❃ Chương 057 ❃
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y
Ngô ma ma rất nhanh bưng lên một ly trà không nóng không lạnh, tự mình đưa đến tay Mỵ nương, lúc đem ly trà giao cho Mỵ nương, thấp giọng nói nhanh một câu: "Di nương đừng sợ."
Từ ngày bắt đầu làm ngoại thất, Mỵ nương liền biết mình là một nữ nhân không lên được bàn trên, là một nữ nhân tầm thường, một mực sống dè dặt, không dám để cho người ngoài biết. Sáng sớm hôm nay đột nhiên có người xông vào chỗ ở của nàng, cưỡng ép đem nàng tiến vào Ngụy Quốc Công phủ. Nàng nghĩ rằng sẽ phải chịu trừng trị rất nghiêm khắc, không nghĩ tới chuyện phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, lúc này lão phu nhân La thị lại đồng ý để cho nàng vào cửa, đây thật sự là một chuyện vui lớn, nàng nằm mơ cũng không dám nằm mơ tình hình sẽ như vậy.
Mỵ nương cảm kích nhìn Ngô ma ma một cái, bưng chặt ly trà trong tay, kiên định hơn với ý nghĩ trong lòng. Nhìn người đứng đầu là lão phu nhân La thị một cái, sau khi chạm đến ánh mắt khẳng định của bà, nàng mới chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lại nhìn Từ thị ở đối diện, từng bước từng bước đi tới chỗ Từ thị.
Từ thị ngồi trên ghế không nhúc nhích, trên mặt cũng bình tĩnh như thường ngày, bên khóe miệng còn hiện lên nụ cười như có như không. Chẳng qua là bàn tay xuôi ở bên người nắm chặt lại thành quyền, móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay.
Ninh Như Ngọc lo lắng nắm chặt tay Từ thị, nàng rất muốn đứng lên ngăn cản tất cả chuyện đang xảy ra, nhưng ngăn cản được một lần cũng không ngăn cản được cả đời. Nếu như nam nhân đã thay lòng, nữ nhân thiên hạ này nhiều như vậy, làm sao có thể ngăn cản được? Trừ khi Từ thị có thể làm ra được chuyện gì đó!
Mỵ nương rốt cuộc cũng đi tới trước mặt Từ thị, lão phu nhân La thị và Thẩm thị cũng đang chờ xem kịch vui, khóe mắt chân mày đều không đè nén được vẻ hưng phấn cùng kích động...
"Các người đang làm gì? Nhân lúc ta không có ở đây, các người muốn làm gì Ấu nương?" Ngay tại lúc này, một giọng nam nhân vô cùng không vui chen vào. Ninh Khánh An vén rèm cửa lên sãi bước đi vào trong nhà, nhìn lướt qua tình hình trong phòng rất nhanh liền hiểu rõ tất cả. Ông bước nhanh đi lên phía trước chắn trước mặt Từ thị, nhìn chăm chú vào Mỵ nương trước mặt, cười nhạt hai tiếng: "Nữ nhân xấu như vậy, cũng chỉ có Đại ca ta mới nhìn trúng."
"Ngươi nói gì?" Lão phu nhân La thị và Thẩm thị hai miệng đồng thanh hỏi, thật là không dám tin vào những gì tai mình nghe được.
Ninh Khánh An lạnh lùng quét nhìn bọn họ một cái, mặt đầy giễu cợt nói: "Ta nói, dáng dấp nữ nhân này thật sự quá xấu, sắc đẹp này của nàng ta, ta còn coi thường, nàng ta không phải nữ nhân của ta, nàng ta là ngoại thất Đại ca nuôi ở bên ngoài!"
Nghe được Ninh Khánh An nói Mỵ nương chính là ngoại thất Ninh Khánh Lương nuôi ở bên ngoài, Thẩm thị vốn không tin, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Có ảo giác bị người quay đầu tát cho một tát, huyệt thái dương không ngừng giật giật, trong đầu ong ong đau, giống như là có bão ở trong đầu bà gào thét vậy.
