Chương 156: Bạch Chỉ tự sát

Ninh Như Ngọc bình tĩnh gật gật đầu: “Có lẽ thế.”

“Lát nữa thiếp muốn đi gặp Bạch Chỉ.” Ninh Như Ngọc bổ sung.

Hoắc Viễn Hành nói: “Cũng được.”

Chạng vạng ngày hôm đó, Ninh Như Ngọc đi tới phòng chứa củi, tới ngoài gian phòng nhốt Bạch Chỉ, Ninh Như Ngọc bảo Bích Hà và các hạ nhân khác chờ ở bên ngoài, nàng đi một mình vào trong.

“Phu nhân, cẩn thận.” Bích Hà nói.

Ninh Như Ngọc khẽ gật đầu: “Không có việc gì.”

Cửa phòng mở ra, Ninh Như Ngọc đi vào, Bạch Chỉ đầu tóc rối loạn co người rúc ở góc tường, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại mấy câu gì đó, nghe được tiếng vang cũng chỉ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Ninh Như Ngọc một cái, rồi cúi đầu xuống, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Ninh Như Ngọc đi qua đó, ngồi xổm trước mặt nàng ta, dùng thanh âm chỉ có hai người các nàng mới có thể nghe được, nói: “Bạch Chỉ, ngươi còn nhớ rõ Khương Uyển Ngọc không?”

“Khương Uyển Ngọc, Khương Uyển Ngọc, Khương Uyển Ngọc……” Bạch Chỉ luôn miệng nhắc lại cái tên này, đột nhiên khóc rống lên: “Tiểu thư, tiểu thư, là nô tỳ có lỗi với người, là nô tỳ có lỗi với người, nô tỳ không nên phản bội người, nô tỳ không nên làm việc có lỗi với người, hu hu hu hu……”

“Vậy vì sao ngươi lại muốn phản bội nàng ấy?” Ninh Như Ngọc hỏi, đây cũng là việc nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhớ lại trước đây nàng đối xử tốt với nàng ta như vậy, cũng không hề có xung đột lợi ích với nàng ta, vậy mà nàng ta lại làm việc cực kì đáng xấu hổ kia.

“Vì sao, vì sao….” Vẻ mặt của Bạch Chỉ mê mang, tựa hồ đang hồi tưởng lại những việc xảy ra lúc trước, bỗng nhiên như là nghĩ tới cái gì, bắt lấy tay Ninh Như Ngọc, kích động nói: “Đều tại ngươi, đều tại ngươi, đều là ngươi sai, chính là ngươi sai, ngươi nói ngươi sẽ đối xử tốt với ta, chúng ta là tỷ muội tốt của nhau, ngươi sẽ để ta cả đời được hạnh phúc, nhưng ngươi lại muốn gả ta cho một tên tú tài nghèo kiết xác, tên tú tài nghèo kia còn có một người nương già hơn 50 tuổi, nếu ta gả qua đó, căn bản không phải đi hưởng phúc, mà là đi chịu khổ! Ngươi nói cái gì, tên tú tài kia có tài hoa, qua ba bốn năm nữa có thể trúng cử nhân, ta chính là nương tử của cử nhân, là có thể hưởng phúc, ha hả, ha hả, ta nhổ vào, ba bốn năm nữa hắn có thể thi đậu thì còn tính là tốt, nhưng nếu hắn thi không đậu thì sao, không phải ta phải tiếp tục làm trâu làm ngựa à? Vinh hoa phú quý có sẵn ta không cần, tại sao ta phải gả cho một tên tú tài nghèo kiết xác, ta bị ngu chắc? Đại gia thích ta, ngươi không chịu đem ta cho hắn, ta cũng chỉ có thể làm như vậy, ta phải tự tính toán cho bản thân, ta không muốn trải qua ngày tháng khổ cực như trước kia, ta không muốn trải qua ngày tháng khổ cực như trước kia.……”

Không biết do tay bị nắm chặt phát đau hay là bởi vì nghe xong những lời nàng ta vừa nói, Ninh Như Ngọc nhăn mày thật sâu, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi, nàng không ngờ được, đời trước nàng hết lòng tính toán thay Bạch Chỉ, nhưng trong lòng Bạch chỉ lại nghĩ nàng như vậy, hung hăng ném lòng tốt của nàng xuống đất rồi dẫm đạp.

