“Có lẽ lúc đó cô ta đã có ý định tự giải thoát rồi, nhưng không muốn tài sản của mình bị sung công sau khi tôi vừa trả tiền thuê nhà, như vậy với tôi là không công bằng.”
Trần Nguyệt đứng bên cạnh không kìm được lên tiếng: “Người ta đã nghĩ đến chuyện tự giải thoát rồi mà còn nghĩ đến chuyện cho thuê cửa hàng, anh Dương, anh thấy có hợp lý không?”
Dương Ninh đồng tình: “Ừ, nghe thì không hợp lý thật, nhưng ai có thể gọi Trương Văn dậy để hỏi xem được không?”
Trần Đào và Trần Nguyệt im lặng trong giây lát.
“Dương Ninh, Trương Huy mời búp bê của cậu xong thì mất mạng, Trương Văn cho cậu thuê cửa hàng thì cũng mất mạng. Hôm nay cậu phải cho tôi một lời giải thích, nếu không, tôi e là phải mời cậu về để điều tra.”
Trần Đào ra đòn cuối cùng! Thông thường, những người chưa từng tiếp xúc với cảnh sát khi nghe thế sẽ nói hết mọi thứ họ biết! Nhưng...
“Đội trưởng Trần, nếu các nhà sản xuất cưa điện hay dao lọc xương cũng phải cùng tôi chịu điều tra, thì có lẽ tôi cũng không có lý do gì để từ chối?”
Dương Ninh nói xong như thể chợt nhớ ra gì đó, chậm rãi hỏi: “Đúng rồi, sáng sớm nay nghe nói các anh đã tìm con dao lọc mà Trương Văn dùng để tự giải thoát chưa? Đã tìm được chưa?”
Trần Đào không đáp, Dương Ninh nhìn sang Trần Nguyệt, cô cũng im lặng.
“Chưa tìm thấy à?”
“Đã quá nửa ngày rồi đó?”
“Ừ, cũng đúng thôi, dù gì cũng là con dao có máu, không dễ tìm mà!”
Những lời của Dương Ninh tưởng chừng bình thường nhưng lại như mũi dao sắc đâm vào lòng ba cảnh sát, đặc biệt là lời đáp trả lại lời đe dọa "mời về điều tra" của Trần Đào.
Trần Nguyệt và cảnh sát trẻ tuổi kia mặt đỏ bừng, chỉ có Trần Đào vẫn giữ bình tĩnh.
Ông đưa chén trà lên mũi ngửi, hỏi: “Đây là trà gì? Ngửi như hồng trà nhưng mùi lại thơm hơn nhiều.”
Dương Ninh định nói là trà linh, nhưng cuối cùng lại nói:
“Trà ma.”
Nghe vậy, Trần Đào đang đưa chén trà lên miệng bèn đặt xuống.
Ông quay sang Trần Nguyệt: “Được rồi, không có việc gì nữa thì chúng ta về trước.”
Trần Nguyệt gật đầu: “Vâng.”
Cả hai đứng dậy, Dương Ninh cũng đứng lên tiễn họ ra cửa. Khi Trần Đào định chào tạm biệt, Dương Ninh chặn lại: “Đội trưởng Trần, tôi có điều muốn hỏi.”
“Cậu nói đi.”
Dương Ninh mỉm cười, như thể đang kể một chuyện không quan trọng: “Tôi có một người bạn, lúc nhỏ bị xâm hại, khi đó cô ấy chỉ mới mười hai tuổi. Theo pháp luật hiện hành, kẻ xâm hại đáng lẽ phải bị xử tử.”
“Nhưng vì sự việc đã xảy ra quá lâu, hơn mười năm rồi, không có bằng chứng, chỉ có mỗi lời cô ấy là có thể chứng minh chuyện đã từng xảy ra...”
Không đợi Dương Ninh nói hết, Trần Đào lắc đầu: “Không thể nào, đừng nghĩ nữa, nghi vấn không có tội, cảnh sát làm việc phải dựa trên bằng chứng, việc này không thể lập án.”
Dương Ninh lẩm bẩm: “Nghi vấn không có tội, phải dựa vào chứng cứ...”
“Được rồi, đội trưởng Trần, tôi hiểu rồi, cảm ơn ông!”
“Không có gì.”
Trần Đào xỏ giày, đi tới cửa, Dương Ninh tiễn ra đến cửa. Trần Đào quay lại nhìn Dương Ninh nói: “Dương Ninh...”
“Vâng?”
“Vừa rồi có vài lời có thể không lịch sự lắm, nhưng vì nhiệm vụ, mong cậu hiểu.”
“Hoàn toàn hiểu được.”
“Còn nữa...”
Trần Đào ngập ngừng một lát rồi chậm rãi nói: “Dương Ninh, cậu cho tôi cảm giác rằng cái chết của cha con Trương Huy có liên quan đến cậu.”
Ánh mắt Dương Ninh vượt qua Trần Đào, nhìn lên bầu trời sau lưng ông, nụ cười vẫn như cũ, ánh mắt vẫn bình thản và ấm áp như mọi khi:
“Đội trưởng Trần, cảnh sát làm việc phải có bằng chứng, và...”
“Nghi vấn không có tội.”
Trần Đào sững người, trong mắt ông bỗng lóe lên một tia sáng của sự ngộ ra, ngay lập tức chỉ ngón tay xuống đất, nghiêm giọng nói: “Dương Ninh! Đất nước này nghiêm cấm tư hình! Cậu hiểu không?!”
Dương Ninh mỉm cười gật đầu, giơ hai ngón tay lên nói: “Hiểu, hiểu chứ, đội trưởng Trần, tôi thề, tôi tuyệt đối không lạm dụng tư hình, nếu vi phạm thì hãy để...”
“Hãy để tôi bị quỷ ám cả đời!”
“Đồ điên!”
Trần Đào buông một câu chửi thề rồi quay người rời đi. Vừa ra khỏi cửa tiệm, ông lập tức rút điện thoại gọi cho cảnh sát Thương Nhĩ!
Trùng hợp thay, người nghe điện là chính là Lôi Minh!
“Xin chào, tôi là Trần Đào từ cảnh sát Trung Châu, giúp tôi tra lại thông tin bên các anh xem có đứa trẻ nào trong số các nạn nhân bị Trương Huy buôn bán từng bị xâm hại khi 12 tuổi không!”
Lôi Minh vô thức gật đầu: “Có, có một đứa, sao vậy?”
“Phù...”
Trần Đào thở dài một hơi, giọng nghiêm túc: “Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc!”
Ông quay lại nhìn Dương Ninh, người đang đứng trước cửa tiệm với nụ cười, vẫy tay chào ông, rồi bổ sung thêm: “Hắn ta còn sẽ gϊếŧ người nữa!”