Thẩm thị rất muốn cứ như vậy mà ngất đi, đáng tiếc thân thể bà lại rất tốt, luôn luôn chăm sóc tinh tế, dù là trước mắt từng mảng từng mảng đen, nhức đầu đến muốn nổ tung, bà cũng không ngất đi. Hơn nữa còn đứng vững ở đằng kia, không dám tin nhìn Ninh Khánh An và Mỵ nương ở trước mắt.
Sao lại là ngoại thất của Ninh Khánh Lương? Lúc trước lão phu nhân La thị cũng đi nghe ngóng, chắc chắn Mỵ nương chính là nữ nhân của Ninh Khánh An, nha hoàn hầu hạ Mỵ nương cũng đã thừa nhận, nam nhân nuôi dưỡng Mỵ nương tự xưng là Nhị lão gia Ngụy Quốc Công phủ. Nhị lão gia Ngụy Quốc Công phủ không phải là Ninh Khánh An thì là ai?
"Ngươi ngậm máu phun người, chính ngươi làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy ngươi lại không thừa nhận. Ngươi còn muốn đem chuyện này đẩy tới trên người Đại ca ngươi, rốt cuộc ngươi còn có lương tâm hay không?" Thẩm thị tay run run chỉ mắng Ninh Khánh An: "Ngươi đừng hòng chụp một chậu phân lên đầu Đại ca ngươi, cho rằng người trong nhà đều dễ lừa như vậy sao?"
Hừ! Thẩm thị cuối cùng cũng hiểu được. Đây là Ninh Khánh An ngay trước mặt Từ thị sợ thừa nhận chuyện ở bên ngoài nuôi ngoại thất liền cố ý tạt nước bẩn lên người Ninh Khánh Lương. Đem Mỵ nương nữ nhân hạ tiện này đẩy tới trên người Ninh Khánh Lương để trả đũa, thật là buồn cười! Ninh Khánh Lương tuy không tính là nam nhân trung trinh một lòng, ở nhà cũng nuôi di nương, nhưng đối với chính thê là bà cũng rất tôn trọng. Mới không giống như Ninh Khánh An, ở trước mặt mọi người bày ra bộ dạng chính nhân quân tử, kiên trinh không thay đổi, yêu thương bảo vệ thê tử, tuyệt không nạp thϊếp, kiên định một lòng, quay đầu lại cõng người nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài! Thật là chán ghét cực kỳ!
Thẩm thị tựa như chộp được cái đuôi của Ninh Khánh An vậy, quay đầu nhìn về phía lão phu nhân La thị đang ngồi ở vị trí đầu, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm túc nói: "Nương, người nhìn hắn xem. Bản thân ở bên ngoài làm một chút chuyện xấu như vậy lại không dám thừa nhận, còn muốn đem chuyện này đẩy tới trên đầu Đại ca hắn, cũng không biết hắn ở nơi nào học được tâm tư bẩn thỉu như vậy, thấy Đại ca hắn biết điều liền tạt cho Đại ca hắn nước bẩn như vậy. Nương, người phải làm chủ cho ta và Thế tử gia!"
"Duẫn Văn, Mỵ nương bây giờ còn đang mang thai hài tử, tại sao con có thể không thừa nhận như vậy? Huyết mạch Ninh gia không thể lưu lạc ở bên ngoài." Lão phu nhân La thị lúc này cũng lấy lại sức. Vừa rồi Ninh Khánh An đi vào, khí thế hung hăng nói Mỵ nương không phải là nữ nhân của hắn, bà đã bị tin tức này làm cho bối rối, cho là mình lầm. Nhưng Mỵ nương này, bà đã phái người đi ra ngoài hỏi thăm, lúc trở về cũng nói tin tức đúng thật là Ninh Khánh An, hiện tại Ninh Khánh An lại không thừa nhận, hiển nhiên là vì tiện nhân Từ thị kia!
