Chớp mắt mấy cái đã trôi qua hai ngày, rất nhanh đã đến ngày thi tháng.
Kỳ thi tháng sẽ diễn ra trong vòng hai ngày. Ngày thứ nhất buổi sáng thi kỵ xạ, buổi chiều thi sổ khóa. Sáng ngày thứ hai thi thư pháp, buổi chiều thi kỳ nghệ.
Buổi sáng ngày thứ nhất, Ninh Như Ngọc dậy sớm. Sau khi rửa mặt xong xuôi, Bích Hà giúp nàng thay trang phục kỵ xạ màu đỏ, dưới chân mang đôi ủng da dê màu trắng, ống quần bỏ vào trong giày, để dễ dàng vận động mỗi khi lên xuống ngựa.
Thay xong trang phục kỵ xạ, Ninh Như Ngọc ngồi trước gương đồng, phân phó Bích Hà cột mái tóc dài của nàng lên theo kiểu đuôi ngựa, sau đó dùng ngọc quan kim tương ngọc cột lên, lông mày thì vẽ đơn giản, trên mặt cũng không có thoa son phấn, cả người tỏa ra khí thế bức người.
Ninh Như Ngọc đứng lên, bước ba bước về phía bức tường bên tay phải, lấy bộ cung tên được treo trên tường xuống. Đây là cung tên mà nguyên chủ thân thể này từng dùng, hai ngày trước nàng cũng dùng cung tên này để luyện tập, bây giờ đã có thể sử dụng cung tên này một cách dễ dàng.
Tay phải nàng cầm cung tên, tay trái vuốt nhẹ thân cung. Thân cung được mài kiên cố, co dãn, mũi tên bắn ra vừa nhanh vừa chính xác. Đôi mắt dần dần hiện rõ sự kiên nghị, tiếp theo nàng muốn đánh một trận đánh ác liệt.
Bích Hà nhìn Ninh Như Ngọc, hoàn toàn bị bộ dáng hiên ngang mạnh mẽ của Ninh Như Ngọc thu hút. Bích Hà tự nhận mình là người có ý chí vô cùng kiên định, nếu không nàng cũng không có cách nào thông qua bài kiểm tra ám vệ nghiêm khắc để trở thành một ám vệ được, nhưng nàng không ngờ rằng Ninh Như Ngọc mặc kỵ trang màu đỏ lại đẹp đến như vậy.
Tóc đen dùng ngọc quan kim tương ngọc buộc cao lên, theo từng động tác của Ninh Như Ngọc mà đong đưa lưu loát. Lông mày vẽ đơn giản, gương mặt không chút phấn son nhưng vẫn trắng nõn hồng hào, đôi mắt đen sáng linh động, sống mũi thằng tắp, môi anh đào không son nhưng vẫn đỏ, dáng người cao ngất. Cả người vừa có khí chất của nam tử phong lưu tiêu sái vừa có vẻ kiều diễm quyến rũ của nữ tử khuê các, cả hai loại khí chất dung hợp vào nhau, đẹp đến nổi khó có thể dời mắt đi nơi khác.
Bích Hà thầm kinh ngạc, nàng chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp hơn Ninh Như Ngọc! Đúng là chỉ có nữ nhân như vậy mới có thể xứng với Hầu gia!
"Chúng ta đi thôi." Ninh Như Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Bích Hà, giọng nói nhanh nhẹn lưu loát, trong ánh mắt hiện rõ sự kiên nghị, nhanh nhẹn xoay người, sãi bước đi ra ngoài. Bích Hà cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Ra tới ngoài cửa, Chu Tư Kỳ ở phòng sát bên cũng vừa lúc đi ra. Nàng mặc kỵ trang màu trắng, giày da màu đen, sau lưng là nha hoàn cầm cung tên, thấy Ninh Như Ngọc liền đi qua, nói: "Như Ngọc, ngươi chuẩn bị xong hết chưa?"
"Đều đã chuẩn bị xong hết rồi." Ninh Như Ngọc giơ giơ cung tên đang cầm trong tay lên, dáng vẻ thoải mái, trong lòng đã có dự tính.
"Chúng ta cùng đi." Hai người dẫn theo nha hoàn cùng đi đến *kỵ xạ tràng (sân cưỡi ngựa bắn cung)
Thư viện Đức Nhã nữ tử diện tích rộng lớn, có sân chuyên môn dùng để cưỡi ngựa bắn cung, từ khu ký túc xá đến kỵ xạ tràng phải đi qua nửa thư viện. Hai người một đường đi xuyên qua hành lang, dọc theo đường mòn trải đá xanh đi đến kỵ xạ tràng, trên đường đi gặp vài người bạn học cũng đang chạy tới kỵ xạ tràng.
Lúc Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ đến nơi, đã có rất nhiều người tụ tập ở kỵ xạ tràng. Bích Hà đi dắt ngựa, Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ đứng tại chỗ chờ đợi.
Lục công chúa ngồi trên lưng ngựa của nàng ta, con ngựa có màu đỏ thẩm, hình dáng tốt, tốc độ nhanh, lại rất nghe lời. Lục công chúa chỉ cần giục nhẹ một cái, con ngựa đã chạy nhanh tới chỗ Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ.
Lúc này, Chu Tư Kỳ đang đứng bên cạnh Ninh Như Ngọc, đưa lưng về phía con ngựa đang chạy tới của Lục công chúa. Tốc độ con ngựa cực nhanh, giống như muốn xông qua, cũng không có ý định sẽ chạy chậm lại, khí thế hung hăng, xen lẫn là sức mạnh to lớn đến bất ngờ, dường như muốn đạp Chu Tư Kỳ và Ninh Như Ngọc dưới chân ngựa vậy.
Ngay lúc đầu ngựa sắp tông vào Chu Tư Kỳ, Ninh Như Ngọc nhanh chóng đưa tay ra kéo Chu Tư Kỳ lui về phía sau, tránh được con ngựa của Lục công chúa, cùng lúc đó Lục công chúa lại điều khiển ngựa lướt qua bên người Chu Tư Kỳ và Ninh Như Ngọc.
