Chương 6: Hoàng Đế Tới Tìm

Vân Ninh cung

Cố Vân Lê đang ngồi bên hồ cắt tỉa hoa, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày dài thêu long kim ti màu vàng sáng, nhìn đến toàn bộ cả cung, người có thể mang giày này cũng chỉ có một người mà thôi.

"Thần thϊếp, tham kiến Hoàng thượng." Dáng người mảnh khảnh như Phù Phong Nhược Liễu Doanh Doanh cúi lạy, thật sự khiến người ta thương tiếc.

"Nàng đang mang thai, ngày sau nếu không có người ngoài ở đây, không cần phải quỳ lạy." Hoàng đế đưa tay đỡ Cố Vân Lê lên ghế đá.

"Tạ hoàng thượng." Bàn tay trắng nõn bưng chén trà dâng lên.

"Lê nhi, trẫm có một bức họa muốn cho nàng xem." Nói xong đem bức tranh trong tay đưa cho nàng. Cố Vân Lê chậm rãi mở cuộn tranh ra, khi thấy rõ người trong tranh, trái tim nàng từng chút từng chút trầm xuống, trong tay Hoàng Thượng làm sao có chân dung tiểu muội nhà mình.

"Lê nhi, tiểu nữ hài này chính là người trong cung nàng?" Thấy nàng nhìn chằm chằm bức họa sững sờ, Hoàng đế cho rằng nàng không biết người trong bức tranh, chẳng lẽ lão Thất nhầm lẫn.

Cố Vân Lê vội vàng đứng dậy quỳ xuống trước mặt Hoàng đế cúi đầu, "Lê nhi cầu Hoàng Thượng thứ tội. "

"Lê nhi, ngươi có tội gì?"

"Hồi hoàng thượng, tiểu nữ hài trong bức tranh này là muội muội ruột thịt của Lê Nhi. Bởi vì Lê Nhi rất nhớ nàng, liền bảo mẫu thân đưa nàng vào cung làm bạn với ta. Việc này vẫn còn chưa cầu xin Hoàng Thượng đồng ý, thần thϊếp tự mình dung túng lưu người trong cung, mắc phải đại tội." Ít ỏi vài câu liền đem toàn bộ sự tình nói đến giọt nước không lọt.

Hoàng đế kinh ngạc vuốt râu, trong mắt đầu tiên là giật mình, sau đó toả ra ánh mắt vui sướиɠ, Cố Vân Lê thấy vậy trong lòng rất bất an.

"Hoàng thượng, sao người có thể giữ chân dung tiểu muội?" Không phải nha đầu này đi ra ngoài gây họa chứ.

"Ha ha, cũng không có gì đáng ngại, trẫm chính là hỏi một chút thôi." Dứt lời thu hồi bức họa cuộn lại giao cho thái giám phía sau.

Đợi hoàng đế đi rồi, Cố Vân Lê vội vàng chạy tới Tây viện, lay lay Cố Thủy Mặc đang ngủ nướng gọi dậy.

"Tỷ tỷ, để Mặc nhi ngủ thêm một lát, chỉ một lát nữa thôi." Bàn tay mập mạp dụi dụi khoé mắt, hai cái bắp chân ngắn mập bất mãn đá đá.



"Đáng tiếc nha ngự thiện phòng phái người đưa tới bánh thủy tinh." Hồng Loan phối hợp với chủ tử nhà mình lớn tiếng nói.

Vừa dứt lời, hai mắt vốn còn nhắm chặt, thoáng cái mở ra, nhu thuận ngồi trước mặt Cố Vân Lê.

"Mặc nhi, muội nói cho tỷ tỷ biết, hai ngày nay muội đã chọc phải người nào không?" Thanh âm ôn nhu như nước mang theo một chút nghiêm khắc, trong ánh mắt cũng có chút trách cứ.

"Mặc nhi chưa từng chọc đến ai, tỷ tỷ phải tin tưởng ta." Giơ ba ngón tay nhỏ mập mạp nên thề, bộ dáng thật là nghiêm túc đáng yêu.

"Chủ tử, ngài có phải nghe được lời đồn gì hay không, Mặc nhi tiểu thư rất ngoan ngoãn." Hồng Quyên bây giờ nhìn thấy Thủy Mặc chịu ủy khuất liền nói giúp, mới ở cùng ngày đã bị mua chuộc triệt để.

"Mặc nhi, vậy muội đã từng gặp qua người nào không?" Hoàng đế sẽ không vô duyên vô cớ cầm chân dung đến tìm nàng.

Cố Thủy Mặc chớp chớp đôi mắt to ngây thơ đem hành sự mấy ngày của mình suy nghĩ một phen, trong lúc lơ đãng một đôi mắt phượng màu nâu hiện lên trong đầu, nàng có nên đem người này nói cho tỷ tỷ hay không!

“Mặc nhi!” Cố Vân Lê lạnh lùng nói, con mắt tiểu nha đầu vừa liếc qua, nàng liền biết là muội ấy đang nói dối, nàng không thể để cho tiểu muội nhà mình chịu một tia thương tổn nào.

Cố Thủy Mặc cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Cố Vân Lê trở nên thật cẩn thận, tỷ tỷ luôn luôn yêu thương mình, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đại sự

.

