"Cho nên chúng tôi mới tới tìm anh, Tần tiên sinh. Một mặt, chúng tôi cần xác nhận màu sắc của cuốn Nhật Lịch trong tay anh."
"Một mặt khác, bởi tình huống đặc thù của anh, khiến cho chúng tôi cần phải thiết lập nên một mối liên hệ cùng anh, để anh có thể nhận được sự trợ giúp từ phía chúng tôi."
"Chúng tôi có thể cho anh xem Nhật Lịch của chúng tôi, nó cũng có màu bạch kim giống như anh. Đây là một loại phương thức phân biệt. Nó đại biểu cho chúng ta, trên một ý nghĩa đại chúng nào đó, là một người có tinh thần trọng nghĩa."
"Cũng đại biểu cho chúng ta không hề bị lịch cũ ăn mòn."
Kỳ thật Tần Trạch cũng có thể cảm giác được, giữa những lời nói của đối phương có mang theo sự chân thành.
Nhất là khi tình cảnh hiện tại của hắn, đúng là không được tốt cho lắm.
Hắn không thể xác định được mấy loại "Hợp" không bình thường như "Hợp bói toán", "Hợp nhìn trộm" kia có thể trợ giúp người nắm giữ Nhật Lịch thông qua một loại lực lượng thuộc cấp độ phi tự nhiên nào đó, để phát hiện ra hắn đang nắm giữ lịch Hoàng Kim hay không.
"Vậy tôi cần làm gì để phối hợp với các anh?"
"Cứ chờ đợi là được, đợi cho đến ban ngày, chúng tôi sẽ lại đến tìm anh."
Thái độ của Trình Vãn vẫn luôn rất thân mật. Còn Đỗ Khắc tuy nhìn bề ngoài, thái độ của người này khá nghiêm túc, nhưng đúng là gã hoàn toàn không có ác ý.
"Tần tiên sinh, vốn dĩ chúng tôi là người phụ trách xử lý, làm cho một vài sự kiện vặn vẹo lắng xuống."
"Nếu ở lần đầu tiên anh phạm huý, và chuyện mà anh trải qua không phải mộ binh, sau đó anh vẫn còn sống sót, khẳng định những chuyện chúng tôi sẽ làm cũng chỉ là dặn dò anh một chút vấn đề có liên quan tới Nhật Lịch mà thôi."
"Ví dụ như về sau anh đừng phạm huý nữa, hoặc như đừng để lộ ra sự tồn tại của Nhật Lịch... vân vân. Rồi từ đó về sau, chúng tôi sẽ không can thiệp vào hành động của anh nữa."
Tần Trạch nghiêm túc lắng nghe, trong lòng lại yên lặng ghi nhớ.
Trình Vãn tiếp tục bổ sung:
"Nhưng tình huống của anh rất đặc thù, gần như không có ai trong lần đầu tiên phạm huý, lại nhận được một tấm bản thảo lịch Hoàng Kim cả."
"Thậm chí rất có khả năng thứ mà anh đạt được, lại không chỉ có duy nhất một tấm bản thảo lịch Hoàng Kim đó. Tới cuối cùng, sau khi cân nhắc đến tư chất của anh, cùng với nhân thân an toàn—— Về sau này, khả năng cao là chúng ta sẽ tiến hành hợp tác càng sâu hơn."
Kỳ thật Tần Trạch đã đoán được, cái gọi là hợp tác càng sâu hơn kia là ám chỉ điều gì. Nhưng đúng là hắn cũng không bài xích.
"Vậy tôi chờ tin tức của các anh."
Hiện giờ hắn đã có được bản thảo lịch Hoàng Kim, cũng giống như một đứa nhóc cầm trong tay một thỏi vàng.
Và bản thân hắn cũng chỉ có thể làm ba việc——
Việc thứ nhất, ném thỏi vàng ấy xuống, nhưng chuyện này thực sự không có lấy một chút ý nghĩa nào cả, bởi vì chủ nhân của lịch Hoàng Kim không chết, người khác tuyệt không thể đọc hiểu được nó.
Việc thứ hai, tìm một tổ chức nào đó ôm đùi. Ví dụ như hai người trước mắt này.
Quan trọng nhất, là việc thứ ba —— tăng lên thực lực của chính mình.
Đúng như những gì Trình Vãn vừa nói, thứ hắn đạt được không chỉ là một tấm bản thảo lịch Hoàng Kim này, còn có "Chất" nữa .
Tần Trạch mơ hồ có cảm giác rằng, bản thảo mang đến cho hắn tin tức, mà chất lại có thể trợ giúp khiến thực lực của hắn tăng lên.
Trước mắt, hắn cần lực lượng, và tương ứng với đó, cũng cần phải biết rõ ràng—— mình nên sử dụng "Chất" như thế nào.
"Còn có vấn đề gì không?" Tần Trạch hỏi.
Bỗng nhiên Trình Vãn và Đỗ Khắc chợt ý thức được, chẳng phải bọn họ mới chính là người nên nói ra những lời này sao?
Tần Trạch này… khi phải đối mặt với nguy cơ, hay phải đối mặt với Nhật Lịch, phản ứng của hắn đều bình thường đến thái quá.
Cũng vì vậy, rất nhanh sau đó, đoạn đối thoại này đã chấm dứt, quy trình cũng trải qua thuận lợi đến dị thường.
Trình Vãn có chút hâm mộ tính cách gặp biến không sợ hãi của Tần Trạch.
Gã chợt nhớ lại ngày đầu tiên khi mình gặp được Nhật Lịch, lúc ấy bản thân đã bị dọa đến run run rẩy rẩy.
Theo lẽ thường, vào ngày đầu tiên khi bản thân nắm giữ Nhật Lịch, sẽ khó có thể tránh né được chuyện phạm huý.
Và Trình Vãn đã nhận được nội dung "Kỵ đi thi" . Cấp bậc, vặn vẹo.
Rõ ràng thời điểm đó, gã đang thi môn ngữ văn thống nhất toàn quốc, nhưng toàn bộ văn tự bên trong bài thi của gã lại vặn vẹo giống như những con vật còn sống.
Tiếp đó, tất cả đám văn tự chi chít ấy, cùng nhau tụ tập ở phần giữa của bài thi, tựa như đang tiến hành một loại nghi thức hiến tế nào đó.
Cuối cùng những văn tự này đã biến thành chữ viết giống như có ai đó vừa dùng máu tươi ghi ra, và đề mục đã thay đổi thành một nội dung làm cho người ta kinh hãi ——
"Nếu ngươi nhất định phải khiến cho một người chết, ngươi sẽ lựa chọn ai? Xin lựa chọn thận trọng, bởi vì câu trả lời này sẽ quyết định tới vận mệnh của bọn họ."
Đó là một câu hỏi có sáu lựa chọn.
Và tất cả sáu lựa chọn ấy đều là người thân quen bên cạnh Trình Vãn.
Hơn nữa, đúng là Trình Vãn lại có một loại trực giác rằng … chỉ cần làm ra lựa chọn, gã hoàn toàn có thể gϊếŧ chết một người nào đó trong số bọn họ.