Chương 137: Tình thế bất lợi (2)

Trong phòng tiếp khách đám quản sự mồm năm miệng mười mà nghị luận sôi nổi, nhắc đi nhắc lại việc Ninh Như Ngọc còn nhỏ tuổi, không hiểu việc quản gia.

Ninh Như Ngọc đứng ngoài cửa, nghe rõ ràng rành mạch những lời mà các quản sự nói trong phòng, những người này chỉ biết viện cớ nàng còn nhỏ tuổi, mùa xuân sang năm, cả tuổi mụ nàng đã mười bảy, cái gì mà chưa đủ mười sáu, tuổi tác cũng không phải là vấn đề, cái gì mà nàng không biết quản gia, thử cũng chưa thử qua, làm sao bọn họ biết nàng sẽ không làm được? Đúng là há mồm nói láo!

“Khụ khụ!” Bích Hà lớn tiếng ho khan một tiếng ở ngoài, nhắc nhở những người khác trong phòng tiếp khách nên chú ý lời nói cửa chỉ,

Các quản sự ở trong phòng nghe được tiếng ho khan, quay đầu lại nhìn thoáng qua ngoài cửa, nhìn thấy một vạt váy màu đỏ, đoán được là Ninh Như Ngọc đã tới, lập tức ngậm miệng, ngồi vào vị trí của bản thân, chờ xem Ninh Như Ngọc sẽ xử lý mọi việc như thế nào.

Ninh Như Ngọc chậm rãi đi vào, học thần thái của Hoắc Viễn Hành mà quét mắt nhìn các quản sự một lượt, nàng học được giống y như đúc, dường như là một phiên bản khác của chàng, Hoắc Viễn Hành có khí thế bức người, đứng thôi cũng có thể kinh sợ toàn bộ người xung quanh, thời khắc này nàng cũng dùng tư thế đó, vừa bước vào đã khiến cho các quản sự cảm nhận được một áp lực nặng nề, không ít người bắt đầu nói thầm ở trong lòng, cảm giác nàng không giống như trong tưởng tượng ban đầu.

Ninh Như Ngọc đảo mắt nhìn từng người trong phòng, nàng đã nhận ra quản sự vừa rồi nói chuyện hăng say nhất, quản sự kia họ Đường, tên là Đường Vượng Tài, hình như là một bà con thân thích xa của Đường thị, bảy tám năm trước mang theo thê nhi già trẻ từ quê quán tìm tới Đường thị, lúc ấy hắn nói muốn tìm một thư viện cho nhi tử đọc sách ở Tấn Đô Thành, nhi tử của hắn rất thông minh nên muốn bồi dưỡng thật tốt, về sau nhất định có thể có tiền đồ, Đường thị nhìn thấy đứa bé kia có vẻ thông minh nhanh nhẹn, vì vậy lợi dụng quyền quản gia để sắp xếp cho Đường Vượng Tài một công việc, hỗ trợ trong tiệm gạo ở đường lớn phía Đông, không ngờ mới qua mấy năm thời gian, Đường Vượng Tài đã thành công leo lên vị trí quản sự của tiệm gạo ở đường lớn phía Đông, cũng không biết lão quản sự trước kia đã đi nơi nào.

Duyên cớ trong đó cũng không cần nghĩ nhiều, Ninh Như Ngọc đã có thể đoán được, Đường Vượng Tài có thể leo lên làm quản sự của tiệm gạo trên đường lớn phía Đông, nếu nói không phải do Đường thị cố ý nâng đỡ là không thể nào, tiệm gạo buôn bán rất tốt, nước luộc lại nhiều, sắp xếp một người của mình làm quản sự, tùy tiện làm ít việc là có thể vớt được không ít chỗ tốt từ giữa, Đường thị đúng là có chủ ý rất tốt, mấy năm nay bà ta cũng vớt được không ít nước luộc.