Ninh Khánh An lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một cái, trong ánh mắt tràn đầy châm chọc, đây thật sự là Đại tẩu và mẫu thân tốt của hắn.
"Chính các người hỏi nàng ta xem, nàng ta rốt cuộc là nữ nhân của người nào? Nàng ta là cái thứ gì? Lại còn muốn ỷ lại trên đầu ta!" Ninh Khánh An chỉ Mỵ nương cười lạnh nói.
Lão phu nhân La thị cùng Thẩm thị trong lòng đều đồng loạt lộp bộp một chút, nghe được Ninh Khánh An tàn nhẫn nói với Mỵ nương: "Tốt nhất là ngươi đàng hoàng nói ngươi là ai? Không nói thật sẽ sai người cắt đứt chân ngươi, một chén hoa hồng đổ xuống, lại đưa ngươi đến Vạn Hoa lầu, có điều đây không phải là trò đùa lên mặt, ta không tin không trừng trị được ngươi."
Ngày thường Ninh Khánh An thoạt nhìn là nam nhân phong lưu hào phóng, tuấn mỹ ôn hòa, làm cho người khác cảm giác ông là một người dễ gần. Lúc này ông lại nói ra những lời độc ác vô tình như vậy, lời nói và hình dáng đối lập rõ ràng, đúng là so với một người bề ngoài hung ác nói những lời uy hϊếp này còn hiệu quả và mãnh liệt hơn gấp trăm lần, lực sát thương cực lớn.
Lúc trước Mỵ nương còn một bộ dạng nhu nhu nhược nhược, đi bộ nói chuyện cũng khó khăn, bỗng nhiên thay đổi trở nên có tinh thần, đỡ bụng té quỵ trên trên đất, đáng thương ấp úng nói: "Thϊếp, phu quân thϊếp là Nhị lão gia Ngụy, Ngụy Quốc Công phủ..."
"Nực cười!" Ninh Khánh An hừ lạnh một tiếng: "Ta chính là Nhị lão gia Ngụy Quốc Công phủ, ngươi là cái thứ gì, ở ngay trước mặt ta còn muốn vu khống bám víu lấy ta?"
"Không, không thể nào!" Mỵ nương lập tức ngẩng đầu lên, cực kỳ hoảng sợ nhìn Ninh Khánh An, run rẩy nói: "Phu quân hắn, chính hắn nói như vậy với thϊếp, hắn, hắn nói hắn là Nhị lão gia Ngụy Quốc Công phủ, thϊếp, thϊếp cũng từng thấy thẻ bài Ngụy Quốc Công phủ trên người hắn, nhưng, nhưng mà dáng dấp của hắn và ngươi không giống nhau."
Ánh mắt Ninh Khánh An lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, hỏi: "Ngươi nói trên người phu quân của ngươi có thẻ bài Ngụy Quốc Công phủ, hắn tự xưng mình là Nhị lão gia Ngụy Quốc Công phủ. Vậy ta hỏi ngươi, dáng dấp của hắn như thế nào?"
Mỵ nương cẩn thận nhìn Ninh Khánh An một chút, đau buồn cau mày nói: "Hắn, dáng dấp của hắn và ngươi có chút giống nhau, nhưng, nhưng quả thật không phải ngươi, mặt mũi hắn so với ngươi hơi tròn một chút, trên trán hắn còn có một nốt ruồi đen."
Nghe vậy, Ninh Khánh An quét nhìn Thẩm thị ở đối diện một cái, mặt đầy châm chọc nói: "Nghe thấy chưa? Dáng dấp rất giống ta, mặt mũi hơi tròn một chút, trên trán còn có một mốt ruồi đen, nàng ta nói chính là Đại ca ta, không phải ta."
