Chương 27: Lê Lộ!

Tất nhiên, Lê Lộ không thích xem nhóm chat cho lắm.

Theo ý nghĩa nào đó mà nói, cô cảm thấy đám trẻ con trong nhóm này không đủ tư cách để làm người hợp tác trong trò chơi với mình.

Sau khi chơi mấy ván tổ hợp với người qua đường, Lê Lộ cứ cảm thấy những người này rất ngốc.

Dần dà lâu ngày, loại cảm giác ấy khiến cho Lê Lộ vô cùng nhàm chán, cô không rời nhóm nhưng lại bắt đầu lười đi xem tin nhắn trong nhóm.

Có điều, hôm nay là ngoại lệ.

Bởi vì không lâu trước đó, vào lúc mười hai giờ đêm, Lê Lộ, một người nắm giữ lịch cũ, đã nhìn thấy nội dung như sau –––––

Ngày mùng 5 tháng 4, ngày Tân Tị tháng Đinh Tị. Hợp kết giao bạn bè, yêu đương, tỏ tình.

Kỵ kiện cáo, cấp bậc, tuyệt vọng.

Lê Lộ cũng không phải một người an phận theo chủ nghĩa “Xu hợp kiêng kỵ”’

Nhưng cô cũng không phải loại người “Xu kỵ” thuần túy.

Cô khát vọng kí©h thí©ɧ, nhưng không theo đuổi kí©h thí©ɧ đến cực hạn.

Là một cái người lịch cũ thuộc dạng kẻ qua đường không thuộc bất cứ một cái tổ chức nào, kỳ thật Lê Lộ cũng biết được không ít tin tức về Nhật Lịch.

Bởi vì nghề nghiệp lịch cũ của cô, là phóng viên.

Phóng viên bị Nhật Lịch giao cho năng lực quỷ dị, có trực giác mạnh mẽ, có thể ngửi được hương vị của một loại nguy cơ nào đó, thậm chí còn dự cảm được sắp có chuyện lớn xảy ra.

Loại trực giác này, khiến cho Lê Lộ biết được một ít người nắm giữ Nhật Lịch, cũng biết được chân tướng sau lưng một vài những sự kiện quỷ dị thi thoảng lại xảy ra trên thế giới hiện thực này.

Và dựa vào một vài phi vụ “Bắt chẹt” người khác, cô đã nắm giữ được rất nhiều tình báo liên quan đến Nhật Lịch.



“Kiện cáo cấp bậc tuyệt vọng, loại chuyện này rất phiền phức à nha. Ta vừa không có mục tiêu muốn kiện cáo, vừa không muốn cảm thụ tuyệt vọng.”

Theo Lê Lộ suy nghĩ, cực khổ là chuyện bản thân có thể thừa nhận được, nhưng tuyệt vọng lại đau đơn hơn một chút.

Cô cũng không muốn bị Nhật Lịch dồn ép đến độ vĩnh viễn mất đi thứ mà mình thích, và … chỉ đơn giản là mở mắt một cái lại thấy khung cảnh trước mắt đổ nát tan hoang.

“Đương nhiên, ta cũng không có người yêu.”

Lê Lộ làm một “Phóng viên”, cho nên trực giác của cô rất mạnh, có thể dễ dàng nhìn thấu một người.

Nói thật, cô khát vọng được đem lòng yêu thương một người khác, là khát khao đến mãnh liệt ––––– thậm chí còn mãnh liệt đến mức biến thành bệnh trạng luôn rồi.

Nhưng chung quy lại, cô vẫn không tìm thấy mục tiêu thích hợp.

Trên thực tế, dung mạo con người thật của cô còn đẹp hơn cả cái ảnh đại diện kia, và đó cũng là lý do vì sao cô luôn được không ít người theo đuổi, chẳng qua là cô không vừa mắt những người theo đuổi đó mà thôi.

“Đều nói giữa những người nắm giữ lịch cũ với nhau, sẽ hấp dẫn lẫn nhau... Tại sao lại không có một người đàn ông nào phù hợp với ta chứ?”

Là một người lịch cũ đã có năng lực phi phàm, đương nhiên Lê Lộ sẽ không động lòng với người thường.

Lê Lộ lắc lắc đầu.

“Thôi, cấp bậc của kỵ hôm nay là tuyệt vọng, không trêu chọc được. Hay là nhìn hợp thử xem.”