"Tỷ tỷ, Mặc nhi gặp một ca ca trên mặt có một vết sẹo, hắn là chủ nhân của A Lười." Nói xong đưa tay kéo góc áo Cố Vân Lê, trong mắt hiện lên hơi nước mỏng manh, cố Vân Lê thấy vậy trong lòng mềm nhũn.

"Tỷ tỷ không phải cố ý trách cứ ngươi, chỉ là trong thâm cung này nguy cơ bốn phía, chút sơ xót không để ý sẽ đem chính mình hãm vào trong đầm sâu, nếu tỷ có một chút sơ suất, tỷ tỷ sợ cả đời này không thể an tâm." Ôm Cố Thủy Mặc ở trong ngực, thân thể Cố Vân Lê đều đang run rẩy, nàng sẽ không để Thủy Mặc có việc, cho dù phải trả giá bằng tính mạng của mình cũng không sao.

"Mặc nhi biết rồi, về sau sẽ không bao giờ chạy loạn nữa."

"Hồng Quyên, ngày sau ngươi sẽ làm bạn bên cạnh Mặc Nhi đi, không cần phải hầu hạ hai bên, ta bên này có Lục Hà là đủ rồi." Đem Thủy Mặc đặt lên giường, Cố Vân Lê đứng dậy rời đi, nàng nhất định phải đi bái phỏng một người, không thể giữ tai hoạ ngầm một chút nào được.

"A"

"Hồng Loan tỷ tỷ, nam tử mang theo vết sẹo trong cung này rất nổi danh sao?"



"Đinh" chén trà rơi xuống đất, Hồng Loan cả kinh đến hai mắt trợn tròn, "Thủy Mặc tiểu thư của ta, người không phải chọc đến Thất vương gia chứ.”

Cố Thủy Mặc cũng ngẩn ra, nàng cũng biết thân phận người nọ định không tầm thường, lại không biết là vị Vương gia, bất quá quanh thân người đó khí chất lạnh lùng cứng rắn, ngược lại cùng cung đình này không hợp nhau, "Hắn rất đáng sợ sao? ”

"Thất vương gia là tồn tại tương đối đặc biệt của Đông Sở, không có bất kỳ hậu trường nào lại dựa vào chiến công của mình mà đứng vững." Hồng Quyên đóng cửa sổ lại, ngồi xuống bên cạnh Cố Thủy Mặc, nhỏ giọng nói.

"Đó không phải là rất tốt sao?" Thì ra hắn là một gã tướng quân, khó trách khí chất trên người hắn lạnh lùng cứng rắn như vậy.

"Nổi danh nhất không phải cái này, mà là hắn đã khắc chết bốn người hôn thê sắp qua cửa ." Nhắc lại chuyện này, Hồng Loan vẫn thổn thức không thôi.

Hai chân Cố Thủy Mặc nhoáng lên rồi nhảy xuống mặt đất, cái gì khắc thê, bất quá chỉ là nâng cấp cung đấu mà thôi, lần trước hắn ôm nàng lâu như vậy, nàng không phải vẫn còn sống thật tốt đây sao, đợi Hồng Loan lấy lại tinh thần lại, Thủy Mặc tiểu thư của nàng lại không thấy đâu.

Cố Thủy Mặc ôm điểm tâm một đường chạy đến bên hồ đã từng tới, có chút thất thần nhìn mặt hồ, nàng có thể gặp lại hắn mang A Lười trở về không? Nàng vẫn chưa để ý bánh ngọt trong đĩa đang từ từ biến mất, đến khi nàng nhớ tới muốn ăn điểm tâm, trong đĩa đã trống rỗng.

"Tiểu tặc nào trộm điểm tâm của bổn cô nương?" Cố Thủy Mặc ôm đĩa nhìn chung quanh, tầm mắt dừng lại nhìn đến một góc áo lộ ra phía sau thân cây, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiểu rõ, chân nhỏ nhắn nhẹ nhàng vài bước rồi vọt tới sau cây, đưa tay đè bả vai người nọ.

Vốn tưởng rằng người có thể trộm ăn vụng bánh ngọt sẽ là đứa nhỏ không sai biệt lắm với mình, ai ngờ đυ.ng vào mắt lại là một gương mặt tuấn tú đẹp trai.

"A, đừng đánh ta, ta cũng không dám nữa." Đôi mắt to trong suốt của nam tử tràn đầy nước mắt, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất lui về phía sau, bối rối đem ngụm điểm tâm cuối cùng nhét vào miệng.

"Ngươi..." Đôi mắt trong suốt ấy phảng phất có thể nhìn thấu muôn vàn phong cảnh trên thế gian, làm cố Thủy Mặc trong lòng chấn động.

Nào ngờ nam tử bị kinh hách cấp tốc lui về phía sau, không để ý một cái trượt chân rơi xuống hồ nước, sau đó không ngừng ở bên trong vùng vẫy.

“......”

Nhìn nam tử vẫn như cũ quên mình ở trong hồ giãy giụa, Cố Thủy Mặc bất đắc dĩ nâng cằm hô: "Ngươi đứng thẳng người, nước không sâu. ”

Người đàn ông vẫn cố gắng ở trong ngước ngóc nên.