Chương 189: Sinh đứa nhỏ (Ngoại truyện 1)

Tứ hoàng tử mưu phản bức vua thoái vị thất bại, bị Cảnh Tuyên Đế biếm làm thứ dân, giam cầm cả đời, cũng phái trọng binh trông coi, không bao giờ có thể xoay người, toàn bộ phản quân đi theo hắn đều bị chém đầu làm gương, người phạm tội nghiêm trọng thì bị tru di tam tộc.

Hoắc Viễn Thành trợ giúp Tứ hoàng tử mưu phản, bắt cóc Ninh Như Ngọc, cuối cùng khi nghe tin Tứ hoàng tử mưu phản thất bại thì sợ tội tự sát.

Khi Ninh Như Ngọc biết được tin tức Hoắc Viễn Thành đã chết là ngày thứ ba sau khi nàng được Hoắc Viễn Hành cứu trở về phủ Vũ An Hầu, vốn dĩ Hoắc Viễn Hành không muốn để nàng biết việc này, nhưng nàng vẫn biết được tin tức này trong lúc vô tình nghe thấy hạ nhân nói chuyện tán gẫu.

Ninh Như Ngọc không có phản ứng gì quá lớn khi biết tin Hoắc Viễn Thành chết, nàng đã từng yêu hắn, cũng từng hận hắn, nhưng hiện giờ hắn chỉ là một người xa lạ có chút quen thuộc với nàng mà thôi, chết thì chết.

Sinh ra từ cát bụi rồi lại trở về với cát bụi, mọi việc đã không còn quan trọng nữa.

Tứ hoàng tử mưu phản, Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh bị gϊếŧ, Ninh Như Trân bị dọa phát điên, Thẩm Quý Phi chết rồi, ngày ấy Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi trốn được trong Tàng Thư Các nên may mắn tránh được một kiếp, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử cũng bị gϊếŧ, trong triều còn có một số đại thần bị phản quân gϊếŧ hại.

Sau rung chuyển, có quá nhiều việc cần xử lý, mỗi ngày Hoắc Viễn Hành đều vô cùng bận rộn, ngày ngày đi sớm về trễ, trên triều có rất nhiều việc cần chàng đích thân đi làm.

Lần này bận rộn suốt mấy tháng, hôm nay, cuối cùng Hoắc Viễn Hành đã giải quyết xong mọi việc, có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút.

Buổi sáng tỉnh dậy, Ninh Như Ngọc nhìn thấy Hoắc Viễn Hành vẫn còn ở đây, không khỏi cảm thấy kinh ngạc: “Hôm nay chàng không cần vào cung à?”

“Hôm nay ta nghỉ ngơi.” Hoắc Viễn Hành nói.

Ninh Như Ngọc giơ tay lên dụi mắt: “Thϊếp đã quen việc mỗi ngày chàng đi sớm về trễ, bỗng nhiên nhìn thấy chàng ở nhà, thϊếp cảm thấy không quen lắm.”

Hoắc Viễn Hành nắm lấy tay nàng, dịu dàng nhìn nàng, nói: “Thực xin lỗi, trước đây ta bận quá, không có thời gian ở bên nàng và đứa nhỏ.”

“Vậy sau này chàng nhớ phải bồi thường cho thϊếp đấy.” Ninh Như Ngọc nhẹ nhàng dựa vào vai chàng, mềm mại nói.

“Được, sau này ta sẽ tranh thủ giành nhiều thời gian ở bên nàng.” Hoắc Viễn Hành cúi đầu hôn lên trán nàng.

Sau đó hai người cùng nhau dùng đồ ăn sáng rồi đi thỉnh an lão phu nhân Khương thị, Khương thị nhìn thấy hai người cùng nhau đi vào nhà, dáng vẻ ân ái quấn quýt, trong lòng vô cùng vui mừng, giữ bọn họ ở trong phòng nói chuyện một lúc lâu rồi mới để bọn họ trở về.

Trên đường quay lại Sùng An Đường, Hoắc Viễn Hành cẩn thận đỡ Ninh Như Ngọc, trong bụng nàng chính là song bào thai, hiện giờ bụng đã rất lớn, sắp tới thời gian sinh đứa nhỏ.