“Ta không muốn trải qua ngày tháng khổ cực như trước kia, ta không muốn trải qua ngày tháng khổ cực như trước kia.……, ha hả ha hả a……” Bạch Chỉ điên điên khùng khùng mà nói những lời mê sảng.

Ninh Như Ngọc nhìn nàng ta, cảm thấy thật là châm chọc lại thật nực cười, trong mắt tràn ngập ghét bỏ, kéo khóe miệng, nói: “Ngươi có biết hay không, về sau tên tú tài nghèo kiết xác năm đó trúng Trạng Nguyên, lấy nữ nhi của An Quận Vương, ngày tháng trôi qua hoàn hảo tốt đẹp, vài ngày trước đó sinh một đôi nhi tử song bào thai, ngày tháng trôi qua hạnh phúc, ngươi nhìn lại bản thân xem, bò lên giường của Hoắc Viễn Thành, làm tiểu thϊếp của hắn, khi cần đến hắn thì hắn còn không dám lộ mặt, càng đừng nói tới cứu ngươi, đây là số mệnh!”

Bạch Chỉ nghe xong những lời nàng vừa nói, quay đầu lại nhìn nàng, cau mày, cẩn thận đánh giá nàng, tựa hồ lập tức tỉnh táo lại, không hề điên khùng, dùng sức nắm chặt tay nàng, kêu lên chói tai: “Ngươi là ai, rốt cuộc ngươi là ai, vì sao cái gì ngươi cũng biết? Vì sao ngươi biết rõ ràng như vậy? Ngươi không phải Ninh Như Ngọc, ngươi là Khương Uyển Ngọc, ngươi là Khương Uyển Ngọc, ngươi là tới lấy mạng của ta hả? Có phải hay không, có phải hay không?”

“Ngươi buông tay, ngươi làm ta đau!” Bạch Chỉ đột nhiên làm khó dễ, liều mạng bắt lấy tay Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc lập tức bị dọa sợ, tay bị nàng ta nắm tới phát đau, cuống quít muốn rút tay về, khỗ nỗi Bạch Chỉ gắt gao nắm chặt lấy tay nàng không bỏ, nàng căn bản giãy giụa không ra, trong lòng hoảng hốt, vội vàng kêu lên: “Ngươi mau thả ta ra, mau thả ta ra!”

“Phu nhân!” Bích Hà ở bên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, lập tức xông vào.

“Mau cứu ta, nàng ta điên rồi.” Nhìn thấy Bích Hà xuất hiện, trong tình thế cấp bách Ninh Như Ngọc cũng bất chấp mọi thứ, kinh hô một tiếng với nàng ấy.

Bích Hà tiến lên, đánh một cái lên cổ tay của Bạch Chỉ, Bạch Chỉ bị đau, tay mềm nhũn buông cánh tay Ninh Như Ngọc ra, Ninh Như Ngọc được cứu, vội vàng đứng lên, lùi lại mấy bước.

“Nàng ta điên rồi, nàng ta thật sự điên rồi.” Như Như Ngọc tái mặt nói.

Bạch Chỉ che lại chỗ cổ tay bị thương, đỏ hốc mắt nhìn về phía Ninh Như Ngọc, ánh mắt có hối hận có ghen ghét cũng có sợ hãi: “Ngươi không phải nàng, ngươi không phải nàng, ngươi không phải nàng……”

Bích Hà đỡ Ninh Như Ngọc, ngăn trở tầm mắt của Bạch Chỉ, hỏi thăm quan tâm Ninh Như Ngọc: “Phu nhân, người có bị thương không?”

Ninh Như Ngọc lắc lắc đầu, nói với Bích Hà: “Không có, ta còn tốt, chúng ta đi thôi, nàng ta thật sự điên rồi.”

“Được, nô tỳ đỡ người trở về.” Bích Hà đỡ Ninh Như Ngọc đi ra ngoài.