Những người xung quanh không nhịn được hít một hơi, cảm thán một câu: "Nguy hiểm thật, đúng là quá nguy hiểm!"
"Lục công chúa, vừa rồi ngươi có ý gì? Muốn mưu sát bọn ta sao?" Vừa rồi bị Ninh Như Ngọc kéo qua một bên, Chu Tư Kỳ vẫn chưa hoàn hồn, đưa tay lên vuốt ngực. Nhớ tới tình huống lúc đó, nàng và Ninh Như Ngọc suýt chút nữa đã bị Lục công chúa đυ.ng phải. Lục công chúa thật sự quá đáng, coi mạng người là cỏ rác sao?
Đối mặt với chỉ trích của Chu Tư Kỳ, Lục công chúa lại dửng dung như không có chuyện gì xảy ra: "Chẳng phải là ta không khống chế được Liệt Phong hay sao, nó hơi nghịch ngợm mà thôi, các ngươi cũng không có bị tổn hại gì. Lẽ nào bị dọa sợ đến nổi không dám thi rồi? Ha ha ha ha!" Nói xong thì đắc ý cười, Thiệu Mạn Tuyết ở bên cạnh cũng cười phụ họa theo.
Ninh Như Ngọc tiến lên một bước, ánh mắt nghiêm nghị quét qua Lục công chúa, thâm trầm nói: "Luật Đại Tấn có quy định, phàm là phóng ngựa hành hung tổn thương người khác, đánh hai mươi gậy. Nếu không ai bị thương, giam giữ mười lăm ngày, phạt một trăm bạc. Vương tử phạm pháp xử như thứ dân, dám hỏi Lục công chúa, hành vi vừa rồi của ngươi nên xử như thế nào cho phải?"
Toàn bộ kỵ xạ tràng lập tức an tĩnh, tiếng cười của Lục công chúa và Thiệu Mạn Tuyết cũng dừng lại. Sắc mặt Lục công chúa vô cùng khó coi, Thiệu Mạn Tuyết cũng lộ ra vẻ khẩn trương, Thất công chúa đứng bên cạnh nhíu mày, thầm nói sau này phải cách xa Lục công chúa ngu xuẩn này ra một chút, bằng không một ngày nào đó nàng đem mạng mình ra chơi đùa cũng không biết.
Im lặng một lát, Lục công chúa mới yếu ớt nói: "Vừa rồi là ngươi nói luật Đại Tấn quy định không được ở trên đường phố phóng ngựa hành hung, nhưng không nói là không được cưỡi ngựa ở kỵ xạ tràng. Hơn nữa, vừa rồi là bản công chúa cũng không cố ý, chính là không khống chế được Liệt Phong mà thôi, ngươi không thể tùy tiện đem hết lỗi đổ lên đầu bản công chúa được, huống hồ các ngươi cũng không bị thương."
Rõ ràng là Lục công chúa chột dạ. Vừa rồi là nàng cố ý càn quấy, nhưng lại nói mình không cố ý phóng ngựa. Coi như mọi người đều biết là nàng cố ý, nhưng chỉ cần nàng không thừa nhận, đúng là không thể đem nàng xử phạt được.
"Lục công chúa, làm người cũng đừng quá đắc ý vênh váo, phong thủy luân lưu chuyển, không chừng ngày nào đó ngươi sẽ gặp xui xẻo." Ninh Như Ngọc một thân kỵ trang đỏ rực, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lục công chúa đang ngồi trên ngựa. Trong nháy mắt, cảm giác như Ninh Như Ngọc đứng ở phía dưới so với Lục công chúa ngồi trên lưng ngựa còn cao lớn hơn, uy nghiêm hơn rất nhiều.
Người xung quanh vây xem bên cạnh, Lục công chúa bị nghẹn đến nỗi không nói được lời nào, trừ việc cắn răng trợn mắt giận dữ nhìn Ninh Như Ngọc ra, thì cũng không gây ra được chuyện gì.
Lúc này Bích Hà cũng đã dắt ngựa tới, đưa dây cương cho Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc không để ý tới Lục công chúa nữa, xoay người ôm lấy Đạp Tuyết, nhỏ giọng nói với nó: "Thân ái, lát nữa dựa vào ngươi đó."
Những người vây xem thấy không còn gì nữa cũng rối rít giải tán, nên làm gì thì làm cái đó. Lục công chúa bị Ninh Như Ngọc làm cho tức giận, trong lòng không thoải mái, cũng bị Thất công chúa và Thiệu Mạn Tuyết vừa khuyên vừa lôi đi.
Một lát sau, phụ trách khảo thí là Phùng giáo luyện cuối cùng cũng đã tới, gọi mọi người đến tập hợp. Những người học Giáp ban dựa theo cao thấp thứ tự đứng thành một hàng, Phùng giáo luyện đứng trước đội ngũ, đầu tiên là điểm danh, sau đó là tuyên bố quy tắc khảo thí.
Trận đầu tiên là bắn tên.
Mười người lớp Giáp ban đứng chỉnh tề tại đường phân cách trong sân bắn tên, đối diện cách năm mươi bước chân là bia bắn tên. Mỗi người bắn năm mũi tên, chờ Phùng giáo luyện tuyên bố khảo thí bắt đầu là có thể bắn, bắn trúng vòng thì sẽ có điểm.
Ninh Như Ngọc cầm cung tên đứng ở vị trí thứ ba, bên trái nàng là Lục công chúa, bên phải là Chu Tư Kỳ, tuy nói là hai bên trái phải nhưng vẫn cách nhau một khoảng lớn, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Ninh Như Ngọc cầm cung tên, ngưng thần hít thở, mắt nhìn thẳng phía trước, tầm mắt kiên định nhìn tấm bia phía đối diện. Nàng nâng cánh tay, giương cung lắp tên, hít sâu một hơi, sau đó dứt khoát buông tay, mũi tên nhanh chóng bắn ra ngoài, chỉ nghe tiếng rầm nhẹ, mũi tên ngay chính giữa hồng tâm.