Nửa tháng trước, mẫu thân Từ thị của Ninh Như Ngọc đã sinh được một bé trai khỏe mạnh mập mạp, Ninh Khánh An lớn tuổi còn có con nên vô cùng vui mừng, đến lễ tắm ba ngày thì bày mấy chục bàn yến hội, ngày ấy Ninh Như Ngọc cũng trở về Ninh phủ, nhìn thấy Ninh Khánh An cười to đến mức thấy răng không thấy mắt, cười như kẻ ngốc nghếch trước mặt rất nhiều khách khứa đến chúc mừng, mỗi người đều rất cao hứng vui sướиɠ, toàn bộ Ninh phủ đều vô cùng náo nhiệt, không khí ấm áp vui vẻ.

Ninh Như Ngọc cũng được gặp đệ đệ của nàng, trắng trẻo mập mạp, vô cùng đáng yêu, nàng thầm nghĩ, đợi hai bảo bảo trong bụng nàng sinh ra, chắc chắn cũng sẽ đáng yêu như thế này……

Mà giờ khắc này, Hoắc Viễn Hành đang đỡ Ninh Như Ngọc đi dọc theo hành lang gấp khúc trở về phòng, đang đi về phía trước, Ninh Như Ngọc bỗng nhiên cảm nhận được phía dưới chảy ra một dòng nước ấm, cảm giác kì lạ kia khiến nàng sợ tới mức đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.

“Làm sao vậy?” Hoắc Viễn Hành thấy Ninh Như Ngọc khác thường thì quan tâm hỏi.

Tay Ninh Như Ngọc đang nắm lấy tay Hoắc Viễn Hành run rẩy: “Hình như thϊếp, thϊếp vỡ nước ối……”

Không đợi Ninh Như Ngọc nói hết lời, Hoắc Viễn Hành đã nhanh chóng chặn ngang rồi bế nàng lên, chạy như bay trở về Sùng An Đường, vừa chạy vừa sai mấy người Bích Hà đi gọi người: “Nhanh, nhanh đi gọi bà đỡ, Đình Đình sắp sinh rồi.”

“Phu nhân sắp sinh, phu nhân sắp sinh rồi……” Trong lúc nhất thời công việc lu bu bận rộn.

Thỉnh thoảng trong phòng sinh lại truyền ra tiếng Ninh Như Ngọc thảm thiết kêu đau, Hoắc Viễn Hành vẫn luôn lo lắng, nôn nóng đi tới đi lui ở bên ngoài, rất nhiều lần không nhịn được muốn vọt vào trong với Ninh Như Ngọc nhưng đều bị lão phu nhân Khương thị sai người ngăn cản.

Thời gian trôi qua cực kì chậm, chậm đến mức Hoắc Viễn Hành cảm thấy như giậm chân tại chỗ, trong tai chỉ có thể nghe thấy âm thanh kêu đau đớn của Ninh Như Ngọc, chàng dựa lưng vào góc tường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống từ trên trán.

Trong phòng Ninh Như Ngọc bị dày vò, chàng ở bên ngoài cũng đang bị dày vò.

Không biết trải qua bao lâu, một tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên mới đánh vỡ sự yên tĩnh căng thẳng này, sau thời gian uống nửa chén trà nhỏ, lại truyền đến một tiếng khóc hơi yếu ớt, cuối cùng hai đứa nhỏ đã bình an sinh ra.

Hai bà vυ" mỗi người ôm một đứa nhỏ đi ra khỏi phòng sinh, miệng cười không ngớt mà chúc mừng lão phu nhân Khương thị: “Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân, Hầu phu nhân sinh một nhi một nữ, vừa vặn tạo thành một chữ ‘tốt’.”

Lão phu nhân Khương thị kích động đến mức hốc mắt hơi ươn ướt, nhìn đứa này lại nhìn đứa kia, không biết nên ôm đứa nhỏ nào trước mới tốt, trong miệng liên tục nhắc mãi: “Tốt, tốt, tốt, thật sự là quá tốt.” Sau đó quay đầu nói với Hoắc Viễn Hành: “Minh Tông, mau đến xem nhi tử và nữ nhi của……….”

Còn chưa dứt lời, dáng người cao lớn của Hoắc Viễn Hành đã vυ"t một cái, vọt vào trong phòng sinh, còn không thèm liếc mắt nhìn về phía hai đứa nhỏ một cái.

Hoắc Viễn Hành đột ngột làm như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, cuối cùng vẫn là lão phu nhân Khương thị nở nụ cười trước: “Đứa nhỏ này, một lòng chỉ nghĩ tới tức phụ nhi của mình, ngay cả nhi tử và nữ nhi cũng đều kém.”

Ma ma cười nói: “Đó là vì Hầu gia và phu nhân có cảm tình tốt mới có thể sinh được một đôi long phượng thai đáng yêu kháu khỉnh như thế này!”