Kỳ thật nội dung của hợp cũng không tệ.

Hợp kết giao bạn bè, yêu đương, tỏ tình.

Điều này làm trong lòng Lê Lộ chợt dâng lên một loại cảm giác chờ mong nào đó.



Lại nói, mặc dù đã nắm giữ Nhật Lịch được một khoảng thời gian rất dài, nhưng ngay cả cô cũng phải thừa nhận rằng, mỗi khi đến nửa đêm, mình vẫn giống như trước đây, đều hưng phấn chờ đợi thời khắc Nhật Lịch đổi mới nội dung.

Và đương nhiên, cô cũng sẽ tò mò, những hành vi bình thường này sẽ bị Nhật Lịch biến đổi thành loại dáng vẻ gì.

“Kết giao bạn bè, yêu đương, tỏ tình à? Ta đang bị một quyển Hoàng Lịch thúc giục kết hôn sao?” Lê Lộ đùa nghịch cuốn Nhật Lịch màu bạch kim một lát, giống như đó không phải là một quyển Nhật Lịch, mà là một người bạn bè của cô vậy.

Một lát sau, căn cứ vào nội dung hợp hôm nay là kết giao bạn bè, cho nên Lê Lộ, ngày thường vốn không hay xem tin nhắn trong nhóm, đã mở nhóm người chơi Board Game kia ra.

Cuối cùng cô vẫn không thể sinh ra được một chút hứng thú gì với những con người ở trong này, thậm chí còn lười phải tốn sức sử dụng chức năng đi làm thử nghiệm.

Ngay tại thời điểm Lê Lộ đang quyết định từ bỏ, trong lòng thầm nghĩ mình có nên tùy tiện tìm một người làm quen nhằm phát động hiệu quả của hợp hay không ––––– đột nhiên cô nhận được một tin nhắn trò chuyện riêng.

Đây là một tin nhắn tỏ tình.

Lúc nhìn thấy tin tức này, Lê Lộ cũng không khỏi sửng sốt một chút.

“Dung mạo xinh đẹp tuyệt vời của em đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi, từng hành động, biểu cảm ưu nhã cùng niềm khao khát đối với sự thần bí và kí©h thí©ɧ của em, cả cái cách xử lý khi gặp khốn cục và nghịch cảnh của em nữa... Đều khiến tôi vô cùng si mê.”

Ha ha, Lê Lộ phải công nhận, lời nói này cũng buồn nôn thật đấy.

Nhưng căn cứ vào hiệu ứng Barnum trong tâm lý học [1], đại đa số người đều dễ dàng bị rất nhiều từ ca ngợi cao lớn lấy lòng, và sẽ phát sinh một loại cảm giác như “Bị anh nói đúng rồi”, “Anh ấy thật hiểu mình” khi đối phương làm ra cùng loại đánh giá như vậy.

Mà vừa vặn, Lê Lộ đúng là một cô gái thích sự thần bí và kí©h thí©ɧ.

Đồng thời, cô cũng xinh đẹp đến mức làm người ta phải cảm thán kinh ngạc.

Bởi vậy những nội dung trong đoạn chat này thực sự khiến trong lòng Lê Lộ dâng lên có một loại cảm giác bị chọc trúng chỗ hiểm.

[1] : Hiệu ứng Barnum (hiệu ứng Forer, hiệu ứng Barnum – Forer) là hiện tượng các cá nhân đánh giá cao những mô tả riêng về tính cách họ, nhưng thực ra lại không cụ thể và đúng với nhiều người. Hiệu ứng này có thể giải thích một phần nguyên nhân gây ra sự phổ biến của những niềm tin và hành vi huyền bí như chiêm tinh, bói toán, xem tướng và một số bài kiểm tra tính cách.

Những tay lừa đảo chuyên nghiệp thường lợi dụng hiệu ứng này để thuyết phục các nạn nhân rằng trước mặt họ là những người có tài năng huyền bí. Vì những lời tự nhận này không rõ ràng, nạn nhân sẽ tự giải nghĩa, từ đó "cá nhân" hoá các nhận định. Ngoài ra, người ta cũng dễ chấp nhận các đánh giá tiêu cực về bản thân hơn nếu cho rằng người đánh giá là chuyên gia lớn.