Tống Phi Vũ tạm thời mất năng lực hành động, Đường Thiếu Không tiếp tục xem phim.
Cô bé để con búp bê trong đống đồ chơi rồi đi ngủ, sáng ngày thứ hai, cô bé thức dậy chuyện đầu tiên làm chính là tìm em búp bê. Khi tới nơi, cô bé liền kêu lên.
Đống đồ chơi loạn tung hết cả, tối hôm qua Barbie đặt cạnh con búp bê đã bị phá hỏng, tứ chi rải rác xung quanh.
Chỉ có mình búp bê vẫn hoàn hảo vô khuyết, cô bé vội vàng ôm lấy nó. Lúc này chó con lại tới, sủa ầm ỉ về phía búp bê.
“Cẩu cẩu! Mày làm đúng không!” Cô bé ra tay đánh mông chó nhỏ hai lần, “Sao lại cắn búp bê!”
“Ứ, ứ!” Chó con phát ra tiếng nghẹn ngào, muốn cắn con búp bê trên tay cô bé nhưng bị bé ngăn lại. Mẹ cô bé thấy cảnh này, tưởng chó con muốn cắn con mình, liền lớn tiếng đuổi con chó đi.
“Mẹ! Hôm qua cẩu cẩu cắn con barbie của con! Còn muốn cắn búp bê của con nữa!”
“Hai ngày nữa để ba con đưa nó đi….”
Mẹ con hai người từ từ đi xa, chó con bất an nhìn về hướng chủ nhân, lo lắng nhưng không dám đi tới.
Cẩu cẩu…. Đường Thiếu Không tuy là sợ chó, nhìn thấy cẩu cẩu bị mắng thì không nhịn được khó chịu, cậu vô thức đưa tay an ủi vỗ vỗ đầu Tống Phi Vũ.
Tống Phi Vũ: “?”
Ống kính gần hơn, búp bê trong ngực cô bé đột nhiên cười lên, cười đến mức khiến Đường Thiếu Không giật nảy mình, tay nắm chặt tóc Tống Phi Vũ.
Tống Phi Vũ: “!”
Đêm đó, chó con bị nhốt ở ngoài không được vào nhà.
Bé tưởng mình đang mơ, liền nhắm mắt lại ngủ. Sau một lúc lâu, bé nghe thấy tiếng cười
“Hì hì”, lại mở mắt ra. Bé không thấy búp bê đâu cả, dụi mắt xuống giường đi tìm búp bê.
“Hì hì.”
Tiếng cười lại phát ra, kỳ quái vang vọng khắp rạp chiếu phim, Đường Thiếu Không thậm chí còn cảm thấy tiếng cười kia cách cậu rất gần, cứ như con búp bê đang cười bên tai cậu vậy. Nhưng chỉ là cảm giác thôi, vì bên cạnh cậu là Tống Phi Vũ.
Trên màn ảnh, cô bé mở cửa phòng ra, thấy búp bê đưa lưng về phía mình.
Cô bé thấy kỳ lạ, muốn tiến tới ôm con búp bê, thì búp bê đột nhiên chuyển động, dùng tư thế lạ lùng bước đi, đồng thời phát ra tiếng cười kỳ dị.
Búp bê đi thẳng, đến căn phòng ba mẹ của cô bé.
Đêm nay ba cô bé không có nhà, chỉ có mình người mẹ, qua hồi lâu không nghe thấy tiếng động gì nữa, mới lấy dũng khí thò đầu ra.
Trong hành lang trống không, búp bê đã biến mất.
Cô bé cứ nghĩ mình đang mơ, đi về trên giường.
Bé nằm trên giường, mơ màng thϊếp đi, trong lúc ngủ mơ lâm râm có nghe âm thanh đập cửa, còn kèm theo vài tiếng thét chói tai cùng tiếng cười. Có điều cô bé tuổi còn nhỏ, buồn ngủ mở mắt không ra, nghe loáng thoáng rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, bé thấy trong ngực có gì đó động đậy. Hé mắt ra, thì thấy búp bê đang chui vào ngực mình.