Ninh Như Ngọc đi vài bước về phía trước, quay đầu lại, nhìn Bạch Chỉ đang há miệng th,ở dốc, không tiếng động nói: “Ngươi có ngày hôm nay, đều là ngươi thiếu ta, chỉ có ngươi chết đi mới có thể hoàn trả tội nghiệt của ngươi!”

Bạch Chỉ nhìn thấy khẩu hình của Ninh Như Ngọc một cách rõ ràng, hiểu ý tứ trong lời nói của Ninh Như Ngọc, cách nói chuyện không tiếng động này là trò chơi trước kia nàng ta vẫn thường xuyên chơi đùa cùng Khương Uyển Ngọc, vì không cho kế mẫu của Khương Uyển Ngọc biết các nàng ở trong phòng nói chuyện gì, vì vậy mới cố ý nghĩ ra phương thức đối thoại như thế này.

Ninh Như Ngọc bảo nàng ta đi tìm chết, không, là Khương Uyển Ngọc bảo nàng ta đi tìm chết!

Bạch Chỉ lôi kéo tóc, đầu đau như muốn nứt ra, khuôn mặt của Ninh Như Ngọc và Khương Uyển Ngọc không ngừng xuất hiện trong đầu nàng ta, lặp đi lặp lại bảo nàng ta đi tìm chết, cuối cùng hai khuôn mặt của hai người hợp thành một người, nói với nàng ta: “Đi chết đi, chết liền hết chuyện, chết thì xóa bỏ toàn bộ mọi chuyện……”

“A —— a a a ——!” Phòng chứa củi phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ của Bạch Chỉ.

Tiếng kêu thảm thiết truyền đi rất xa, Ninh Như Ngọc được Bích Hà đỡ đi một khoảng cách xa vẫn có thể nghe được tiếng gào thét truyền ra từ phòng chứa củi, kíc.h thích màng tai khiến trong lòng nàng kinh hoảng, không khỏi nhanh bước chân rời đi, chỉ nghĩ cách xa nàng ta càng xa càng tốt.

Sắc trời đã tối, trên bầu trời đen như sân khấu kéo màn che lóng lánh điểm sao trời, dường như được điểm xuyết thêm hàng ngàn viên đá quý.

Ninh Như Ngọc được Bích Hà đỡ trở về Sùng An Đường, vừa nâng mắt, nhìn thấy phía trước có người cầm đèn l*иg bước nhanh lại đây, động tác nhanh nhẹn, chớp mắt đã sắp tới trước mặt.

Bích Hà mở miệng hỏi: “Là ai?”

“Là ta.” Thanh âm của Hoắc Viễn Hành truyền tới từ phía trước.

“Minh Tông.” Ninh Như Ngọc kêu một tiếng, buông tay Bích Hà ra, cầm váy chạy về phía chàng, tựa đầu vào trong lòng ngực chàng.

Hoắc Viễn Hành duỗi tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịu dàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”

“Minh Tông, chàng cố ý tới đón thiếp sao?” Ninh Như Ngọc nâng khuôn mặt nhỏ lên rồi nói.

Hoắc Viễn Hành gật đầu: “Ta vừa nghe thấy tiếng gào thét truyền tới từ đằng xa, lo lắng nàng có chuyện ngoài ý muốn nên tới đây tìm nàng.”

“Cảm ơn chàng, Minh Tông, chàng đối với ta thật tốt.” Ninh Như Ngọc cảm động ôm chặt lấy eo chàng.

Hoắc Viễn Hành nói: “Nàng là nương tử của ta mà!” Đối xử tốt với nàng chính là việc ta nên làm.

“Minh Tông, chàng thật sự quá tốt.” So với Hoắc Viễn Thành thì tốt hơn quá nhiều quá nhiều, đời trước là ta mắt mù, đời này may mắn gặp được chàng. Trên mặt Ninh Như Ngọc nở rộ nụ cười tươi xán lạn.

“Nàng đấy, nha đầu ngốc!” Hoắc Viễn Hành véo nhẹ khuôn mặt nàng, ôm nàng nói: “Về thôi.”

“Được, chúng ta về thôi.” Ninh Như Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, Hoắc Viễn Hành ôm nàng, bước nhanh về hướng Sùng An Đường.