Ninh Như Ngọc chậm rãi đi tới ghế phía trên đầu rồi ngồi xuống, nha hoàn dâng nước trà lên, nàng bưng trà lên uống một ngụm, đặt chén trà lên mặt bàn bên cạnh người, khẽ nâng cằm lên đánh giá các quản sự đứng trong phòng, xem tất cả biểu tình trên mặt mỗi người vào trong mắt.

“Bái kiến Hầu phu nhân.” Có lão quản sự đã làm việc vài thập niên trong hầu phủ, vốn chính là lão bộc ở hầu phủ, một lòng vì chủ, mặc kệ người quản gia trong hầu phủ đổi thành ai, bọn họ vẫn làm việc bằng lương tâm và bản lĩnh như cũ, sau khi Ninh Như Ngọc đến, lập tức đứng lên hành lễ với nàng.

Có quản sự hiểu được xem mặt đoán ý, nhạy bén với thời thế, nhìn thấy các lão quản sự đều đứng lên hành lễ, cũng đứng dậy theo, mặc dù thái độ không cung kính thành khẩn như những lão quản sự, nhưng mặt ngoài vẫn không thể tìm ra lỗi sai.

Cuối cùng chỉ còn lại ba bốn quản sự có mối quan hệ tốt với Đường Vượng Tài, mấy quản sự này đều được đề bạt lên khi Đường thị quản gia, có hai người là hai năm nay mới được làm quản sự, thái độ của bọn họ kiêu căng, hành lễ cho có lệ, nói rõ bọn họ bất mãn với Ninh Như Ngọc, không phục việc Ninh Như Ngọc được giao quyền quản gia, dáng vẻ chắc chắn Ninh Như Ngọc sẽ không thể làm tốt được.

“Mọi người đều ngồi đi.” Ninh Như Ngọc nâng tay bảo các quản sự ngồi xuống.

Đường Vượng Tài cầm đầu mấy quản sự đặt mông ngồi xuống đầu tiên, thái độ không tốt chút nào, Ninh Như Ngọc nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cũng không để trong lòng, bởi vì nàng biết, bọn họ được Đường thị bày mưu đặt kế, cố ý tới gây khó dễ nàng.

Ninh Như Ngọc mặc kệ bọn họ, quay đầu bắt đầu hỏi tình hình từ các quản sự khác, trước hết hỏi Mao quản sự đã làm việc vài thập niên ở phủ Vũ An Hầu, Mao quan sự là một ông lão giỏi giang, đã hơn 50 tuổi, nhưng thoạt nhìn thì tinh thần không tồi, nói lời có lý lẽ rõ ràng, ông quản lý cửa hàng bán tơ lựa ở đướng lớn phía Nam, vẫn luôn làm rất tốt, tiền lời mỗi năm đều rất khá, khi Ninh Như ngọc hỏi về tình hình của cửa hàng tơ lựa, ông cũng là biết gì nói hết không giấu giếm nửa lời, bẩm báo một cách kỹ càng tỉ mỉ cho Ninh Như Ngọc biết.

“Mao quản sự vất vả rồi, mau ngồi xuống đi.” Mao quản sự là lão quản sự, thái độ rất tốt, Ninh Như Ngọc nguyện ý tôn trọng ông nhiều hơn một chút.

Tiếp theo Ninh Như Ngọc hỏi một số quản sự khác, những quản sự khác thấy thái độ cung kính của Mao quản sự với Ninh Như Ngọc nên cũng nói chuyện thành thật khách khí, trong lòng thì đang suy tính một phen, nhưng vẫn bẩm báo đúng sự thật cho Ninh Như Ngọc biết, cũng không làm khó dễ Ninh Như Ngọc, toàn bộ quá trình còn tính là hòa hảo, Ninh Như Ngọc cũng rất vừa lòng.