Bắn xong một mũi tên, Ninh Như Ngọc lại lấy mũi tên thứ hai, bỏ ngoài tai những âm thanh huyên náo, cả người hợp nhất, trong mắt chỉ có tấm bia phía trước cùng cung tên trong tay, không chậm trễ chút nào đem mũi tên thứ hai bắn ra ngoài.
Có lẽ qua rất lâu, cũng có lẽ chỉ trong chốc lát, Ninh Như Ngọc rất nhanh đã hoàn thành xong năm mũi tên. Thoải mái thở ra một hơi, mắt nhìn năm mũi tên trên bia bắn, năm mũi tên thì có bốn mũi tên đều ở hồng tâm, duy nhất chỉ có một mũi tên bắn lệch ra ngoài một chút, chắc là ở trong vòng số tám.
Xác định thành tích của mình xong, Ninh Như Ngọc quay đầu nhìn Lục công chúa ở bên trái, nàng ta cũng vừa bắn xong, đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Ninh Như Ngọc liền trừng mắt một cái. Ninh Như Ngọc thấy nàng hơi nhíu mày, dường như là thành tích bắn tên không tốt lắm.
Cuối cùng là tuyên bố kết quả bắn tên, kết quả giống như dự đoán của Ninh Như Ngọc. Cuối cùng Ninh Như Ngọc được 59 điểm, mà Lục công chúa so với nàng chỉ kém một điểm, là 58 điểm.
Lục công chúa thua trận đầu, giận đến mức muốn đập nát cung tên trong tay, may là Thiệu Mạn Tuyến vội vàng khuyên nhủ nàng ta: "Lục công chúa không cần phải gấp gáp, tiếp theo là thi cưỡi ngựa. Thuật cưỡi ngựa của người không kém hơn Ninh Như Ngọc, chỉ cần phát huy ổn định, nhất định có thể tốt hơn nàng ta."
"Ngươi nói đúng. Thuật cưỡi ngựa của ta nhất định sẽ thắng nàng ta." Lục công chúa oán hận cắn răng, tay nắm chặt lại thành hình quả đấm.
Sau nửa giờ nghỉ ngơi là bắt đầu thi cưỡi ngựa, trước khi thi là bốc thăm, lấy thứ tự bốc thăm làm thứ tự để thi, mỗi lần chỉ có một người ra sân thi.
Lục công chúa một lòng muốn bốc trúng thứ tự tốt, là người thứ nhất bước lên bốc thăm, mười người Giáp ban, nàng vừa vặn bốc trúng thứ năm, không đầu không cuối vừa vặn ở chính giữa.
Lục công chúa bốc thăm xong cũng không đi, chờ nhìn xem Ninh Như Ngọc bốc trúng số mấy. Ninh Như Ngọc tùy tiện bốc một cái, mở ra nhìn, trên giấy viết là số bảy, là người thứ hai ra thi sau Lục công chúa.
Đứng phía trước là những bạn học thi trước, Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ đến bên cạnh chờ.
Rất nhanh, bạn học bốc thăm ở vị trí số bốn cũng đã thi xong, có người phát huy tốt, cũng có người phát huy không tốt. Những bạn học phát huy tốt thì vui vẻ ra mặt, bạn học phát huy không tốt thì mặt mày ủ dột.
Lúc này ra sân thi là người bốc trúng vị trí số năm Lục công chúa, chỉ thấy nàng ta dắt Liệt Phong đi ra, đưa tay vỗ nó một cái, sau đó dứt khoát phóng người lên ngựa. Cưỡi ngựa đến điểm xuất phát, nhìn Phùng giáo luyện, nhận được lệnh của Phùng giáo luyện, Lục công chúa bắt đầu thi.
Lục công chúa điều khiển ngựa nhanh chóng chạy ra ngoài, xuyên qua bãi cỏ trước mặt, chạy lên sườn núi đối diện, sau đó bóng người chớp mắt đã biến mất phía sau đồi nhỏ, cũng không nhìn thấy nữa.
Chu Tư Kỳ nắm tay Ninh Như Ngọc, kích động đứng lên nhìn ra phía xa, nhón chân lên muốn nhìn xem Lục công chúa đã chạy đến nơi nào: "Thuật cưỡi ngựa của Lục công chúa đúng là tốt hơn bốn người kia."
Ninh Như Ngọc nhắm mắt dưỡng thần: "Kỹ năng cưỡi ngựa của nàng ta vốn dĩ đã rất tốt, đây cũng không phải là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy nàng ta cưỡi ngựa, ngươi kích động như vậy làm gì?"
"Ta đây không phải là đang lo lắng cho ngươi sao?" Chu Tư Kỳ đặt mông ngồi xuống, khẩn trương nói với Ninh Như Ngọc: "Lát nữa ngươi thi sẽ không thành vấn đề chứ? Nhất định phải thắng nàng ta đó!"
Ninh Như Ngọc không lên tiếng, trong đầu ôn lại các động tác mấu chốt thêm lần nữa. Khi nàng đã ôn lại những động tác cần phải nhớ xong, liền nghe được tiếng kinh hô của các bạn học xung quanh truyền đến, hóa ra là Lục công chúa đã cưỡi ngựa quay trở lại.
Ninh Như Ngọc mở mắt ra, đúng lúc thấy cảnh Lục công chúa cưỡi ngựa đỏ xông tới điểm cuối tuyến, hướng những bạn học đang hô to cười vui vẻ, sau đó nhìn về phía Ninh Như Ngọc, kiêu ngạo hất cằm lên.
Lục công chúa hoàn thành rất tốt phần thi của mình, một loạt các động tác đều thuần thục như nước chảy mây trôi. Phùng giáo luyện cho nàng ta 98 điểm, so với bốn người bạn học trước thì điểm số của nàng ta cao hơn rất nhiều.