“Vậy cũng đúng.” Lão phu nhân Khương thị hài lòng gật gật đầu, vui mừng đi trêu đùa hai đứa nhỏ.

Hoắc Viễn Hành vội vàng chạy vào phòng sinh, các nha hoàn bà tử còn đang dọn dẹp bên trong, nhìn thấy chàng tiến vào, gấp gáp hành lễ với chàng, chàng bất chấp những việc khác, chỉ một lòng đi tới mép giường, trong lòng trong mắt cũng chỉ có Ninh Như Ngọc mà thôi.

Ninh Như Ngọc nằm trên giường, nghe được tiếng động thì nghiêng đầu, nhìn thấy chàng đang đi đến gần, cười hỏi chàng, nói: “Sao chàng đã vào rồi? Đã trông thấy bọn nhỏ chưa?”

Hoắc Viễn Hành lắc đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt mệt mỏi của Ninh Như Ngọc, dịu dàng lại thâm tình nói: “Ta còn chưa nhìn bọn nhỏ, ta lo lắng nàng nên lập tức tiến vào thăm nàng.”

Trong phòng còn chưa dọn dẹp sạch sẽ, không khí tràn ngập mùi máu tanh, thật sự rất khó ngửi, Hoắc Viễn Hành nhíu mày, nói: “Ta ôm nàng đến phòng cách vách nhé, nơi này có mùi khó chịu quá.”

Dứt lời, chàng khom lưng bế cả chăn lẫn Ninh Như Ngọc lên, động tác nhanh nhẹn đi ra phòng sinh, dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại phòng cách vách trong nhà chính.

Trong nhà chính đã sớm bố trí sắp xếp thỏa đáng, Hoắc Viễn Hanh nhẹ nhàng đặt Ninh Như Ngọc lên trên giường lớn, cẩn thận đắp chăn cho nàng, lại hỏi xem nàng có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không. Ninh Như Ngọc nói có đói bụng, chàng lập tức sai hạ nhân đi lấy thức ăn cho nàng.

Ninh Như Ngọc sinh đứa nhỏ, phòng bếp đã sớm chuẩn bị xong thức ăn, sau khi nghe được mệnh lệnh thì lập tức mang canh gà lên.

Canh gà mái già được hầm vừa thơm vừa mềm, Ninh Như Ngọc ăn đến thỏa mãn, sau đó ngủ một giấc, khi tỉnh lại, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian đó, Hoắc Viễn Hành vẫn luôn ở bên nàng, chỉ bớt thời giờ đi nhìn đứa nhỏ được hai lần.

“Bọn nhỏ đâu?” Ninh Như Ngọc hỏi.

Hoắc Viễn Hành nói: “Bọn nhỏ đói bụng, bà vυ" ôm đi cho ăn sữa rồi.”

Ninh Như Ngọc vội nói: “Thiếp muốn nhìn thấy bọn nhỏ.”

“Ta gọi bà vυ" ôm bọn nhỏ tới đây.” Hoắc Viễn Hành đứng dậy đi ra ngoài gọi người.

Chỉ chốc lát sau, hai bà vυ" mỗi người ôm một đứa nhỏ tiến vào, đi phía trước chính là ca ca, đi phía sau chính là muội muội.

Hai bà vυ" ôm đứa nhỏ đến trước mặt Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc trái nhìn nhi tử, phải nhìn nữ nhi, hơi hơi nhăn mày: “Hình như ca ca béo mập hơn muội muội một chút, chắc chắn khi ở trong bụng hắn đã bắt nạt muội muội của mình rồi.”

Hoắc Viễn Hành cũng thò đầu tới nhìn thoáng qua, phát hiện xác thật nhi tử béo mập chắc nịch hơn một chút, vội vàng nói: “Bởi vì khi hắn ở trong bụng nàng thì còn quá nhỏ nên không hiểu chuyện, đợi hắn lớn hơn, ta sẽ dạy hắn phải bảo vệ muội muội.”

Ninh Như Ngọc “Ừ” một tiếng, nói: “Nếu sau này hắn dám bắt nạt muội muội, thiếp sẽ đánh mông hắn.”

Hai bà vυ" nghe thấy hai phu thê này nói chuyện với nhau, không nhịn được mà giật giật khóe miệng, mọi người đều nói người nhà giàu quyền cao chức trọng đều thích có nhi tử, nhưng rõ ràng hai phu thê nhà này càng thiên vị nữ nhi!