vào."

Tạ Tri Phi hít một hơi: "Đệ và nàng ta từng là bằng hữu, chút giới hạn này ta phải nghĩ cho nàng."

"Đó là nàng cầu mà không được, cam tâm tình nguyện."

"Vậy thì càng không được." Giọng Tạ Tri Phi thấp xuống: "Lãng phí cái gì cũng được, nhưng tấm chân tình của con người là không thể lãng phí."

"Ngươi..." Tạ Nhi Lập tức giận muốn bốc khól: "Ngươi có biết phụ thân vì hành động này của ngươi, mà..."

"Mà cái gì?"

"Mà gặp phải bao nhiêu rắc rối không!"

Tạ Tri Phi cúi đầu, không nói lời nào.

"Lão tam à!" Giọng Tạ Nhi Lập tức trầm thấp khàn: "Tạ gia cẩm y ngọc thực cung phụng ngươi, không phải để cho ngươi tùy ý làm bậy, đừng quên phía sau ngươi còn có một đại gia đình nữa."

Tạ Tri Phi há miệng, cổ họng như bị cái gì chặn lại, một chữ cũng không nói nên lời.

"Quỳ một canh giờ, tự phân tích xem mình sai ở chỗ nào đi?"

Tạ Nhi Lập bỏ lại những lời này, không hề quay đầu lại phất tay áo rời đi.

Trong thư phòng cực kỳ yên tĩnh, không có một luồng gió, nhưng bên tai Tạ Tri Phi lại như có tiếng vù vù không ngừng.

Xin lỗi đại ca.

Tính tính của Yến Tam Hợp, đồng tình nữ tử, nghiêm khắc với nam tử, nếu không cắt đứt hoàn toàn với Đỗ Y Vân thì trong lòng nàng ta chỉ là một tên phụ bạc. Nàng tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ.

Đệ đệ chuyện gì cũng có thể đặt Tạ gia lên đầu, nhưng trong vụ án Trịnh gia thì không thể thương lượng.

Đang nghĩ ngợi, thì Chu Thanh vội vàng đi tới: "Gia?"

Tạ Tri Phi ngẩng đầu: "Chuyện gì?"

Chu Thanh ngồi xổm xuống: "Thái Tôn mời ngươi và tiểu Bùi gia qua đó."

Muộn thế này?

"Là bị bệnh ạ?"

Chu Thanh gật gật đầu.

"Ở biệt viện?"

Chu Thanh lại gật đầu.

Tạ Tri Phi không nói hai lời, chống vai Chu Thanh đứng lên: "Đi."

"Lỡ như đại gia biết, gia không quỳ đủ một canh giờ..."

"Sợ gì, gia về quỳ bù!"

......

Trong biệt viện.

Bùi Tiếu đã chờ ở cửa thứ hai, thấy Tạ Tri Phi vội vàng đến, thì cười khổ tiến lên chào hỏi: "Hề hề, thật trùng hợp, lại gặp mặt rồi."

Tạ Tri Phi không để ý tới sự không đứng đắn của người này: "Mời thái y chưa?"

Bùi Tiếu: "Cha ta mới vừa đi."

Tạ Tri Phi: "Đang yên đang lành sao lại bị bệnh thế?"

Bùi Tiếu chỉ vào sau lưng mình, Tạ Tri Phi nhíu mày: "Lại bị đánh à?"

Bùi Tiếu gật gật đầu, nói: "Thật không biết vị kia nghĩ như thế nào, đối với ai cũng hiền lành, duy chỉ có đối với con trai mình thì lại ác như thế."

"Đừng rên nữa, vào xem thử đi."

Hai người đi tới sương phòng, mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt.

Triệu Diệc Thời nằm nghiêng trên mặt đất, nửa người trên trần trụi, nửa người dưới đắp một tấm chăn mỏng, cười yếu ớt với hai người bọn họ.

Tạ Tri Phi đi tới, đưa tay sờ trán cậu, lại nóng đến dọa người.

"Sao lại bị sốt rồi?"

Triệu Diệc Thời đẩy tay hắn ra, chỉ vào một chiếc giường trúc mới đặt ở đối diện, hỏi một đằng nói một nẻo: "Nói chuyện với ta đi."