Không bao lâu, hai người trở lại Sùng An Đường, vào phòng, Hoắc Viễn Hành nắm tay Ninh Như Ngọc cùng nhau ngồi xuống giường, nha hoàn dâng nước trà lên, hai người ngồi xuống uống trà.

Mới vừa uống một chén trà, Bích Hà từ gian ngoài tiến vào, hành lễ với hai người, nói: “Bạch Chỉ đâm đầu vào tường chết rồi.”

Tay Ninh Như Ngọc đang cầm chén trà, suýt chút nữa thì làm rơi chén trà xuống dất, may mà Hoắc Viễn Hành ngồi bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, giúp nàng tiếp được chén trà trong tay, đặt lên trên bàn nhỏ.

“Ngươi nói cái gì?” Ninh Như Ngọc chớp chớp đôi mắt chua xót.

“Vừa rồi Bạch Chỉ đâm đầu vào tường chết rồi.” Bích Hà lặp lại một lần nữa.

Ninh Như Ngọc trầm mặc một lát, vẫy vẫy tay nói: “An táng nàng ta theo quy củ đi.”

Bạch Chỉ chết rồi, cuối cùng nàng ta đã chết rồi……

Hoắc Viễn Hành thấy vẻ mặt của nàng không đúng lắm, duỗi tay ôm nàng, an ủi nàng: “Đây là lựa chọn của chính bản thân Bạch Chỉ, không liên quan tới nàng, nàng đừng nghĩ nhiều.”

“Thiếp hiểu.” Ninh Như Ngọc gật gật đầu, cuối cùng Bạch Chỉ mà nàng từng hận từng oán đã chết, nàng cũng thở dài một hơi thay cho chính bản thân mình, nàng nên cao hứng mới đúng.

“Cười một cái cho gia xem nào.” Hoắc Viễn Hành trêu nàng.

“Thiếp muốn đi tắm.” Ninh Như Ngọc không để ý tới chàng, đứng dậy, nói: “Vừa rồi thiếp đi tới phòng chứa củi một chuyến ra rất nhiều mồ hôi, thiếp muốn đi tắm!” Nói xong thì đi ra ngoài gọi người chuẩn bị nước ấm, né tránh sự trêu chọc của Hoắc Viễn Hành.

Hạ nhân nhận lệnh rời đi, chỉ chốc lát sau đã mang nước ấm tới.

Ninh Như Ngọc đi tới phòng tắm gội, cởϊ áσ ngoài, ngồi vào chậu tắm chứa đầy nước ấm, chỉ chừa lại phần đầu ở bên ngoài, nhắm mắt nghĩ tới việc Bạch Chỉ tự sát, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Bỗng nhiên nghe được một tiếng động vang lên, Ninh Như Ngọc cuống quít mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành đứng phía trước chậu tắm, dùng ánh mắt cực nóng nhìn nàng, nàng bị ánh mắt trần trụi của chàng nhìn tới thì lập tức đỏ mặt, hai tay che trước ngực theo bản năng, lắp bắp nói: “Chàng, chàng sao lại vào được?”

Hoắc Viễn Hành cười khẽ, cúi đầu mổ nhẹ một cái lên mặt nàng, xấu xa nói: “Ta tới chà lưng cho nàng!”

“Không, không cần.” Ninh như Như Ngọc từ chối.

Hoắc Viễn Hành kiên định nói: “Ta cảm thấy phải làm, lần trước Đình Đình chà lưng cho ta, lúc này đến lượt ta hầu hạ nàng.”

“Không, không cần, chàng, chàng đi ra ngoài đi!” Ninh Như Ngọc đỏ ửng mặt, căn bản không dám nhìn chàng.

“Ta vào rồi thì không đi ra được.” Hoắc Viễn Hành nói xong rồi bước nhanh vào chậu tắm, chàng lớn lên cao lớn, vừa tiến vào đã chiếm hơn một nửa chậu tắm, nước trong chậu trào ra ngoài không ít, bàn tay to duỗi ra, ôm Ninh Như Ngọc vào trong lòng ngực.