Hiển nhiên, cấp bậc của Kiều Vi cao hơn Đỗ Khắc và Trình Vãn không ít.
Điều này khiến trong lòng Tần Trạch có một chút sung sướиɠ nho nhỏ.
"Cho nên trước khi giải mã được đủ thứ chuyện này, ta phải tử thủ bí mật của Kiều Vi."
Sau khi xác lập được một điểm cơ bản như vậy, Tần Trạch nói: "Hai người đã xác nhận được tôi có Nhật Lịch, vừa nãy cũng xem qua Nhật Lịch của tôi rồi, nhưng vẫn chưa chịu rời đi. Là còn chuyện khác nữa sao?"
Trình Vãn và Đỗ Khắc liếc mắt nhìn nhau, tựa như đều đang hỏi quan điểm của đối phương, sau đó cả hai đồng thời gật đầu.
Tần Trạch có thể sống sót hai lần từ bên trong chướng ngại sinh tồn vượt qua cấp vặn vẹo như vậy, hiển nhiên thiên tư của hắn rất cao.
Hơn nữa, Nhật Lịch của Tần Trạch có màu bạch kim ——ý nghĩa của chuyện này là dựa trên suy nghĩ thông thường, Tần Trạch là một người tốt. Hắn không bị Nhật Lịch ăn mòn.
Trình Vãn và Đỗ Khắc cũng tin tưởng, Tần Trạch này có một loại thiên phú nào đó trên phương diện khống chế cảm xúc của chính mình.
Thứ này cũng cực kỳ quan trọng, bởi vì trong một ngày đẹp trời nào đó, Nhật Lịch hoàn toàn có khả năng làm cho một con người trôi qua vô cùng bất hạnh.
Mà hủy diệt một người lại chỉ cần một ngày đủ bất hạnh như vậy mà thôi.
Vì thế, phía tổ chức chính phủ của người lịch cũ có yêu cầu nhất định về tâm tính của thành viên trong tổ chức của mình.
Tóm lại—— Tần Trạch là một nhân tài. Thậm chí là một nhân tài cực kỳ thích hợp có được Nhật Lịch.
Nhưng Trình Vãn cũng không lập tức mời Tần Trạch gia nhập vào tổ chức của mình, bởi vì trong tay bọn họ chỉ có đủ quyền đề nghị mà thôi.
Trình Vãn nhìn về phía thứ trong tay Tần Trạch, nói:
"Tần tiên sinh, về bản thảo màu hoàng kim trên tay anh... Tôi phải nhắc nhở anh một chuyện.”
"Vừa lúc, tôi cũng đang muốn biết rốt cuộc thứ này là cái gì." Tần Trạch không định trực tiếp đọc bản thảo lịch Hoàng Kim trong tay mình.
Đọc nó ngay trước mặt người khác như vậy, thật mất lịch sự.
Kỳ thật hắn rất muốn biết "Chất" là cái gì, cũng như "Bản thảo lịch Hoàng Kim" là cái gì. Nhưng hắn không thể hỏi được.
Bởi vì hắn đang giả thiết một loại khả năng rằng—— nếu chúng là một thứ nào đó có thể cướp đoạt được, khẳng định là giá trị của chúng nó cũng đủ cao.
Và hiển nhiên, loại khả năng đó sẽ đẩy chính bản thân hắn rơi vào hiểm cảnh bị cướp bóc.
Cho nên hắn tình nguyện tự mình chậm rãi thăm dò, cũng không nguyện ý mở miệng hỏi.
Hiện giờ, đối phương đã chủ động đề cập đến đương nhiên là tốt nhất.
Người trả lời chính là Đỗ Khắc: "Đây là manh mối của thế giới kia. Anh đã tham dự mộ binh, coi như không còn xa lạ với thế giới kia nữa?"
Thế giới kia.
Tần Trạch cười nói: "Phía chính phủ không đưa ra một cách gọi thống nhất về nó sao?"
"Thế giới lịch cũ." Đỗ Khắc nói.
Tần Trạch gật đầu: "Mời anh tiếp tục."
"Ở thế giới lịch cũ có rất nhiều khu vực khác nhau, cũng tồn tại rất nhiều quy tắc kỳ quái. Bản thân thế giới lịch cũ cũng mang trên mình rất nhiều chuyện cũ và tồn tại mạnh mẽ."
Đỗ Khắc nhìn bản thảo trong tay Tần Trạch, tạm dừng một giây mới tiếp tục nói: "Mà bản thảo lịch Hoàng Kim lại dùng hình thức câu chuyện, để thuật lại những chuyện cũ, cường giả, cùng với quy tắc này."
"Nói cách khác, bản thảo lịch Hoàng Kim chính là một cuốn tiểu thuyết. Chờ đến lúc một người thành công trở về sau khi bị mộ binh qua bên đó, hay một người tích lũy đủ số lần phạm huý tới một trình độ nào đó... Sẽ có người chuyên môn mang theo tin tức này, đi đến cửa nhà đối phương, để lại một chương nào đó trong số những bản thảo lịch Hoàng Kim kia."
Người đưa tin?
Đột nhiên Tần Trạch nghĩ tới điều gì đó, phải chăng tồn tại mang đến cảm giác áp bách thật lớn cho hắn kia, vốn không phải tà ác... Đối phương là người đưa tin.
Cho nên tồn tại ấy mới không có bị hiệu quả của cầu nguyện đuổi đi.
Đối phương không đến đây nhờ buông xuống, đối phương đến đây bởi vì hắn đã sống sót trong lần "Kỵ" với cấp bậc mộ binh qua thế giới kia, cho nên mới đến đưa bản thảo này.
Sau khi Tần Trạch suy nghĩ cẩn thận hết thảy những chuyện này, trong lòng hắn lại có một chút thất vọng: "Không ngờ suýt chút nữa tôi đã vứt bỏ tánh mạng chỉ để đổi lấy một thứ thế này. Nó lại là một trang sách không đầy đủ bên trong một cuốn tiểu thuyết nào đó ư?"
"Thế cuốn tiểu thuyết này có ăn khớp với nhau hay không?"
Lần này người trả lời vấn đề lại là Trình Vãn:
"Không, bản thảo lịch Hoàng Kim là ngẫu nhiên, người mang tin tức sẽ ngẫu nhiên đưa đến cho anh một tờ... Và anh cũng không biết chính mình sẽ đọc được một chương nào đâu."
Được thôi, loại tình huống này cũng tương đương với một cuốn tiểu thuyết rách nát đổi mới không ổn định, còn thường xuyên nhảy chương. Chỉ thứ đơn giản nhất là trình tự thôi, nó cũng làm phiền đến người ta rồi.
Kiểu này chắc chẳng cần chống trộm nhỉ?