Đột nhiên, một loạt âm thanh sột soạc phát ra từ con búp bê trong ngực cô bé, trong bóng tối bé không thấy gì cả, chỉ thấy búp bê hơi nhúc nhích mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, một tiếng thét hoảng sợ vang dội khắp ngôi nhà.
Cô bé bị tiếng hét bừng tỉnh, đó là giọng của ba. Bé nhảy xuống giường chạy đi, trên tay còn ôm búp bê, tới phòng của ba mẹ.
Bé đi tới, thấy ba đang đứng ngoài phòng ngủ, sắc mặt tái nhợt. Bé bất an đến gần, người ba phát hiện bé tới, vội vàng rống to: “Không được qua đây! Đi về phòng!”
Nhưng đã muộn, cô bé đi tới cửa phòng ngủ, trong phòng ngủ hoàn toàn lộn xộn, trên tường bắn đầy vết máu, ngay cả trên trần nhà cũng đều là máu.
Trên giường là một đống bùi nhùi, bé thấy chân mẹ mình lộ ra ngoài góc chăn, như thể mẹ vẫn như thường mà ngủ. Tuy nhiên, ngay bên chân của mẹ, một cái tay cũng lòi ra ngoài, mà trên bàn tay là đầu của mẹ….
Nói cách khác, mẹ đã bị ăn hết chỉ còn lại cái đầu.
“Đi về phòng ngay!” Ba cô bé vội vàng kêu bé về phòng, một người giúp việc đưa cô bé đi rồi nhanh chóng quay lại.
Cô bé nghĩ tới cảnh tượng mình vừa thấy, sợ hãi phát run. Ngoài cửa phòng vang lên những tiếng nói sợ hãi hốt hoảng của người lớn, mọi người đều muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô bé lờ mờ nhớ lại chuyện phát sinh nửa đêm qua, nhưng vì tuổi bé quá nhỏ, nên không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Bé ôm búp bê khóc hu hu, đồng thời trốn trong chăn bông. Chăn bông trên giường vừa lớn vừa mềm, luôn tạo cảm giác an toàn cho bé. Cô bé muốn tìm một tư thế thoải mái nằm trong chăn, nhưng chưa kịp nằm xuống, thì cảm thấy có một vật cứng đè ép dưới chân mình.
Bé lần mò trong chăn tìm kiếm, phát hiện là một thứ mảnh dài, giống với cây bút bé dùng để vẻ tranh. Nhưng nhìn kỹ, thì không phải là bút.
Đây là một ngón tay bị gặm, còn nhìn thấy xương, có chút thịt đỏ cùng mỡ vàng lộ ra.
Trên móng tay được sơn màu đỏ tươi, là màu sơn móng mà mẹ bé thích nhất.
Cô bé cầm ngón tay kia, không khỏi run rẩy, đến nỗi búp bê trong ngực bé cử động cũng không để ý.
Ống kính đổi góc quay, búp bê từ trong chăn bông nhô đầu ra, trợn tròn mắt nở nụ cười với cô bé.
“Hì hì.”
Trong rạp chiếu phim lại vang vọng tiếng cười quỷ dị của búp bê, tim Đường Thiếu Không đập loạn, theo bản năng lại gần dựa vào Tống Phi Vũ.
Tuy nhiên khi cậu khẽ dựa tới thì bị hụt xém nghiêng ngã. Cậu lấy lại tinh thần, phát hiện tay Tống Phi Vũ đang đặt trên vai cậu không biết đã rút ra khi nào. Lúc nãy bị ôm có hơi nóng, hiện tại cậu lại thấy thật lạnh lẽo.
Đường Thiếu Không quay đầu nhìn qua ghế bên phải mà Tống Phi Vũ ngồi.
Không thấy Tống Phi Vũ đâu.
Bây giờ ngồi trên ghế kế bên cậu là một con búp bê mặc váy viền ren, tóc vàng cột thành bím, đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ.
Búp bê quay đầu nhìn lại cậu, phát ra tiếng cười vui vẻ.
“Hì hì.”