Chương 27: Quý ông thưởng thức bữa ăn! Quy tắc trò chơi rất công bằng (2)

Dương Ninh dịu dàng vuốt lại mái tóc xõa rối của Trương Văn, rồi quay sang nhìn Tô Hổ nói: “Vừa rồi tao nói đến chuyện mày phải giữ ‘tiểu Hổ’ hưng phấn đúng không?”

“Mày chắc chắn sẽ muốn hỏi nếu mày không giữ được trạng thái đó thì sẽ như thế nào?”

“Cũng giống thôi, cô bé thì chơi trốn tìm với mày, và mày thì chơi trốn tìm với chị Văn Văn. Mày đi tìm cô bé, còn chị Văn Văn sẽ tìm mày.”

Dương Ninh đưa tay lấy ra từ chiếc váy đỏ đẫm máu của Trương Văn một con dao rọc xương nhỏ nhỏ còn dính máu, nụ cười trên gương mặt anh vẫn không thay đổi, thậm chí còn lộ rõ vẻ thích thú!

“Nếu ‘tiểu Hổ’ mà xìu xuống, thì chị Văn Văn...”

Dương Ninh nhẹ nhàng vung vẩy con dao rọc xương dính máu, trong nụ cười pha thêm chút dữ tợn: “Hehe, chị ấy sẽ chém mày.”

Chân Tô Hổ bắt đầu run rẩy không ngừng, hắn bật thốt lên: “Không, không, tôi không chơi, tôi không chơi!”

“Tôi không muốn chơi trò này!”

“Tôi không chơi!”

“Thằng biếи ŧɦái!”

Dương Ninh ngẩng đầu im lặng một lát, đợi cho Tô Hổ bình tĩnh lại, anh tiếp tục nói: “Mày yên tâm, tao nghĩ khả năng cao là mày sẽ không chạy nhanh bằng chị Văn Văn, vì vậy, tao đã đặt ra một giới hạn cho chị ấy.”

“Tao giới hạn chị ấy mỗi phút chỉ được chém mày một lần, và... không được chém chết mày.”

“Hahahaha! Thế nào? Trò chơi này vui không? Kí©h thí©ɧ không?”

“Kí©h thí©ɧ cái gì mà kí©h thí©ɧ!”

Tô Hổ chửi vào mặt Dương Ninh một câu rồi cố gắng đứng lên bỏ chạy, nhưng chưa chạy được hai bước thì hai chân đã mềm nhũn và lại ngã nhào xuống đất!

Đây là phản ứng chân mềm khi con người ta quá sợ hãi!

Nhìn Tô Hổ bỏ chạy, Dương Ninh chẳng hề lo lắng, anh quay sang nhìn Trương Văn cười nói: “Chị xem, Hổ tử đã nóng lòng muốn bắt đầu trò chơi rồi.”

“Chị định bao giờ bắt đầu đây?”

Trương Văn mặc váy đỏ toàn thân run rẩy, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Dương Ninh!

Dương Ninh ôm đầu Trương Văn, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, thì thầm: “Hôm nay chị phải chơi trò này.”

“Nếu chị không chơi, tôi sẽ không vui. Tôi không vui, thì...”

“Thực ra cũng không phải không thể, nếu chị kiên quyết không chơi thì tôi cho chị hai lựa chọn.”

Đinh linh——

Giơ cao sợi xích trong tay, nhìn lão già mặc đồ đỏ hung dữ đang cười bệnh hoạn, Dương Ninh thì thầm vào tai Trương Văn: “Thứ nhất, tôi sẽ để lão Tào ăn chị.”

Nghe vậy, lão già mặc đồ đỏ càng cười lớn hơn, khóe mắt đầy vết bầm của thi thể cũng run lên theo nụ cười bệnh hoạn trên khuôn mặt lạnh lẽo của người chết!

Dương Ninh tiếp tục nói nhỏ vào tai Trương Văn: “Thứ hai, tôi sẽ thắp cho chị một chiếc đèn hồn, để cho chị sống mãi mãi trong ánh sáng!”

“Chị nghĩ sao, có thích không?”

Leng keng!

Nói xong, Dương Ninh ném xuống trước mặt Trương Văn con dao rọc xương dính đầy máu thuộc về cô ta!

“Quy tắc trò chơi của chị cũng rất đơn giản, chị sẽ chơi trốn tìm với lão Tào. Chị đi tìm Tô Hổ, còn lão Tào đi tìm chị. Một khi lão Tào tìm được chị, nó sẽ ăn chị, không phải ăn hết một lần mà là ăn từng mảnh thịt đầy máu, rất từ tốn, đúng kiểu ăn uống tao nhã mà lão Tào giỏi nhất.”

“Tất nhiên, giống như Tô Hổ, chị cũng có cách để tránh bị thương. Khi khoảng cách giữa chị và Tô Hổ càng gần, tốc độ lão Tào đuổi chị sẽ càng chậm lại. Mỗi khi chị chém Tô Hổ một nhát, lão Tào sẽ lùi lại hai bước.”

“Thật ra, chỉ cần chị bắt kịp Tô Hổ và chị sẵn lòng ra tay, chị sẽ không bị tổn thương. Nhưng nhớ kỹ, trước khi ra tay, hãy xác nhận xem hắn ta có đang trong trạng thái hưng phấn không, đừng phá vỡ quy tắc trò chơi.”

“Còn Tô Hổ, chỉ cần hắn ta tìm thấy cô bé trong trạng thái hưng phấn, hắn ta cũng sẽ không bị tổn thương.”

“À, đúng rồi, chị và lão Tào, sau mỗi lần tấn công, cả hai sẽ phải đứng yên tại chỗ mười giây mới được tiếp tục di chuyển.”

“Lão Tào sau mỗi lần tấn công sẽ phải đứng yên tại chỗ hai mươi giây mới được tiếp tục.”

“Chị thấy không, quy tắc của mọi người đều có lợi và hại, tôi rất công bằng đúng không?”

Khuôn mặt trắng bệch của Trương Văn bắt đầu co giật mạnh, cô cầm lấy con dao rọc xương rơi dưới đất, đôi mắt chết chóc còn sót lại nhìn chằm chằm vào Tô Hổ, người đang cố gắng bò dậy để bỏ chạy!

Leng keng!

Dương Ninh rung sợi xích bằng tay trái, tay phải từ từ giơ lên—

“Chóc!”

Anh búng ngón tay, nhắm mắt lại, nở một nụ cười thích thú: “Trò chơi, bắt đầu!”