Bạn học thứ sáu rất nhanh cũng đã thi xong, nàng ta hoàn thành không tốt lắm, điểm số cũng không cao, nhưng đối với nàng ta thì như vậy cũng đã thỏa mãn rồi.
Lần này đến lượt Ninh Như Ngọc ra sân.
Ninh Như Ngọc một thân kỵ trang màu đỏ, chân mang giày da dê, dứt khoát phóng người lên lưng ngựa, tóc đuôi ngựa phía sau vẽ ra vòng cung xinh đẹp giữa không trung. Sau tiếng ra lệnh của Phùng giáo luyện, nàng giống như mũi tên rời cung hướng thẳng về phía trước.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, bóng người đỏ rực phát ra ánh sáng chói lọi, mái tóc dài bung bay trong gió, mi mắt tinh xảo hiên ngang. Con ngựa chạy như bay về phía trước, vượt qua bãi cỏ, vượt qua núi đồi, chạy qua dòng suối nhỏ, tưởng chừng như cả người và ngựa muốn chạy đến mặt trời đỏ rực trên bầu trời, trở thành phượng hoàng dục hỏa trọng sinh!
Thư viện Đức Nhã nữ tử tọa lạc ngay chân núi Lê Sơn, lúc này đang có mấy người đứng giữa sườn núi. Người dẫn đầu gương mặt bên trái mang mặt nạ bằng bạc chính là Quỷ diện tướng quân Hoắc Viễn Hành, cả người mặc cẩm bào xanh đậm thêu ám văn, bên hông đeo ngọc bội, dáng người cao lớn vững trãi nhìn về phía kỵ xạ tràng của thư viện Đức Nhã nữ tử, hắn đều nhìn thấy rõ ràng toàn bộ tình hình ở kỵ xạ tràng.
Sau lưng Hoắc Viễn Hành còn có mấy người. Một người trong số đó có dáng người cường tráng, là một hán tử da đen. Khi nhìn thấy Ninh Như Ngọc toàn thân mặc kỵ trang màu đỏ chạy tới, phi qua dòng suối nhỏ, tóc đuôi ngựa phía sau tung lên, bóng người chói sáng dưới ánh mặt trời, không nhịn được thở dài nói: "Thuật cưỡi ngựa của cô nương này so với cô nương vừa rồi tốt hơn nhiều."
"Toàn thân áo đỏ thật đẹp." Thị vệ bên cạnh cũng phụ họa nói theo.
"Thật là lợi hại!" Lại thêm một tiếng cảm thán xúc động.
"Dáng vẻ hiên ngang, đúng là làm cho người khác không thể dời mắt, thật muốn lao xuống làm quen một lát!"
"Các ngươi đúng thật là nhàn rỗi." Hoắc Viễn Hành xoay người, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn nét mặt của từng người: "Chúng ta đến đây là để du sơn ngoạn thủy sao?"
Khí thế uy nghiêm của Hoắc Viễn Hành lập tức làm cho mấy người đó ngậm miệng, vội vàng thu hồi lại ánh mắt đang nhìn kỵ xạ tràng dưới chân núi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoắc Viễn Hành, chờ hắn phân phó.
"Nếu các ngươi nhàn rỗi như vậy, bây giờ liền lên đường. Nhiệm vụ gian khổ, khi nào hoàn thành xong thì mới được trở về." Hiếm khi nào Hoắc Viễn Hành nói một câu dài như vậy.
"Vâng. Hầu gia." Mấy thị vệ đồng thanh kêu lên, không dám có dị nghị nào, tất cả đồng loạt xoay người, đi về phía rừng rậm.
Trước khi rời đi, Hoắc Viễn Hành lại quay đầu nhìn về kỵ xạ tràng dưới chân núi một lần nữa. Thị lực của Hoắc Viễn Hành cực kỳ tốt, cho dù có đứng giữa sườn núi, vẫn nhận ra cô nương mặc kỵ trang màu đỏ trên lưng ngựa kia chính là Ninh Như Ngọc. Lúc này Ninh Như Ngọc đã quay đầu ngựa chạy trở về, chỉ để lại một bóng lưng diễm lệ như lửa, còn có tóc đuôi ngựa đang tung bay.
Hoắc Viễn Hành nhìn cho đến khi bóng người đỏ rực biến mất trong tầm mắt mới xoay người, môi mím chặt hơi nhếch lên một chút tạo thành độ cong không dễ phát giác được, sãi bước chạy tới phương hướng vừa rồi thị vệ rời đi.
Cưỡi ngựa bắn cung, Ninh Như Ngọc rốt cuộc cũng hoàn thành xong, biểu hiện của nàng xuất sắc nhất, tất cả mọi người cũng đều thấy rõ ràng, Phùng giáo luyện còn đặc biệt khen ngợi nàng, cuối cùng cho nàng 99 điểm, là điểm số cao nhất toàn trường.
Lục công chúa đứng bên cạnh nghe được thành tích của Ninh Như Ngọc, giận đến nỗi đem roi ngựa từ trong tay đập xuống đất. Thật ra nàng ta muốn đem roi ngựa quất vào người Ninh Như Ngọc, hai mắt trợn tròn cắn răng nghiến lợi nhìn Ninh Như Ngọc, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Ninh Như Ngọc vậy.
Thất công chúa thấy tình hình không ổn, Thiệu Mạn Tuyết lại đang thi, không có ai khuyên can Lục công chúa, nàng không thể làm gì khác hơn là đi tới kéo nàng ta một cái, nhỏ giọng nói: "Lục tỷ tỷ, nơi này nhiều người như vậy, Phùng giáo luyện cũng ở đây, chúng ta đi trước đi. Tỷ đừng nóng giận." Sau đó không nói thêm gì lôi Lục công chúa đi.
Ninh Như Ngọc lại thắng Lục công chúa thêm một trận. Tổng cộng thi năm môn, Lục công chúa đã thua hai môn, còn dư lại ba môn, trừ thư pháp ra, Lục công chúa cũng không còn năng lực nào có thể thắng Ninh Như Ngọc, lần thi tháng này kết cục của Lục công chúa đã định là sẽ thất bại rồi.
