Trong mắt người đàn ông nọ có phẫn nộ, cũng có nhục nhã, bởi vì ngay khi nghe xong lời nói của hắn, Kiều Vi lại đáp lại bằng một câu trả lời vô cùng trực tiếp dứt khoát.
Hắn còn nhớ rõ, khi Kiều Vi nói ra những lời nói ấy, vẻ mặt cô vô cùng lạnh nhạt, vô tình:
"Xuất phát từ phạm huý, hai chúng ta mới gặp nhau. Tôi cũng không biết là chuyện gì đã mang lại cho anh thứ ảo giác rằng tôi thích anh, nhưng tôi vẫn nói trước cho anh biết rằng... Tôi đã có bạn trai rồi. Và hết thảy những gì từng trải qua cùng anh chỉ là nhiệm vụ Hoàng Lịch mà thôi."
"Còn nữa, người đàn ông của tôi không phải phế vật, tôi không cho phép anh nói bậy về anh ấy như thế. Đúng là ở thời điểm hiện tại, anh ấy còn không phải người lịch cũ, nhưng tôi tin tưởng, dựa vào một loại quy tắc nào đó, tại một ngày không xa trong tương lai, anh ấy sẽ được Nhật Lịch lựa chọn."
"Cuối cùng... Vì sao người lịch cũ lại không thể yêu người thường?"
"Cố An Tuân, anh có biết hay không, bản thân chúng ta là người lịch cũ, mỗi ngày đều không ngừng trải qua các loại quỷ dị, vặn vẹo, kí©h thí©ɧ, tới cuối cùng, rất có khả năng sẽ rơi thẳng xuống vực sâu, biến thành người lịch đen."
"Cho nên, tôi khuyên anh, hãy đi yêu thương một người bình thường đi, cảm nhận tình yêu của một người bình thường dành cho anh, cảm nhận một chút, cái gọi là ràng buộc bên ngoài phạm vi người lịch cũ, biết đâu nó lại là một điểm đặt neo để anh giữ lại bản thân mình?"
"Để rồi trong tương lai, không cần biết anh sẽ phải trải qua những tình huống ly kỳ ra sao, chỉ cần anh nghĩ về người mình yêu, thì bất cứ thời điểm nào, anh cũng có thể cảm nhận được, cũng như ý thức rằng, cuộc sống này vốn không chỉ có duy nhất những sự kiện vặn vẹo quỷ dị kia."
"Tôi và anh ấy sẽ tổ chức hôn lễ, nhưng sẽ không mời anh. Tôi sợ anh còn không hiểu được tình hình sẽ phá hủy mọi thứ mất."
"Còn nữa, nếu không bàn tới thân phận người lịch cũ này—— anh tuyệt đối không thể sánh bằng người yêu của tôi [1]."
[1] : nguyên văn là 我先生 – tiên sinh của tôi.
"Thậm chí kể cả khi anh ấy không phải người lịch cũ, thì ở trong lòng tôi, anh vẫn không thể bằng được anh ấy. Đương nhiên, người yêu của tôi rất thú vị, nói không chừng khi hai người gặp mặt nhau, các anh còn có thể trở thành bạn bè nữa."
"Tóm lại, tôi yêu anh ấy, nếu có một ngày quỷ dị nhất định phải thổi quét chúng ta, tôi sẽ dốc hết khả năng của mình, làm cho anh ấy trở nên mạnh mẽ."
"Nếu nghe hiểu được tiếng người, hi vọng anh đừng tiếp tục dây dưa thêm nữa."
Lời từ chối quá mức thẳng thừng, cũng quá mức tàn nhẫn.
Một người lịch cũ, một người nắm giữ năng lực siêu phàm, làm sao có thể yêu được một kẻ không phải người lịch cũ?
Cố An Tuân không tin Kiều Vi là người như vậy.
Gã tin tưởng vững chắc rằng, có lẽ Kiều Vi không thích mình, nhưng Kiều Vi cũng tuyệt đối sẽ không thích một người bình thường.
Và đương nhiên là gã hoàn toàn không tin lời từ chối của Kiều Vi rồi.
Haizz… loại tình huống này có chút giống như liếʍ cẩu nói với Nữ Thần trong lòng mình rằng: Nếu em không thích anh, vậy cứ trực tiếp nói với anh rằng em không thích anh đi.
Nữ Thần: Tôi không thích anh.
Liếʍ cẩu: Anh không tin, nhất định là em đang gạt anh.
Nữ Thần: Được thôi.
Kể cả khi ở trong mắt của đại đa số những cô gái khác, gã vốn là một người đàn ông chất lượng cao chân chính, nhưng khi đối mặt với Kiều Vi, gã lại trở nên vô cùng nhỏ bé, tầm thường, thậm chí còn có chút hèn mọn.
Mà vài ngày trước, Cố An Tuân vốn đi xử lý công việc ở nước ngoài, có nhận được một tin tức như sau—— Cô dâu Kiều Vi và chú rể Tần Trạch đã biến mất ngay giữa hôn lễ...
Trong nháy mắt kia, Cố An Tuân đã khϊếp sợ không thôi.
Bản thân là người lịch cũ, đương nhiên gã hiểu được ý nghĩa của chuyện biến mất này là gì.
Nhưng rất nhanh, Cố An Tuân lại đi theo một hướng suy nghĩ khác—— Kiều Vi là một người mạnh mẽ như vậy, kể cả khi cô ấy bị buộc tiến vào thế giới lịch cũ, cũng nên sống sót rời đi mới đúng.
Người như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện được?
Nhưng loại tin tức này không còn phần tiếp theo nữa, tựa như nó đã bị ai đó áp chế đi rồi.
Chính vì có quá nhiều người ở hiện trường hôn lễ cùng lúc trông thấy tình huống này, nên câu chuyện hai vợ chồng nhà bọn họ cùng biến mất mới dùng phương thức đồn đại truyền ra bên ngoài.
Mà Cố An Tuân, một người thời thời khắc khắc luôn quan tâm tới Kiều Vi, đã nhanh chóng tìm được một chút manh mối trên diễn đàn công cộng nào đó.
Buổi hôn lễ quỷ dị với chú rể cô dâu cùng lúc mất tích kia đã diễn ra được vài ngày rồi.
Kỳ thật cũng có một vài người lịch cũ giống như Cố An Tuân, rất chú ý tới buổi hôn lễ không bình thường nọ. Nhưng tuyệt đại đa số mọi người sẽ không lựa chọn tìm Tần Trạch phiền toái. Bởi vì bọn họ không dám.