Chương 48: Thử Nghiệm!

Tần Trạch giả vờ hỏi: "Thật sự… tôi cũng không nghĩ đến, anh ta lại là một... Ừm, có phải những loại người như chúng ta sẽ có một số đặc tính nào đó hấp dẫn lẫn nhau đúng không?”

Có tài xế taxi ở đây, nên có vài lời, bọn họ không nên nói thẳng ra.

Trên thực tế, người lịch cũ càng dễ gặp được người lịch cũ hơn, cũng có thể hiểu là vận mệnh giữa những người như bọn họ càng dễ sinh ra sự giao thoa hơn.

Vấn đề này, tuy đám người Trình Vãn, Đỗ Khắc, Hoắc Kiều không nói, nhưng Tần Trạch lại căn cứ vào kỵ cực khổ của ngày hôm qua mà suy đoán được.

Hắn cố ý hỏi như vậy, là muốn để Giản Nhất Nhất cho rằng —— "tuyệt vọng" tìm đến mình là bởi vì vận mệnh dễ gặp phải nhau giữa người lịch cũ, nghĩa là trọng tâm của câu chuyện này là Tần Trạch hắn, mà không phải Kiều Vi.

Và hiển nhiên Tần Trạch đã thành công dẫn dắt hướng phán đoán của Giản Nhất Nhất rồi, vì gã nhanh chóng gật gật đầu, nói: "Thì ra là như vậy, Tiểu Trạch, quá khứ của anh thật sự rất đặc sắc."

"Tổ trưởng, tôi có thể nhờ anh giúp tôi một việc được không? Tôi cần nói chuyện riêng với anh ta.”

Giản Nhất Nhất nghe được câu này, cũng nhanh chóng ra hiệu cho tài xế taxi dừng lại.

Lúc này, hai người bọn họ đang ở phố kim khí, xung quanh nơi này đều là những cửa hàng bán kim khí tại nhà.

Không lâu sau khi hai người bọn họ đổi thành đi bộ, Cố An Tuân cũng xuống xe.

Nói chuyện đến đây, dưới sự dẫn dắt của Tần Trạch, coi như Giản Nhất Nhất đã tương đối nắm chắc được toàn bộ sự việc rồi.

"Một người thích liếʍ.... Ồ không, là người theo đuổi bà xã của Tiểu Trạch, ừm, không thể hình dung người khác như vậy được.”



"Kỳ thật trong quá trình này, hắn vẫn luôn nhắm vào những phần không yếu hại của tôi. Mặc dù có dùng một ít ca khúc tiến công, cũng cố ý không nhắm thẳng mục tiêu, chỉ thử thăm dò xem có thể phá bỏ lớp phòng ngự trên người tôi hay không thôi.”

"Hơn nữa sau khi vào xe taxi, hắn lập tức dừng tay lại, không có xuống tay với người lái xe vô tội.”

"Coi như đã cho ra được kết luận rồi, người này không xấu, Nhật Lịch khả năng cao là màu trắng. Nhưng nếu là màu trắng, lại còn có thể vì tình yêu mà chạy như điên suốt mấy con phố... Cảm xúc này đã lên tới trình độ cực đoan rồi. Có nguy cơ mất kiểm soát.”

"Điều này cũng gián tiếp chứng minh rằng, người vợ quá cố của Tiểu Trạch anh rất ưu tú nha, cô ấy lại có thể hấp dẫn một người lịch cũ, còn làm anh ta trở nên điên cuồng như vậy."

Cho đến bây giờ, đúng là Giản Nhất Nhất thực sự không có lấy một chút nghi ngờ gì, càng không hề có suy nghĩ Kiều Vi - vợ của Tần Trạch, cũng là một người lịch cũ.

Lại nói bản thân gã chính là một người nhiệt tình yêu thương cuộc sống, và có thể nói rằng, chính mình càng được hưởng lợi nhiều từ lịch cũ, gã lại càng muốn làm cho chính mình gần gũi hơn với cuộc sống thường ngày.

Cho nên gã hoàn toàn có thể hiểu được chuyện một người lịch cũ lại đem lòng yêu thương một người bình thường.

"Tổ trưởng, tôi có một yêu cầu, không biết có được hay không? Như anh cũng thấy rồi đó, hẳn là người đàn ông nọ không xấu, tôi cảm thấy nếu tôi tới nói chuyện vài câu với anh ta, có lẽ loại hiểu lầm này sẽ bị xóa bỏ.”

"Nhưng mà, nhưng mà … chuyện này lại có chút liên quan đến sự riêng tư của vợ tôi, một số thứ chỉ có tôi và anh ta biết, vợ của tôi... Ừm, có thể xem như là một chút chuyện nội bộ trong gia đình chúng tôi.”

"Cho nên tổ trưởng, một chút nữa, tôi mong anh có thể hỗ trợ, nhưng cũng cần anh lảng tránh một chút, có được không vậy?"

Giản Nhất Nhất cười cười: "Không thành vấn đề, hình như tôi có thể làm được chuyện này nha."



Trong con phố kim khí ít người qua lại này, chỉ có một số chủ cửa hàng đang ngồi trên ghế gỗ có tựa lưng, chờ đợi mối làm ăn tự mình tìm đến.

Trên đường phố, Cố An Tuân và Tần Trạch đứng cách nhau khoảng hai mươi mét.

Quả thật Cố An Tuân có chút kiêng kỵ Giản Nhất Nhất, trong lòng cũng được người có đầy hình xăm trên người này, chính là vương bài của tổ chức chính phủ.

Nhưng xuất phát từ một chút chấp nhất, muốn làm rõ nguyên nhân Kiều Vi mất tích, lại xuất phát từ thái độ cứng đầu, đã mất công đến đây rồi, gã nhất định phải chứng minh một điều gì đó, cùng với lực lượng mạnh mẽ của người nắm giữ Nhật Lịch màu trắng... dù đã biết đối phương rất mạnh, Cố An Tuân vẫn kiên trì không chịu rời đi.

Hơn nữa, gã cũng không lo ngại đối phương sẽ gây ra chuyện gì bất lợi cho mình.

Lại nói, mặc dù gã không có bất kỳ thủ đoạn nào để mang Tần Trạch rời đi, nhưng trong lòng vẫn cố chấp nghĩa rằng, bản thân không thể thả cho Tần Trạch chạy đi dễ dàng như vậy được.

Dù sao kỵ hôm nay của gã cũng là bái phỏng.

Nếu Tần Trạch an toàn về nhà, mọi thứ sẽ trở nên rắc rối hơn.

"Nam hình xăm sẽ không ra tay với ta, khoảng cách giữa đối phương và ta là khoảng hai mươi mét. Với khoảng cách này, chưa chắc hắn có thể đuổi kịp ta."

"Hơn nữa, nơi này đang có rất nhiều người bình thường chứng kiến. Dù ta sẽ không tấn công bọn họ, nhưng khẳng định là trong đầu nam hình xăm kia sẽ giả định có loại khả năng này.”

"Kế tiếp, ta chỉ cần nghĩ cách để dẫn dắt nam hình xăm rời đi, là có thể cướp được Tần Trạch."

Kế hoạch rất tốt đẹp, nhưng thực tế lại quá đỗi tàn khốc.