Chương 3: Đập tan chỗ đó cho tôi!

Thành phố Thương Nhĩ, biệt thự Mộng Đông Phương, hiện trường vụ án mạng.

Nghe báo cáo của cảnh sát, Lôi Minh thắc mắc: “Hắn chuyển hai triệu cho một cậu trai mười bảy tuổi? Còn ghi chú là mua búp bê?”

“Tài khoản của cậu trai đó đã kiểm tra chưa? Có bị ai đó đánh cắp không?”

Nữ cảnh sát trả lời: “Đã kiểm tra rồi, không có dấu hiệu tài khoản bị đánh cắp. Vào hôm nay, Dương Ninh đã mua vé máy bay từ tỉnh thành bay đến thành phố Trung Châu, tỉnh Trung Nguyên. Vé máy bay và tài khoản ngân hàng đều khớp với nhau, nhận diện khuôn mặt tại sân bay cũng xác nhận, hôm nay cậu ta thực sự đã lên máy bay.”

“Vì vậy, theo thời gian tính toán, Dương Ninh không liên quan trực tiếp đến vụ án này, vì lúc nạn nhân bị sát hại, cậu ta đang ở trên máy bay.”

Lôi Minh lắc đầu: “Đừng kết luận vội vàng như vậy, kiểm tra kỹ thông tin của Dương Ninh, cũng như thân nhân của nạn nhân.”

“Rõ!”

Lôi Minh quay sang nhìn một cảnh sát khác, hỏi: “Có thu thập được gì khả nghi từ hiện trường không?”

Cảnh sát lắc đầu: “Đã kiểm tra kỹ tất cả các phòng trừ phòng ngủ hiện trường vụ án, không có dấu vết vân tay hay dấu chân khả nghi nào. Từ cống thoát nước trong phòng tắm thu thập được một ít tóc, đã gửi về trụ sở kiểm nghiệm.”

Nghe đến đoạn “trừ phòng ngủ hiện trường vụ án,” Lôi Minh và Trương Đông Lôi đều im lặng.

Lôi Minh hít một hơi sâu, lấy khẩu trang đeo lên, nói với Trương Đông Lôi: “Đi thôi, hai ta vào làm, việc này đừng mong mấy đứa trẻ làm được.”

Sắc mặt Trương Đông Lôi vốn đã tái nhợt nay lại càng thêm trắng bệch.

Tầng hai, phòng ngủ.

Lôi Minh đeo khẩu trang, găng tay, cẩn thận né những vết máu trên sàn, cố tránh nhìn vào thi thể bị cắt sống đang dựa vào giường, cất chiếc cưa tròn dính máu vào túi đựng vật chứng.

Trương Đông Lôi cầm máy ảnh, chụp lại mọi góc của phòng ngủ.

Hai người phối hợp, một người ghi chép hiện trường, một người thu thập chứng cứ. Đến khi xong việc bước ra ngoài, nét mặt cả hai đều lộ rõ vẻ khó chịu hơn lúc trước.

Khi Trương Đông Lôi định vỗ vai Lôi Minh để an ủi thì bất ngờ, Lôi Minh đã kéo tay ông lại trước.

“Sao thế?”

Trương Đông Lôi nhìn Lôi Minh hỏi: “Đội trưởng Lôi, anh phát hiện ra gì à?”

Lôi Minh không nói, mắt chăm chú nhìn xuống sàn nhà.

Trương Đông Lôi cũng nhìn theo, chỉ thấy trên sàn không biết từ lúc nào xuất hiện một chuỗi vết máu đỏ nhỏ!

Nhìn kỹ, đó giống như dấu chân nhỏ của một con vật nào đó!

Ngay giây tiếp theo, cả hai cùng quay đầu nhìn vào phòng ngủ, nhận ra rằng dấu chân này kéo dài từ vũng máu dưới thân nạn nhân ra ngoài!

Lôi Minh nghiêm trọng hỏi: “Nhà nạn nhân có nuôi thú cưng không?”

Trong đầu Trương Đông Lôi chợt lóe lên một tia sáng, ông quay đầu nhìn căn phòng ngủ bừa bộn, rồi lại nhìn túi vật chứng trong tay Lôi Minh, cảm giác như mình đã bỏ qua điều gì đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.

“Lão Trương, đờ đẫn gì thế?! Tôi đang hỏi ông đó!”

Trương Đông Lôi vội vàng lắc đầu nói: “Không có, trong nhà nạn nhân không có dấu vết của thú cưng.”

“Vậy đây là gì?” Lôi Minh chỉ vào những vệt máu nhỏ trên sàn: “Khi tôi đến, sàn nhà đâu có thứ này.”

Nói xong, ông đi theo những vệt máu trên sàn, Trương Đông Lôi theo sát phía sau.

Biệt thự tầng một.

Dù tầng một không phải là hiện trường chính của vụ án, nhưng cũng có khá nhiều cảnh sát đang ghi lại môi trường hiện trường.

Một nữ cảnh sát đang dùng tia UV quét đi quét lại sàn nhà, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào có thể bị bỏ sót. Đột nhiên, cô phát hiện bên cạnh mình không biết từ lúc nào xuất hiện một con búp bê ma mặt quỷ cỡ bàn tay.

Con búp bê bốn chân bò lê dưới đất, mỗi lần di chuyển một chút lại để lại những vệt máu nhỏ trên sàn.

“Hả? Đồ chơi điện tử à?”

Nữ cảnh sát tò mò nhặt con búp bê lên, nhưng ngay khoảnh khắc mắt cô chạm vào đôi mắt nhỏ xíu của búp bê ma, một làn gió lạnh buốt đột ngột thổi qua người cô!