"Bị bệnh thì nghỉ ngơi đi, nói cái gì mà nói." Ngoài miệng nói như vậy, mông lại ngồi xuống, còn kéo Bùi Tiếu ngồi xuống: "Nói với ngươi chuyện này."

Triệu Diệc Thời gật đầu, ý bảo hắn nói.

"Hôm nay ta đã nói rõ với Đỗ Y Vân rồi."

"Ơ, bỏ được rồi sao?"

"Cái gì mà bỏ được hay không, ta đâu có thích nàng."

"Nàng ta nói thế nào?"

"Khóc." Tạ Tri Phi: "A di đà phật, đều là lỗi của ta!"

Bùi Tiếu nhìn Triệu Diệc Thời cười nói: "Ta cũng nói với ngươi một chuyện."

Triệu Diệc Thời: "Ta nhớ là ngươi có thích cô nương nào đâu?"

Bùi Tiếu liếc hắn một cái: "Không cho phép ta thích cô nương à!"

Triệu Diệc Thời nhìn về phía Tạ Tri Phi: "Hắn động lòng xuân rồi?"

Tạ Tri Phi cười gằn: "Không phải xuân tâm, mà là một trái tim lẳиɠ ɭơ."

"Lẳng cái rắm!" Bùi Tiếu cười mắng: "Ta cảm thấy ta và nàng ta vẫn rất có hi vọng nhé."

Triệu Diệc Thời tò mò: "Cô nương nhà ai, mà có thể được tiểu Bùi gia chúng ta chọn trúng thế?"

Bùi Tiếu thẹn thùng: "Ngươi cũng biết đấy."

"Ai?"

"Thì là Bà đồng Yến đó."

Đôi mắt đen nhánh của Triệu Diệc Thời hờ hững nhìn về phía Tạ Tri Phi.

Tạ Tri Phi nhướng mày: "Hoài Nhân, ngươi nói thẳng xem, hắn có hi vọng không?"

Triệu Diệc Thời nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Tiểu Bùi gia?"

"Hả?"

"Đổi tên đi."

"Sửa thành gì?"

"Bùi Tiện!"

Tạ Tri Phi không nhịn được nữa, cười ha ha.

"Ngươi còn có mặt mũi cười à!"

Bùi Tiếu nhào tới, bóp cổ hắn, Tạ Tri Phi gian nan vươn một tay, giãy dụa nói: "Hoài Nhân, cứu ta!

"Cứu ư?" Bùi đại nhân nhe răng: "Không thể nào, nói đi, xem tối nay người có theo gia không?"

Tay Tạ Tri Phi thoáng dùng sức, Bùi đại nhân bị chặn lại, không thể động đậy.

"Tạ Ngũ Thập, thả ta ra!"

"Tiểu Bùi gia, nếu ngươi không có năng lực này thì đứng làm việc đó, để người có năng lực đến làm, tối nay để gia hầu hạ ngươi!"

"Cút!"

"Cút đi đâu, cút vào trong lòng gia sao?"

"Ta nhổ!" Bùi Tiếu liều mạng vươn một tay: "Hoài Nhân, cứu ta!"

Triệu Hoài Nhân cười đến chảy nước mắt: "Đừng cãi nhau nữa, tối nay bản điện hạ mưa sương đều dính cả(*), các ngươi đều theo ta đi!"

(*)Ý là ảnh sủng hết, không bỏ ai cả... Ba hay bùi gì ảnh cũng chơi hết.

Tạ Tri Phi buông Bùi Tiếu ra, khinh thường nói: "Ta ráng chút vậy!"

Bùi Tiếu sửa sang lại quần áo: "Miễn cưỡng vậy!"

Bên ngoài phòng.

Thẩm Trùng gật đầu với nội thị bên cạnh Thái Tôn Nghiêm Hỉ, ý bảo hắn nhân lúc Thái Tôn đang vui vẻ, mau bưng thuốc vào đi.

Nghiêm Hỉ nặng nề thở dài.

Đưa mắt khắp thiên hạ, người có chữa tâm bệnh của điện hạ, cũng chỉ có hai vị gia kia thôi!