Mất gần nửa canh giờ, hỏi xong mấy quản sự quan trọng, Ninh Như Ngọc lấy ra một quyển sổ sách, lật lật mấy trang giấy bên trong, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, bịch một tiếng mà gấp lại sổ sách, ngón tay chọc chọc lên bìa quyển sổ sách kia, liếc mắt nhìn về phía Đường Vượng Tài: “Quản sự của tiệm gạo trên đường lớn phía Đông, ngươi nói cho ta biết một chút, mùng ba tháng sáu nhập gạo mới, mỗi đấu gạo là mười lăm văn tiền, vì sao tới mười tám tháng sáu bán ra lại chỉ có tám văn tiền một đấu gạo? Đây là ngươi đang nhập giá cao, bán giá thấp hả, làm từ thiện cho dân chúng à? Nhưng gần đây Tấn Đô Thành vẫn luôn thái bình không có chuyện gì, không yêu cầu bán gạo giá thấp đâu nhỉ? Ngươi nói chuyện này cho ta nghe một chút đi, làm buôn bán mà nhập vào với giá cao rồi bán ra với giá thấp à? Đây không phải là làm ăn lỗ vốn ư? Mới đầu ta vẫn luôn không hiểu rõ, một tiệm gạo trên đường lớn phía Đông, bảy tám năm trước có tiền lời hàng năm tới hơn một ngàn lượng bạc, chỉ sau mấy năm ngắn ngủi đã biến thành cửa hàng thua lỗ hàng năm, ngươi nói cho ta nghe một chút, rốt cuộc là chuyện gì đây?”

Đường Vượng Tài trăm triệu lần không thể ngờ được là Ninh Như Ngọc sẽ không hề lưu tình mà trách mắng hắn ta trước mặt các quản sự khác, mấy năm nay hắn ta quản lý tiệm gạo trên đường lớn phía Đông, trong ứng ngoài hợp với Đường thị, đã sớm thay thế người làm trong tiệm gạo từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài một các triệt để.

Hiện giờ tất cả người làm ở tiệm gạo trên đường lớn phía Đông đều là người của hắn, người ghi sổ sách là cậu em vợ của hắn, sổ sách hiện tại đều do hắn và cậu em vợ thương lượng tốt rồi làm, trong sổ sách giao cho Ninh Như Ngọc, hắn chỉ viết ngày này tháng này năm này mua vào bao nhiêu cân gạo bao nhiêu tiền, còn có ngày nọ tháng nọ năm nọ bán ra bao nhiêu cân gạo bao nhiêu tiền, cũng không viết cụ thể rõ ràng là một đấu gạo bao nhiêu tiền, từ đầu đến cuối thêm giảm ra vào, tuyệt đối không có vấn đề, chỉ cần không tỉ mỉ tính toán, hoàn toàn có thể lừa dối vượt qua.

Nhưng mà Ninh Như Ngọc lại mắt sắc như vậy, nàng trời sinh mẫn cảm với con số, nếu số liệu có vấn đề nàng nhìn một cái đã có thể phát hiện ra điểm không thích hợp, cẩn thận tính toán một chút sẽ tính ra giá nhập giá bán, từ đó suy đoán được việc Đường Vượng Tài nhập gạo giá cao, bán gạo giá thấp, ở giữa kiếm lời vào túi riêng.