Cô nhìn vào búp bê ma trong tay, khuôn mặt vốn không có biểu cảm nào của nó từ từ xuất hiện một nụ cười!

Nữ cảnh sát giật mình, theo bản năng muốn ném nó đi, nhưng phát hiện đôi tay mình như bị tê liệt, không thể cử động!

Khi nụ cười trên mặt búp bê càng thêm rõ nét, một cảm giác lạnh buốt và mạnh mẽ từ từ dâng lên từ sâu thẳm trong lòng nữ cảnh sát!

Cô cảm thấy vô cùng uất ức, rồi uất ức chuyển thành bi thương, bi thương biến thành tuyệt vọng!

Cảm xúc tuyệt vọng mãnh liệt khiến ánh mắt tràn đầy đau thương của nữ cảnh sát rơi vào khẩu súng bên hông đồng nghiệp không xa...

Tuy nhiên, giây tiếp theo, khuôn mặt cười của búp bê ma trong tay nữ cảnh sát đột ngột biến mất, nó quay đầu đi không nhìn cô nữa, tự mình nhảy xuống khỏi tay cô.

Khi búp bê ma chạm đất, tất cả cảm xúc tiêu cực trong lòng nữ cảnh sát cũng lập tức tan biến.

Thoát ra khỏi sự tuyệt vọng vô tận, nữ cảnh sát ngồi bệt xuống đất, nhìn chằm chằm vào con búp bê ma đang bò từng chút một trên sàn, một giây, hai giây, ba giây...

“Hu hu hu!”

Cô ngồi đó, bật khóc nức nở.

Nhìn bóng lưng nữ cảnh sát đang khóc thét, Lôi Minh và Trương Đông Lôi vừa bước xuống từ tầng hai đều ngẩn người.

Cảnh sát bị dọa khóc tại hiện trường, chuyện này cũng không phải là chưa từng thấy.

Rất nhanh hai người đã chú ý đến con búp bê ma đang bò trên sàn, đồng thời thở phào một hơi: “Hóa ra là một món đồ chơi điện tử...”

Nhưng ngay lập tức, lông mày Lôi Minh lại nhíu chặt, bởi vì ông thấy con búp bê ma bò đến một góc của tầng một biệt thự thì ngừng lại, và khi nhìn thấy góc biệt thự này, Lôi Minh nhận ra một vấn đề.

Lôi Minh phát hiện ra rằng căn biệt thự độc lập này không có tầng hầm!

Điều này không hợp lý!

Ông vẫy tay gọi một cảnh sát đến, ra lệnh: “Đi tìm ban quản lý, mang sơ đồ thiết kế căn nhà đến đây!”

“Rõ!”

Sơ đồ được mang đến, Lôi Minh và Trương Đông Lôi cẩn thận xem xét.

Theo sơ đồ thiết kế, chỗ con búp bê ma đang đứng bây giờ, lẽ ra phải là cầu thang dẫn xuống tầng hầm, nhưng hiện tại có vẻ như nó đã bị bịt kín bằng bê tông.

Ngay lập tức, Lôi Minh và Trương Đông Lôi nhìn lại con búp bê ma trên sàn, cả hai người đều nổi da gà!

Con búp bê này... có phải đang ám chỉ điều gì đó chăng?

Lôi Minh chỉ vào vị trí con búp bê ma đang nằm, quay sang cảnh sát phía sau nói: “Đập chỗ đó cho tôi!”

......

Trung Châu, phố đi bộ đường Vân Đô.

Leng keng—

Tiếng chuông gió trong trẻo vang lên khi chiếc taxi dừng lại tại ngã tư.

Trời tháng bảy ở Trung Châu đã rất nóng, nhưng bác tài lại cảm thấy lưng mình lạnh toát, từng cơn gió lạnh thổi qua, khiến ông sởn cả da gà.

Ông liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cậu trai trẻ ngồi ghế sau với bộ đồ trắng và chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, không dám thở mạnh một hơi.

Từ sân bay Trung Châu đến đường Vân Đô vốn chỉ mất khoảng một tiếng, dù gặp sự cố cũng chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi. Thế nhưng hôm nay, xe gặp phải hai lần kẹt xe, một vụ tai nạn, thêm vào đó ông còn va chạm nhẹ với một anh giao hàng, cãi nhau mãi, suýt chút nữa thì động tay chân, sau đó xe lại hết xăng, phải xếp hàng đợi nạp thêm...

Tổng cộng, khi đến được đường Vân Đô, thời gian vừa tròn hai tiếng hai mươi phút.

Hoàn toàn khớp với thời gian mà cậu thanh niên đã nói ngay khi lên xe, không hơn không kém một phút.

Lúc này, bác tài nhìn Dương Ninh với ánh mắt đầy kính sợ.

Dương Ninh ngồi ở hàng ghế sau nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, mỉm cười hỏi: “Bác ơi, tới rồi phải không?”

Bác tài gật đầu lia lịa, “Phải, phải! Đến rồi!”

Dương Ninh rút ra hai tờ tiền 200 đồng đưa cho bác tài, tiện miệng nói: “Cảm ơn bác, khỏi thối.”

Nói xong, cậu bước xuống xe và rời đi.

Nhận hai tờ tiền đỏ, bác tài liếc nhìn đồng hồ hiển thị giá cước 366 đồng, cố kìm nén giọt nước mắt đang muốn tuôn ra, gắng gượng mỉm cười nhìn theo bóng lưng Dương Ninh nói:

“Cảm ơn nha!”

......