Buổi sáng sau khi thi xong cưỡi ngựa, mọi người trở về ăn trưa rồi nghỉ ngơi, buổi chiều lại tiến hành thi tiếp những môn khác.
Thư viện Đức Nhã nữ tử một ngày ba bữa đều thống nhất các món ăn. Chỉ cần cầm phiếu bữa ăn đến nhà ăn đều được phát cơm và thức ăn, không cung cấp bất kỳ một món ăn nào khác trong quy định. Học sinh xuất thân từ thế gia quý tộc nếu kén ăn, muốn ăn những món ăn tinh tế đẹp đẽ theo sở thích, thật xin lỗi, thư viện Đức Nhã nữ tử không cho phép có trường hợp như vậy. Hơn nữa, những món ăn ở nhà ăn của thư viện cũng đã rất ngon rồi, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu của đại đa số tất cả mọi người.
Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ đến nhà ăn dùng bữa trưa, sau đó về lại ký túc xá nghỉ ngơi.
Mới vừa ăn xong, Ninh Như Ngọc cũng không muốn ngủ, liền phân phó Bích Hà chuẩn bị bút mực, nàng định luyện một bài viết chữ to.
Viết xong một bài, Ninh Như Ngọc đem bút lông để sang một bên, tỉ mỉ quan sát chữ viết của mình một chút. Chữ viết có chút không giống so với đời trước, dung hợp bản thân vào phong cách của nguyên chủ thân thể này, nhưng mà chữ viết cũng tốt hơn, có khí thế hơn so với chữ viết của nguyên chủ thân thể này. Nếu cầm bức này đi thi, cũng có thể đạt được thành tích tốt.
Tay trái Ninh Như Ngọc vuốt cổ tay phải, trong bụng đã có chủ ý.
Sau khi nghỉ trưa, rửa mặt xong, Ninh Như Ngọc dẫn theo Bích Hà đến chỗ thi thư pháp, đúng lúc đυ.ng phải Lục công chúa cũng vừa tới.
Lục công chúa biết Ninh Như Ngọc cũng lựa chọn thi thư pháp, nhất thời lòng tin tăng lên gấp bội cười lớn, chỉ lỗ mũi Ninh Như Ngọc nói: "Ha ha ha, không ngờ ngươi lại chọn thi thư pháp. Tốt tốt tốt, ngươi muốn thua, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
"Ai thua còn chưa biết đâu!" Ninh Như Ngọc chế giễu lại.
Lúc công chúa nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, khinh miệt nói với Ninh Như Ngọc: "Ngươi cho là thi thư pháp, ngươi có thể may mắn giống như sáng nay sao? Buổi sáng thi là ta khinh thường ngươi nên mới thua, nhưng về thư pháp, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội."
Nói xong lời này, Lục công chúa xoay người vào phòng thi, sau đó Ninh Như Ngọc cũng đi vào.
Tìm được vị trí của mình, Ninh Như Ngọc kiểm tra một chút giấy và bút mực trên bàn có vấn đề gì hay không. Sau khi kiểm tra hết một lượt, chắc chắn là mọi thứ đều ổn, nàng mới ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, Vệ phu tử đã đến, bà nhìn một loạt những người có mặt trong phòng thi, ánh mắt hơi dừng lại về phía Ninh Như Ngọc. Vệ phu tử không nghĩ đến Ninh Như Ngọc cũng sẽ chọn môn thư pháp là môn thi lựa chọn, những hạng mục trong môn thi lựa chọn, thư pháp không phải là hạng mục mà Ninh Như Ngọc am hiểu nhất. Nếu như lần này thi không tốt, thành tích thi tháng sẽ bị hạ xuống rất nhiều, đối với Ninh Như Ngọc không hề có lợi, bà cũng đã nghe qua chuyện khiêu chuyến giữa Lục công chúa và Ninh Như Ngọc.
Có điều nếu thay đổi suy nghĩ một chút, nếu Ninh Như Ngọc đã quyết định chọn môn thư pháp này, nhất định là có dụng ý, Vệ phu tử nhanh chóng bình thường trở lại, thu hồi ánh mắt đang nhìn Ninh Như Ngọc, tuyên bố với mọi người: "Bắt đầu làm bài."
Thi thư pháp rất đơn giản, chỉ cần viết một bài chữ to và một bài chữ nhỏ là được.
Ninh Như Ngọc chuẩn bị bút mực xong xuôi, đầu tiên nàng quyết định chọn viết bài chữ nhỏ trước. Đời trước nàng viết chữ nhỏ tốt hơn viết chữ to, lựa chọn bắt đầu từ thứ mình am hiểu nhất, nhanh chóng tiến vào trạng thái tập trung. Ninh Như Ngọc viết rất thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã viết xong một bài chữ nhỏ, tiếp theo bắt đầu viết chữ to. Buổi trưa nàng đã viết qua chữ to, bây giờ viết cũng không quá khó khắn, thuận thuận lợi lợi liền viết xong một bài chữ to.
Sau khi viết xong, Ninh Như Ngọc đặt cả hai bài lên bàn hơ khô, đến khi chữ viết đã khô, lại kiểm tra thấy không có sai sót gì mới đứng dậy nộp hai bài viết chữ lên.
So với toàn bộ phòng thi, Ninh Như Ngọc cũng được coi là một trong những người nộp bài tương đối sớm, dĩ nhiên ngoài nàng ra, Lục công chúa cũng đã viết xong và nộp lên.
Đi ra phòng thi, Ninh Như Ngọc hít sâu thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn trời một cái, ánh nắng tươi sáng, tâm tình cũng rất tốt.
"Như Ngọc, ngươi viết như thế nào?" Chu Tư Kỳ không biết từ nơi nào chạy ra, ôm lấy cánh tay nàng quan tâm hỏi thăm.
"Ta cảm thấy mình viết cũng không tệ lắm." Ninh Như Ngọc cười tự tin.