"Không, không thể nào!" Thẩm thị thét chói tai, mặt mày biến sắc, vênh váo nghiêm nghị kêu lên: "Ngươi ngậm máu phun người!"
Ninh Khánh An buồn cười vô cùng, đến lúc này rồi mà Thẩm thị còn không thừa nhận, chế giễu cười một tiếng nói với Thẩm thị: "Ta nói cái gì mà ngậm máu phun người? Chính nàng ta đã thừa nhận, ngươi còn không chịu tin, vậy thì gọi Đại ca tới đây đối chất đi!" Sau đó quay đầu nói với lão phu nhân La thị: "Nếu Đại tẩu không chịu tin Mỵ nương là ngoại thất của Đại ca, nhất định phải đẩy tới trên đầu ta, ta cảm thấy hay là để cho Đại ca tới đây nhìn một chút cũng tốt, dù sao thì trong bụng của Mỵ nương còn mang hài tử của Đại ca, huyết mạch Ninh gia không thể lưu lạc ở bên ngoài!"
Lần này, Ninh Khánh An đem những lời lão phu nhân La thị vừa nói trả lại cho bà. Lúc trước bà buộc Từ thị tiếp nhận Mỵ nương chính là dùng những lời này, buộc Ninh Khánh An thừa nhận Mỵ nương cũng là dùng những lời này. Bây giờ Thẩm thị không muốn thừa nhận Mỵ nương, ông liền đem những lời này trả lại cho lão phu nhân La thị, kêu bà tới xử lý chuyện này, dù sao thì huyết mạch Ninh gia không thể lưu lạc ở bên ngoài, không nhận cũng phải nhận.
Chuyện cho tới bây giờ, lão phu nhân La thị nơi nào còn không hiểu đây. Chuyện này chính là bà lầm, Mỵ nương chính là ngoại thất Ninh Khánh Lương nuôi ở bên ngoài, không phải nữ nhân của Ninh Khánh An. Bà vốn là muốn dùng chuyện tốt này của Mỵ nương chèn ép Từ thị một phen, không nghĩ tới ngược lại tự đánh mình một bạt tai.
"Đi gọi Thế tử gia về đây, không cần nói tỉ mỉ cho hắn biết là xảy ra chuyện gì, chỉ cần nói trong nhà xảy ra việc gấp, lão phu nhân gọi hắn nhanh trở về, chậm một khắc cũng không được." Ninh Khánh An mặc kệ lão phu nhân La thị có đồng ý hay không, cũng không để ý đến tâm tình không tốt của Thẩm thị, càng không để ý sắc mặt bà ta nhìn có tốt hay không. Chuyện này liên quan đến trong sạch của ông, ông tuyệt không giúp người khác gánh lấy cái nồi này, trực tiếp phân phó hạ nhân đi tìm Ninh Khánh Lương trở về.
Hạ nhân đáp ứng một tiếng vội vàng đi ra ngoài tìm Ninh Khánh Lương. Lúc này Ninh Khánh An mới quay đầu lại, nhìn về phía Từ thị đang ngồi trên ghế, mi mắt trong nháy mắt từ ác liệt liền trở nên dịu dàng. Đảo qua khí thế kiên cường lúc trước, bây giờ lại trở nên ôn hòa, dịu dàng, tựa như hỏa khí và nổi nóng vừa rồi của hắn chưa từng xuất hiện qua.
Ninh Khánh An nửa ngồi nửa đứng ở trước mặt Từ thị, ánh mát dịu dàng nhìn Từ thị, giống như đang trấn an động vật nhỏ, ăn nói khép nép với Từ thị: "Ấu nương, vừa rồi để cho nàng chịu ủy khuất, nàng đừng buồn. Nàng ta thật sự không phải là nữ nhân của ta, ta cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng, nàng mới là báu vật trong lòng ta, dù là ai cũng không bằng nàng."
Lời của editor: Chân tướng đến đây cũng hé lộ rồi, mọi người có hài lòng không?