Giờ phút này, Đường Vượng Tài bị Ninh Như Ngọc chất vất về giá gạo, nhưng Đường Vượng Tài đã sớm có chuẩn bị, hắn dám làm như thế thì cũng đều nghĩ kỹ biện pháp đối phó, hắn không chút hoang mang mà đứng dậy, nhướng mày, thái độ vô cùng kiêu căng, nói: “Bởi vì số gạo kia đặt trong kho hàng rồi bị ẩm, hơi bị mốc và biến chất, chỉ có thể bán ra giá thấp, nếu không tiếp tục đi xuống thì tiệm gạo sẽ lỗ vốn càng nhiều, ta làm như vậy chỉ vì suy nghĩ cho tiệm gạo, có thể bán ra ngoài thì đều bán đi, có thể kiếm được chừng nào thì hay chừng ấy, tất cả vì muốn giảm bớt tổn hại cho tiệm gạo, ta làm như vậy là không thẹn với lương tâm. Hầu phu nhân chất vấn ta là hoài nghi năng lực làm việc của ta sao? Mấy năm nay ta quản lý tiệm gạo trên đường lớn phía Đông, không có công lao cũng có khổ lao, mấy năm nay hàng năm chinh chiến, đánh Tây Bắc đánh Tây Nam, bởi vậy giá gạo chợt cao chợt thấp. Khi triều đình xuất chinh đánh giặc, giá gạo lên cao, nhưng Trung Nguyên và vùng Giang Nam lại hàng năm được mùa, giá gạo tự nhiên sẽ giảm xuống, không thể dự đoán giá gạo cũng là điều bình thường, mọi người nhìn thấy xuất chinh đánh giặc thì như điên cuồng mà đoạt gạo đoạt thóc, tất nhiên giá gạo giá thóc sẽ bị người nâng lên, tới khi chiến sự nhất ổn định, tới mùa thu hoạch, giá gạo giá thóc lại giảm xuống, số gạo mua vào với giá cao cũng chỉ có thể bán ra với giá thấp, hơn nữa một ít bị hao tổn, mốc meo biến chất, cứ như vậy, quanh năm suốt tháng không thể buôn bán tốt. Nhưng ta đã nỗ lực làm việc, tới mùa thu mua gạo, ta vừa ra khỏi cửa chính là một hai tháng, tiểu thϊếp của ta mang thai tám tháng bị khó sinh, ta cũng không thể ở nhà, thiếu chút nữa thì một xác hai mạng, ta vất vả như vậy, ta dễ dàng sao?”

“Ta dễ dàng sao?” Đường Vượng Tài quay đầu nói với mấy quản sự kia, ý bảo bọn họ phụ họa hắn.

Mấy quản sự kia đều đã thông đồng trước với nhau, vội vàng phối hợp với Đường Vượng Tài, nói: “Đúng vậy đúng vậy, Đường quản sự thật sự không dễ dàng, mấy năm nay quản lý tiệm gạo, tóc đều bạc trắng vì buồn lo.”

“Chúng ta đều làm việc cần cù chăm chỉ, mỗi ngày sáng sớm đến cửa hàng mở cửa, buổi tối trời tối mịt mới trở về, suốt ngày suy nghĩ nên buôn bán như thế nào, vất vả vô cùng.”

“Đúng vậy, Hầu phu nhân còn nói Đường quản sự như vậy, hoài nghi Đường quản sự, đúng là khiến người ta rét lạnh tâm gan.”

Đường Vượng Tài nói chuyện đúng lý hợp tình, dường như hắn vì toàn bộ tiệm gạo mà trả giá rất nhiều, vất vả làm việc, lao tâm lao lực, bày ra dáng vẻ một lòng vì tiệm gạo mà cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hơn nữa có mấy quản sự bên cạnh phụ họa, mạnh mẽ nói chuyện giúp hắn, trong lúc nhất thời tạo ra tình huống Ninh Như Ngọc vô cớ gây rối, không có việc gì thì vẽ chuyện ra làm, oan uổng bọn họ, vẻ mặt của bọn họ giống như thiệt thòi rất lớn.

Bởi vậy, mặt ngoài nhìn vào thì giống như Ninh Như Ngọc đang rơi xuống thế hạ phong, mà đám Đường Vượng Tài lại đứng ở thế thượng phong, trong lúc nhất thời đảo khách thành chủ, cường thế ngăn chặn Ninh Như Ngọc, khiến Ninh Như Ngọc hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ có thể mặc cho bọn hắn lừa gạt xâu xé.

Giờ phút này tình hình cực kì bất lợi với Ninh Như Ngọc, ngày đầu tiên quản gia đã bị đám Đường Vượng Tài khıêυ khí©h, nếu nàng không thể xử lý tốt chuyện này, đè ép khí thế của đám người Đường Vượng Tài xuống, thì về sau nàng muốn quản tốt cái nhà này cũng là việc vô cùng khó khăn!

_______________

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau vả mặt.