Lục công chúa cách không xa nghe thấy những lời này, hừ lạnh một tiếng. Thiệu Mạn Tuyết thấy vậy vội vàng thổi phồng nói: "Nếu như Ninh Như Ngọc viết khá, thì Lục công chúa viết còn có thể so với đại sư thư pháp!"
"Đúng vậy, đúng vậy." Những người bên cạnh cũng phụ họa theo.
Nửa giờ sau, kết quả thi thư pháp đã có. Trải qua năm vị phu tử giám khảo giỏi thư pháp, cuối cùng kết quả lại đánh thẳngvào mặt đám người Lục công chúa.
Ninh Như Ngọc được điểm cao nhất từ năm vị phu tử thư pháp, mà thành tích của Lục công chúa lại kém xa một đoạn lớn so với Ninh Như Ngọc.
"Ta không tin, ta không tin." Lục công chúa ngàn vạn lần không nghĩ tới thư pháp mình am hiểu nhất lại thua bởi Ninh Như Ngọc. Nàng ta kêu to một tiếng, vọt thẳng vào phòng thi, đoạt lấy chữ viết của Ninh Như Ngọc từ tay Vệ phu tử, vênh váo nhìn hai bài chữ viết của Ninh Như Ngọc. Chữ viết ngay ngắn lại có ý vị, khí phách đột phá, đúng thật là tốt hơn hai bài viết chữ của nàng.
Sự thật ngay trước mắt, Lục công chúa không cam lòng, làm sao nàng có thể cam chịu? Khi một người ở môn mình am hiểu nhất lại bị đánh bại bởi một kẻ khác, cảm giác như trời muốn sập xuống, đặc biệt là người kiêu ngạo như Lục công chúa, làm sao có thể tiếp nhận được sự thật này.
"Không thể nào, đây tuyệt đối không thể nào. Trước kia nàng ta viết không tốt, mấy ngày trước ta còn xem qua chữ của nàng ta, chữ này khẳng định không phải do nàng ta viết, nhất định không phải!" Lục công chúa vừa nói xong liền xé bài viết của Ninh Như Ngọc.
"Mau, mau, tất cả mau ngăn nàng lại!" Đáng tiếc đã muộn, Lục công chúa đã xé hai bài viết của Ninh Như Ngọc thành một mớ giấy vụn
"Ha ha, bây giờ không còn nữa, Ninh Như Ngọc lấy gì thắng được ta." Lục công chúa lẩm bẩm trong miệng rất giống người điên.
"Thần trí của nàng ta không còn tỉnh táo nữa, mau đi gọi đại phu!" Không biết là ai trong đám người kêu lên một tiếng.
Trong lúc hỗn loạn, Ninh Như Ngọc tiến lên phía trước, giơ tay lên hung hăng tát vào mặt Lục công chúa một cái thật mạnh. Trong nháy mắt, xung quanh an tĩnh lại, ngay cả Lục công chúa đầu óc mê muội cũng ngưng càn quấy.
Lục công chúa giơ tay che chỗ bị đánh trên mặt, xoay đầu lại, hai mắt đỏ au hung tợn nhìn Ninh Như Ngọc, căm hận nói: "Ngươi dám đánh ta!"
Ninh Như Ngọc hất cằm, không yếu thế nhìn thẳng vào mắt Lục công chúa: "Ngươi xé bài viết của ta, thà chết chứ không chịu nhục, vì sao ta lại không thể đánh ngươi?"
"Ngươi dám đánh ta?" Lục công chúa vẫn còn chấp niệm bị Ninh Như Ngọc tát một cái, vẫn như cũ không cách nào tiếp nhận được sự thất bại này.
"Ta đánh ngươi đó, ngươi muốn thế nào? Không chỉ như vậy, ta còn muốn nói cho ngươi biết. Lần này thi tháng, ta đã thắng rồi. Ngươi đã nói, chỉ cần ta thắng ngươi, ngươi sẽ ở trước mặt mọi người xin lỗi ta, sau này tuyệt đối sẽ không tranh cãi vô lý nữa. Ngươi nói lời phải giữ lấy lời!"
"AAAAA, ta không có bại, ta không có bại!" Lục công chúa không tiếp nhận được sự thật này hét lên, đẩy những người trước mặt ra chạy mất.
Nhìn Lục công chúa chạy điên cuồng, đột nhiên Ninh Như Ngọc cảm thấy nàng ta thật đáng thương. Dù mang thân phận công chúa cao quý, nhưng nàng ta vẫn là một cô nương nội tâm yếu ớt đáng thương không chịu nổi thất bại.
Sau khi Lục công chúa chạy đi, cũng không thấy trở lại, môn thi buổi chiều cũng không tham gia.
Lúc sau thi môn sổ khóa, Ninh Như Ngọc vẫn thuận buồm xuôi gió đạt được thành tích tốt. Sau khi thi xong, nàng cùng Chu Tư Kỳ trở về ký túc xá.
Ngồi xuống chưa được bao lâu, liền thấy Thất công chúa mang một đám người hùng hùng hổ hổ xông vào, giơ tay chỉ thẳng mặt Ninh Như Ngọc, nghiêm nghị quát lên: "Ninh Như Ngọc, ngươi hại chết Lục công chúa. Người đâu, bắt nàng ta lại cho ta!"
"Các ngươi muốn làm gì?" Ninh Như Ngọc đứng dậy, ánh mắt sắc bén, cảnh giác nhìn Thất công chúa mang người tiến lại gần. Ninh Như Ngọc giơ tay cầm chung trà đang đặt trên bàn đập xuống đất, một tiếng rầm vang lên, mảnh vụn văng tứ phía, Thất công chúa và nô tài sau lưng nàng ta nhất thời kinh hãi.
Ngay lập tức trong phòng xuất hiện thêm rất nhiều người. Bích Hà nhanh chóng lách mình chạy đến bên cạnh Ninh Như Ngọc, cẩn thận bảo vệ nàng, cả người tản ta khí thế như mãnh thú, áp lực đến kinh người, nhất thời đã uy hϊếp đám người Thất công chúa làm cho họ không dám tiến lên.
