Chương 38: Giản Nhất Nhất!

Nếu nói Tần Trạch không thèm để ý đến loại chuyện này, hoặc không thèm quan tâm tới sự đố kỵ trong lòng người khác, thì có vẻ như hắn cũng chỉ là một kẻ tài trí bình thường mà thôi.

Lại nói, nếu không được nhiều người hâm mộ như thế, thì làm sao có thể miêu tả được mị lực của Kiều Vi?

Đương nhiên, trước mắt không phải là thời điểm nhớ nhung Kiều Vi.

Sau khi, Tần Trạch đơn giản nói ra tình huống hiện tại của mình trong tổ nhóm, hắn lại bổ sung thêm: "Đại khái là một tình huống như vậy, nếu trong nhóm không có người thích hợp xuất hành, tôi sẽ không phạm huý."

"Cấp bậc kiêng kị là tuyệt vọng, tôi lại nhấn mạnh thêm một lần nữa, nếu ai đó xuất hành cùng một chỗ với tôi, có khả năng sẽ gặp phải thiên tai, chuyện ngoài ý muốn, thậm chí là sát thủ... Theo tôi suy đoán đại khái là như vậy."

"Có đại lão nào nguyện ý xuất hành hay không? Không muốn hỗ trợ là giữ bổn phận, hỗ trợ là tình cảm, tôi không cưỡng cầu."

Trong tổ nhóm, người khuân vác · Đỗ Khắc, kỹ sư máy móc · Trình Vãn, đều lần lượt đáp lại Tần Trạch.

Hai người bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ, không giúp được Tần Trạch.

Mà trong số vài người nặc danh, lại có mấy người nắm giữ chức nghiệp lịch cũ thuộc loại phụ trợ.

Chức nghiệp lịch cũ · bác sĩ, chức nghiệp lịch cũ · kế toán.

Hoắc Kiều cũng vậy, thầy tướng số chỉ có thể cung cấp kết quả phạm huý, nhưng không thể trợ giúp người phạm huý gặp dữ hóa lành.

Ngay tức khắc, mọi người trong tổ nhóm có chút im lặng.

Tần Trạch cũng không ôm hi vọng quá lớn. Đúng như hắn đã dự đoán từ trước, loại chuyện này vốn phải dựa vào vận khí.

Đúng là có khả năng bên trong Công Ty vừa vặn có người hợp xuất hành, nhưng đương nhiên cũng có khả năng là không ai phù hợp cả, dù sao kỵ hợp của Hoàng Lịch cũng có nhiều tình huống như vậy mà...



Còn nữa, mọi người không có lý do gì để đặt cược tánh mạng của mình chỉ vì trợ giúp một lao động thời vụ như hắn.

"Xem ra hôm nay chỉ có thể từ bỏ, không phạm húy nữa, để thoải mái nghỉ ngơi vậy."

Không dây dưa quá lâu, Tần Trạch dứt khoát tiêu sái nhắm mắt ngủ rồi.

...

Ngày mùng 6 tháng 4, chín giờ buổi sáng.

Theo thói quen, Tần Trạch mở nội dung chat tổ nhóm, nhìn thoáng qua một lần, thật ra hắn làm như vậy cũng không phải vì hi vọng có người nào đó đủ khả năng trợ giúp mình đâu, trong lòng chỉ thuần túy là muốn xem mấy người bọn họ nói chuyện phiếm, từ đó gia tăng một chút hiểu biết của chính mình về lịch cũ mà thôi.

Nhưng hắn thực sự không nghĩ tới chính là, lại có người tiếp nhận yêu cầu mình vừa mới đề ra hôm qua rồi...

"Tần Trạch đã thức chưa? Tôi có thể giúp anh nha. Anh muốn ra bên ngoài sao? Nếu vậy trước khi anh rời khỏi nhà, có thể liên lạc với tôi, để tôi tới tìm anh trước. Vừa vặn trong hai ngày này, tôi đang ở thành phố Lâm Tương."

"À, đúng rồi, không phải anh đã phạm huý liên tục trong ba ngày rồi? Và đây là ngày thứ tư, đúng không? Cố lên nha, tôi có chút chờ mong vào chức nghiệp lịch cũ của anh đó. Không biết anh sẽ nhận được loại chức nghiệp gì đây."

Loại chất giọng và phong cách nói chuyện này quá mức đặc biệt, Tần Trạch không cần phải xem tên cũng biết, quả nhiên người nọ là nặc danh E.

Người được gọi là tổ trưởng kia.

Nói thật, từ lần đầu đọc được tin nhắn trên tổ nhóm, Tần Trạch đã có cảm giác tổ trưởng của bọn họ là nữ rồi, bởi vì mỗi lần đối phương lên tiếng, đều nói rất nhiều.

Có chút nhiều chuyện.

Mà sau khi tổ trưởng nguyện ý hỗ trợ, Tần Trạch chợt phát hiện, hắn lại thêm biết thêm được một người trong tổ nhóm.



Nghĩa là sau kỹ sư máy móc · Trình Vãn, người khuân vác · Đỗ Khắc, thầy tướng số · Hoắc Kiều, Tần Trạch lại gặp được một nhân vật của tiểu tổ thuộc thành phố Lâm Tương.

Nhưng nhân vật này có chút đặc biệt, bởi vì chỉ vẻn vẹn là nick name trong nhóm của đối phương cũng khiến cho Tần Trạch sửng sốt trong chốc lát:

"Song chức nghiệp?"

Thợ xăm mình · hoạ sĩ · Giản Nhất Nhất.

Tổ trưởng của tổ chức chính phủ người lịch cũ thuộc thành phố Lâm Tương, cũng là một thành viên thiên tài sắp bước vào ban giám đốc Công Ty, một khi người này tiến vào ban giám đốc, đối phương hoàn toàn có thể là thành viên trẻ tuổi nhất trong ban giám đốc.

Đương nhiên, Tần Trạch cũng không rõ ràng lắm về việc này.

Tần Trạch nhanh chóng thu lại suy nghĩ trong đầu. Nói thật, hắn vốn không có lấy một chút khái niệm gì về thợ xăm mình và hoạ sĩ, cũng không biết so sánh với người khuân vác, kỹ sư máy móc, chức nghiệp nào sẽ mạnh hơn.

Nhưng Tần Trạch lại chú ý tới một chi tiết, đó là ngay khi người này phát ra tin nhắn ấy, mọi người trong tổ nhóm lập tức sinh động lên.

Nặc danh B: "Giản Nhất Nhất, anh đang lãng phí thời gian đó. Chuyện mà anh cần phải làm chính là không ngừng trở nên mạnh mẽ! Đừng có tùy tiện ngừng quá trình tu hành của bản thân!"

Nặc danh C: "Tổ trưởng... Anh tới thành phố Lâm Tương ư? Oa, sao không nói cho tôi biết chứ? Có phải thành phố Lâm Tương vừa phát sinh chuyện lớn gì rồi?"

Nặc danh A: "Người ta cũng muốn phạm huý, anh anh anh, tổ trưởng, Giản ma ma, cầu anh mang tôi."

Tần Trạch đọc đoạn lịch sử chat này, lập tức cho rằng, Giản Nhất Nhất thật sự là một cô gái.

Nhưng giây tiếp theo, kỹ sư máy móc · Trình Vãn nói: "Đừng có gọi một người đàn ông là ma ma."

Nặc danh A: "Câm miệng."