Sở cảnh sát Thương Nhĩ.
“Được rồi, đội trưởng Trần, tôi hiểu ý của anh. Tôi sẽ liên lạc ngay! Có tin gì tôi sẽ báo lại cho anh ngay lập tức!”
Lôi Minh cúp máy sau khi gọi cho Trần Đào và ngay lập tức liên lạc với trung tâm báo án.
“Tôi là đội trưởng đội hình sự của sở cảnh sát Thương Nhĩ, Lôi Minh. Hoàng Lệ Đình có ở đó không?”
“Xin lỗi đội trưởng Lôi, hôm nay Hoàng Lệ Đình xin nghỉ phép rồi.”
“Nghỉ phép? Cô ấy đi đâu?”
“Cô ấy nói là bị đau dạ dày, hình như đi bệnh viện kiểm tra rồi.”
“Bệnh viện nào?”
“Cái này… tôi cũng không rõ, hay để tôi liên lạc hỏi thử nhé?”
“Không cần, để tôi tự liên lạc.”
“Vâng.”
Lôi Minh tìm thấy số điện thoại của Hoàng Lệ Đình qua nội bộ cảnh sát và gọi ngay cho cô. Tuy nhiên, điện thoại liên tục báo bận, không ai bắt máy.
Sau khi gọi vài cuộc mà không có người nghe, vẻ mặt Lôi Minh càng trở nên nghiêm trọng hơn!
Vụ việc của cha con Trương Huy và Trương Văn đã làm dấy lên làn sóng dư luận mạnh mẽ trên mạng, và đó còn là khi tin tức về cái chết của các thành viên khác trong gia đình Trương Huy chưa được lan truyền rộng rãi!
Nếu lúc này lại có thêm một người liên quan đến cha con Trương Huy qua đời, và nếu người đó chết bình thường như các họ hàng khác của Trương Huy thì không sao, ít nhất sẽ không gây chú ý, nhưng nếu người đó đi theo vết xe đổ của cha con Trương Huy, e rằng…
Lôi Minh không dám tưởng tượng mạng xã hội lúc đó sẽ bùng nổ như thế nào.
Vốn dĩ vụ án đã rất phức tạp, nếu thu hút được sự chú ý của công chúng mà lại không phá được án, thì cảnh sát Thương Nhĩ và cảnh sát Trung Châu chỉ có nước bị đem lên cột nhục.
Nghĩ đến đây, Lôi Minh cảm thấy đầu đau nhói như bị kim châm.
Đột nhiên, điện thoại của anh reo lên.
Anh vội vàng bắt máy, “Alo? Hoàng Lệ Đình?! Cô đang ở đâu?!”
“Hoàng Lệ Đình gì chứ? Tôi là Từ Khôn, anh tới văn phòng của tôi ngay, mau lên!”
“Rõ!”
Từ Khôn, là người đứng đầu cảnh sát Thương Nhĩ, cục trưởng của sở cảnh sát.
Khi Lôi Minh đến nơi, vị cảnh sát trưởng tóc hoa râm đang cầm điện thoại đưa cho anh xem, trên đó là một đoạn video tin tức về vụ gϊếŧ người của Trương Huy.
Từ Khôn đưa điện thoại cho Lôi Minh, “Xem bình luận đi, tự lướt xuống đọc vài dòng.”
“Vâng!”
Lôi Minh mở phần bình luận của đoạn video, dòng bình luận được thích hơn mười vạn lần đầu tiên hiện ra:
“Xin mọi người đừng hoảng loạn, hãy tin tưởng vào cảnh sát địa phương, chắc chắn sẽ đưa hung thủ ra trước pháp luật!”
Lôi Minh cảm thấy mặt mình nóng rát.
Anh tiếp tục lướt xuống.
“Trời ơi! Thật không thể tin được chuyện này lại xảy ra trong xã hội ngày nay, tôi sợ quá!”
“Đúng là kẻ biếи ŧɦái! Gϊếŧ người chẳng qua là chấm dứt một đời người, vậy mà lại dùng cách này để hành hạ người ta?”