Ninh Như Ngọc đứng bên cạnh Bích Hà, nhanh chóng nhìn lướt qua phản ứng của Thất công chúa, đôi mắt đen bóng, khí thế nghiêm nghị, trên mặt không có một tia sợ hãi, lớn tiếng quát hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho rõ ràng. Rốt cuộc Lục công chúa như thế nào?"
"Lục công chúa đã chết, là bị người hại chết, hung thủ chính là ngươi!" Hai mắt Thất công chúa đỏ thẫm, mắt hạnh trợn tròn, tức giận trừng mắt nhìn Ninh Như Ngọc. Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, có lẽ Ninh Như Ngọc đã chết không biết bao nhiêu lần.
Ninh Như Ngọc nghe vậy liền cười to ba tiếng, nhướn mày nhìn về phía Thất công chúa, ánh mắt nàng như đang nhìn một kẻ ngu xuẩn, hỏi ngược lại: "Lục công chúa bị người khác hại chết, ngươi dựa vào cái gì nói là ta hại chết? Chiều nay ta thi những môn còn lại, Lưu phu tử dạy sổ khóa cùng bạn học trong ban đều có thể làm chứng. Thi xong ta và Tư Kỳ cùng nhau trở về ký túc xá, trên đường trở về còn gặp không ít bạn học. Sauk hi trở về ký túc xá ta cũng không ra khỏi cửa nửa bước. Xin hỏi, con mắt nào của ngươi thấy ta hại chết Lục công chúa?"
Chỉ cần là người có chút đầu óc phân tích một chút về quá trình gây án, đều biết Ninh Như Ngọc căn bản không có thời gian đi gϊếŧ Lục công chúa. Nhưng Thất công chúa lại liều mạng mang người xông vào phòng Ninh Như Ngọc, đem tất cả tội trạng đổ hết trên đầu nàng, hiển nhiên là người đang nôn nóng vội vàng.
Bị Ninh Như Ngọc hỏi ngược lại, Thất công chúa nhất thời sững sốt. Cho dù như thế nào, Lục công chúa cũng đã chết, đây chính là chuyện lớn. Nàng cùng mẫu phi từ đầu đến cuối đều phụ thuộc vào Thục phi và Lục công chúa để sinh tồn, Lục công chúa lại là nữ nhi duy nhất của Thục phi, được Thục phi và Hoàng thượng hết mực yêu thương. Bây giờ Lục công chúa bị người khác hại chết, dựa theo tính khí của Thục phi, nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, Hoàng thượng cũng sẽ tức giận, hậu quả của chuyện này rất nghiêm trọng, có thể sẽ dấn tới chấn động lớn. Nàng căn bản không thể gánh nổi biến cố như vậy, nên trong thời gian ngắn nhất định phải tìm ra hung thủ, hoàn toàn phủi sạch quan hệ trong chuyện này, để tránh bị Thục phi và Hoàng thượng giận cá chém thớt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thất công chúa đã có quyết định. Cho dù Ninh Như Ngọc có phải là hung thủ hay không, nàng ta cũng là người có hiềm nghi lớn nhất. Cho dù mình thật sự có nghĩ sai, lấy Ninh Như Ngọc làm dê thế tội đẩy ra ngoài, đó cũng là do mạng nàng ta không tốt, có nàng ta gánh vác lửa giận của Thục phi và Hoàng thượng, vẫn tốn hơn là mình trờ thành đối tượng phát tiết của cả hai người.
Thất công chúa suy nghĩ một hồi, tâm trí nhanh chóng điểm qua một loạt các trường hợp kia, trong lòng đã có quyết định, nhìn Ninh Như Ngọc căm giận nói: "Trong thư viện, chỉ có ngươi có thù oán với Lục công chúa. Hai ngày nay ngươi luôn đối nghịch với nàng. Hôm nay Lục công chúa tức giận xé bỏ bài viết chữ của ngươi, ngươi ghi hận trong lòng, cho nên đã âm thầm sai người gϊếŧ Lục công chúa!"
Mặc kệ có vô lý càn quấy hay không, nhưng có một điểm mà những ai trong thư viện đều biết rõ chuyện này, đó chính là Lục công chúa và Ninh Như Ngọc luôn đối nghịch với nhau, chỉ cần nắm chắc điểm này, thì Ninh Như Ngọc đã có động cơ giế.t chết Lục công chúa. Thất công chúa chính là muốn dùng chủ ý này, cho dù như thế nào cũng phải đem tội hại chết Lục công chúa tính trên đầu Ninh Như Ngọc.
Ninh Như Ngọc nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, đúng thật là nàng đã bật cười, ánh mắt sắc bén đánh giá Thất công chúa đang hùng hổ dọa người. Nàng đã đoán được ý định của nàng ta, bất luận thế nào cũng phải đem tội hại chết Lục công chúa tính trên đầu nàng, nàng có thể tùy tiện để người khác vu oan như vậy sao?
"Thất công chúa, lần này ta và Lục công chúa khiêu chiến, dùng thành tích thi tháng để tỷ thí, người thua phải xin lỗi người thắng, hơn nữa còn phải cam kết sau này sẽ không tìm đối phương gây phiền toái. Toàn thư viện đều biết chuyện này, tất cả mọi người đều có thể làm chứng cho ta, mà hôm nay ta đã thắng ba trận, cho dù Lục công chú có thừa nhận hay không, dựa theo quy tắc khiêu chiến, nàng ta đã thua, phải nói lời xin lỗi ta. Hơn nữa, ta là người thắng vì sao phải vì một bài chữ viết mà phải tốn công đi sát hại nàng ta? Điều này nghe qua đã thấy vô lý! Thật ra ngươi chỉ là lấy đại một lý do hết sức buồn cười này đem chuyện Lục công chúa chết đổ hết lên đầu ta mà thôi, ngươi cho là tất cả mọi người đều ngu xuẩn như ngươi sao?" Gương mặt xinh đẹp của Ninh Như Ngọc lộ rõ vẻ giễu cợt. Ánh mắt sắc bén, khí thế bức người, một chút cũng không yếu thế, nhanh chóng nhìn thấu rõ ràng ý định của Thất công chúa, hơn nữa còn lớn tiếng nói ra tất cả, để cho những người đang ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Những người vây xem xung quanh, trừ những người mà Thất công chúa mang tới ra thì là những bạn học đến xem kịch vui, sau khi nghe Ninh Như Ngọc phản bác lại Thất công chúa, cũng rối rít nghị luận theo.