“Đến giờ tôi vẫn không tin nổi hai tin tức này là thật.”
“Người ta sinh ra vốn là người tốt, dù có làm sai cũng phải cho người ta cơ hội sửa sai, chứ không phải trực tiếp xử tử.”
“Quá vội vàng, xã hội ngày nay, đạo đức suy đồi, lòng người bất an!”
“Có khả năng nào là con gái gϊếŧ cha rồi sau đó tự sát không?”
“Hy vọng phá án sớm để những tên biếи ŧɦái như vậy không còn gây nguy hiểm cho người khác nữa!”
“Cố lên! Mau bắt hung thủ! @cảnh sát Thương Nhĩ”
Đọc đến đây, Lôi Minh trả lại điện thoại cho Từ Khôn. Ông quay lưng về phía cửa sổ, nói: “Lôi Minh, không chỉ có một video này, trong vòng nửa ngày qua, vụ của Trương Huy đã leo lên đầu bảng trên các nền tảng tin tức, nó đã làm lung lay cảm giác an toàn của công chúng rồi, anh hiểu ý tôi chứ?”
Lôi Minh gật đầu: “Thưa cục trưởng Từ, tôi hiểu.”
Từ Khôn quay lại nhìn anh: “Bao lâu thì phá được án?”
Lôi Minh cúi đầu không nói gì, anh không biết trả lời thế nào.
“Tôi hỏi anh đấy?” Giọng của Từ Khôn dần trở nên nghiêm khắc.
Lôi Minh thở dài, nói: “Xin lỗi cục trưởng Từ, vụ án này, có lẽ phải trì hoãn vô thời hạn.”
Từ Khôn từ cửa sổ bước tới, đứng đối diện với Lôi Minh, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Đây là cách anh định trả lời với công chúng?”
Lôi Minh bất đắc dĩ nói: “Nếu công bố thân phận kẻ buôn người Trương Huy, công chúng sẽ hiểu, dư luận cũng sẽ xoay chuyển.”
Từ Khôn trầm giọng nói: “Dư luận xoay chuyển? Vậy Lôi Minh, tôi hỏi anh, anh nghĩ dư luận xoay chuyển là tốt hay xấu?”
“Khi dư luận bắt đầu tán dương những người thi hành tư hình, kẻ thi hành tư hình sẽ trở thành anh hùng, còn chúng ta thì sao?”
“Chúng ta sẽ đi bắt những người mà công chúng ca ngợi là anh hùng? Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn…”
“Vì vậy...”
Từ Khôn xoa thái dương, ngồi xuống ghế xoay nói: “Lôi Minh, thân phận của Trương Huy không thể giấu lâu. Trước khi thân phận của hắn bị phanh phui, hãy lôi kẻ thi hành tư hình này ra trước, trước khi hắn trở thành anh hùng trong lòng dân chúng, hiểu chưa?”
Lôi Minh nhắm mắt, hít một hơi sâu, mở mắt ra kiên định nói: “Rõ!”
Rời khỏi văn phòng của Từ Khôn, Lôi Minh lao thẳng đến phòng kỹ thuật hình sự, vừa vào đã lớn tiếng: “Xác định vị trí điện thoại của Hoàng Lệ Đình cho tôi ngay!”
Anh tự rút điện thoại gọi cho Trương Đông Lôi: “Lão Trương, còn nhớ cô gái tiếp viên hôm qua gặp chúng ta không, Hoàng Lệ Đình?”
"Chờ chút, tôi sẽ gửi tọa độ của cô ấy cho anh, anh đi tìm cô ấy và nhớ kỹ, nhất định, nghe rõ chưa, nhất định phải khiến cô ấy nói ra thông tin cụ thể về người đã xâm hại cô ấy năm đó. Cảnh sát Trung Châu đang truy tìm người này, họ nghi ngờ rằng bước tiếp theo của Dương Ninh... à không, của nghi phạm sẽ là gϊếŧ chết người này!"
"Được, tôi hiểu rồi, đội trưởng Lôi!"