"Đúng rồi. Bình thường Ninh Như Ngọc đối với tất cả bạn học rất tốt, nàng là người dịu dàng xinh đẹp như vậy, sao có thể đi gϊếŧ Lục công chúa được?"
"Lục công chúa chạy ra ngoài sau đó không trở về, không biết là đã gặp phải chuyện gì?"
"Nói Ninh Như Ngọc vì một bài thi thư pháp mà gϊếŧ Lục công chúa, ta không tin, như vậy không thuyết phục."
"Ta tin Ninh Như Ngọc vô tội..."
May mà ngày thường quan hệ giữa Ninh Như Ngọc và các bạn học đều rất tốt. Nàng có dáng người đẹp, thành tích tốt, lại dịu dàng hào phóng, mỗi khi cười lên trên mặt còn lộ ra má lúm đồng tiền, được rất nhiều người thích, các bạn học cũng đều thích nàng, cũng đều nguyện ý nói tốt giúp nàng, đều đứng về phía nàng.
Thất công chúa thấy tình hình không ổn, nàng ta không ngờ tất cả mọi người đều đồng lòng đứng về phía Ninh Như Ngọc, không một ai đồng cảm với Lục công chúa bị người ta gϊếŧ hại. Xảy ra tình huống này, có trách thì trách Lục công chúa ngày thường không biết làm người, độc ác bắt nạt những bạn học xung quanh, bây giờ nàng ta bị người khác gϊếŧ hại, cũng không ai tình nguyện đứng ra nói giúp nàng ta.
Thất công chúa âm thầm lo lắng, hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: "Ninh Như Ngọc, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, chuyện Lục công chúa chết nhất định có liên quan đến ngươi. Bây giờ ta phải mang ngươi về Tấn Đô Thành, để cho Thục phi và Hoàng thượng xử lý chuyện này."
Lục công chúa là nữ nhi duy nhất của Thục phi, Hoàng thượng lại vô cùng thương yêu Lục công chúa, nếu bắt Ninh Như Ngọc trở về, đương nhiên có thể cho Thục phi và Hoàng thượng một câu trả lời.
Thất công chúa có thể nghĩ đến chuyện này, đương nhiên Ninh Như Ngọc cũng có thể nghĩ đến, hơn nữa nàng còn nghĩ nhiều hơn, thông suốt hơn. Nàng và Lục công chúa có mâu thuẫn, nhưng những mâu thuẫn đó không lớn đến mức nàng phải lấy mạng của Lục công chúa. Chẳng qua là hôm nay Lục công chúa chết, nếu nàng bị Thất công chúa bắt vào cung, dựa theo mức độ đau lòng của Thục phi, tuyệt đối sẽ không nghe nàng giải thích, nàng muốn toàn thân mà lui ra ngoài căn bản không có cả năng, chỉ sợ đến lúc đó, nàng không chết nhưng cũng bị lột da. Dù cuối cùng có chứng minh được chuyện Lục công chúa chết không liên quan đến nàng, về cơ bản nàng cũng đã bị phế rồi. Cho nên, nàng tuyệt đối không thể cùng Thất công chúa đi gặp Thục phi và Hoàng thượng, ít nhất cũng phải đợi chân tướng sự việc điều tra rõ ràng trước, nàng không thể bị Thất công chúa cưỡng ép mang vào cung được.
"Thất công chúa, chuyện đó không phải do ta gây ra, ta cũng sẽ không thừa nhận, ta tuyệt đối sẽ không cùng ngươi trở về Tấn Đô Thành!" Sống lưng Ninh Như Ngọc thẳng tắp, chí khí hào hùng.
"Ninh Như Ngọc, chuyện này ngươi không quản được!" Thất công chúa đã sớm nghĩ tới chuyện Ninh Như Ngọc sẽ không ngoan ngoãn đi theo, sắc mặt đột nhiên biến đổi, quát một tiếng với đám nô tài bên cạnh: "Bắt nàng ta lại cho ta!"
Bốn ma ma lập tức tiến lên muốn bắt người. Người dẫn đầu mặc bối tử màu nâu, vóc người cường tráng mạnh mẽ chợt nhào tới trước một bước, bàn tay to lớn chụp lấy cánh tay Ninh Như Ngọc, những ma ma còn lại cũng bắt đầu tiến lên, vây bắt Ninh Như Ngọc giống như vây bắt gà con.
Nhưng vào lúc này, Bích Hà vốn đang yên lặng đứng bên cạnh Ninh Như Ngọc nhanh chóng lách mình tiến lên, không biết nàng dùng động tác gì, từ bên hông rút ra một nhuyễn kếm. Một tay cầm nhuyễn kiếm, uy phong lẫm liệt đứng che trước người Ninh Như Ngọc, cất giọng nói: "Ai dám động vào cô nương nhà ta? Phải hỏi trước xem kiếm trong tay ta có đồng ý hay không đã."
Nhuyễn kiếm hiện lên hàn quang, khí lạnh âm u toát ra xung quanh, giống như là mãnh thú đang săn mồi, chờ đợi thời cơ mà vồ tới.
Bốn ma ma bị chấn động, cảnh giác nhìn kiếm trong tay Bích Hà, không dám hành động thiếu suy nghĩ, bầu không khí vô cùng khẩn trương.
Thất công chúa giận dữ nói: "Ninh Như Ngọc, ngươi muốn kháng mệnh sao?