Chương 10: TRƯỚC GIỜ VỀ NHÀ

“ngươi tính toán đi nơi nào?” Nhìn thấy Mặc Hoạ đứng dậy, Lan Nhược HI liền nhíu mày một cái nói, “ngươi đừng gây ra phiền toái cho ta,”

“Phiền phức e rằng là đã tới rồi, thái tử nhà ngươi đã nổi lên lòng nghỉ ngờ rồi, hoài nghi ta ở chỗ này, ta đây liền đi, ngươi cần phải cẩn thận một chút.” Mặc Hoạ nhìn Lan Nhược Hi một cái liền nói, sau đó mặc xong quần áo liền đi ra ngoài.

Lan Nhược Hi sau khi nghe được đầu tiên là sững sờ, rất nhanh lại nhịn không được mà sắc mặt biến thành màu đen, thời điểm nhìn đối đi ra, trong lòng có hối hận, dù sao một khi bị Lâm Thiên Lãng phát hiện, nàng thế nào cũng là chết chắc.

Mặc Hoạ sau khi đi ra khỏi phòng, liền cách đó khôn xa thấy có người đi tới, sau đó trực tiếp cúi đầu, hành lễ với đối phương một chút.

Lâm Thiên Lãng đối với nha hoàng ven đường, không có nửa điểm động tác dừng lại, mà trực tiếp hướng đến nơi ở của Lan Nhược Hi mà đi. Sau khi Mặc Hoạ thấy vậy cũng tức tốc đi ra ngoài phủ thái tử.

Bởi vì ban ngày những thủ đoạn của nàng cũng không thể sử dụng tốt, ra tới đại môn của phủ thái tử, Mặc Hoạ màu mắt phát lạnh, sự tình của Nhϊếp Thanh Đàm nàng nhất định phải điều tra rõ ràng.

Bây giờ vết thương tuy rằng chưa khỏi hoàn toàn, bất quá năng lực tự vệ cũng có được, ở trên đường cái, nhìn bốn phía xung quanh một chút, trong lòng lập tức có ảo giác trời đất bao la, nơi nào mới là chỗ dung thân?

Ngoài ý muốn xuyên qua mà đến, lần đầu tiên sinh ra trong biển người mênh mông này, mình cô đơn một mình, trong lòng tịch mịch có đè ép như thế nào cũng không được.

Chỉ là rất nhanh lại lắc đầu, mặc dù nàng từng sống trong phong thí nghiệm, cũng gặp rất ít người, chỉ là ba vị tỷ tỷ nhưng là trong lòng ký thác, bây giờ biển người mênh mông cũng không biết, đối phương có phải cũng tới hay không, cái này khiến cho Mặc Hoạ hoặc it hoặc nhiều cảm thấy mất mát.

Đi trên đường cái, nhìn mọi thứ chung quanh, trước tiên tìm một chỗ ăn, đi vào bên trong khách điếm, kêu mấy món ăn.

“Các ngươi có nghe nói hay không? Vị hôn thê chuẩn bị cho Tần vương mất tích rồi, bây giờ Nhϊếp gia đang tìm kiếm nàng khắp nơi,”

“Đừng nói, bảo ta gả con gái cho Tần vương, ta cũng chạy, các ngươi còn không biết sao, cái vị Tần vương đó sẽ uông máu người, hơn nữa dáng dấp dung mạo còn rất doạ người, phủ đệ càng thêm âm trầm, Nhϊếp Thanh Đàm làm sao có thể không chạy?”

“Bất quá ta nghe nói, cô nương Nhϊếp THanh Đàm này hình như kinh mạch đứt đoạn, trở thành một phế nhân, nàng cũng đã như vậy còn chọn cái gì? Một kẻ nửa người nửa quái vật, một cái là phế vật vừa vặn tuyệt phối, cô nương Nhϊếp Thanh Đàm này cũng quá không cho Hoàng gia mặt mũi đi, bây giờ liền chạy, hoàng thượng chắc là nổi trận lôi đình.”

Sau khi nghe hết mấy câu này., Mặc Hoạ uống một ngụm trà, ánh mắt loé lên một vòng sóng ngầm, Tần vương? Uống máu??

Không tự chủ liền nghỉ đến nam nhân kia, một bộ áo đỏ yêu nghiệt, chỉ là rất nhanh lại lắc đầu, “ta đây ngồi…”

Nhìn thấy bóng người đối phương đột nhiên ngồi xuống, Mặc Hoạ ngẩng đầu thản nhiên nói, ánh mắt loé lên tia không vui, “Nhϊếp tứ tiểu thư từ khi chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ?”

Sau khi nghe nói như thế, liền nhìn nam nhân trước mặt một chút, một bộ thanh sắc áo dài, dung mạo mặc dù không tính là anh tuấn, chỉ là cũng thanh tú, ôn nhuận như ngọc, nhìn thấy liền cho một cổ hảo cảm.

“Ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải Nhϊếp Thanh Đàm,” nàng là Mặc Hoạ từ đầu đến cuối đều là Mặc Hoạ, coi như cưỡng ép chiếm lấy thân thể này của đối phương, cũng sẽ không thay đổi được nàng là Mặc Hoạ, huống chi nàng không muốn mình biến mất không còn nửa điểm vết tích.

“Nhϊếp tứ tiểu thư đừng lo lắng, chúng ta là lão gia…. Để chúng ta tới thỉnh Nhỉếp tứ tiểu thư hồi phủ, Nhϊếp tứ tiểu thư, lão gia nói, nếu như người chơi chán rồi thì nên trở về, đại hôn của người cũng gần đến rồi còn lưu lạc bên ngoài, e rằng hoàng thượng sẽ tức giận, cho nên nhϊếp tứ tiểu thư xin mời.”

Nói xong liền đưa tay ra, chỉ là động tác kia lại không có nửa điểm ý tứ là mời, sau lưng xuất hiện thêm mấy nam tử, một trước một sau che trước mặt nàng.

Sau khi nhìn thấy chuyện này, nàng cầm chén trà trong tay chơi đùa một chút, “các ngươi làm sao phát hiện được ta ở nơi này?”

Theo đạo lý mà nói không thể nhanh như vậy đã phát hiện ra hành tung của nàng? Chẳng lẽ là có người theo dõi? Hay là Lan Nhược Hi ngay từ đầu đã phản bội mình?

“Nhϊếp tứ tiểu thư cứ lại nói đùa rồi, thanh danh của người tại Đại Lương thế nhưng là danh tiếng vang xa, chỉ cần người vừa xuất hiện, không có ai là không biết đến người,” nam tử thản nhiên nói, nghe như thế nào cũng nghe ra ý tứ châm chọc trong đó.

“Nêu như ta không quay về thì sao?” Ba người, công phu mặc dù không tệ chỉ là nếu như thật sự muốn ngăn được nàng, e rằng là vẫn chưa đủ tư cách.

“Nhϊếp tứ đại tiểu thu nếu là những năm qua, chúng ta qua là không có cách nào ngăn lại người chỉ là bây giờ chính cô cũng biết, cô kinh mạch đứt đonạ, chẳng qua là một phế nhân tay trói gà không chặt mà thôi,” nam tử không gấp nhìn Nhϊếp Thanh Đàm một cái từ từ mà nói.

Nếu là ngày bình thường không có khả năng kêu ít người như vậy đến mời nàng về, chỉ là lúc này không giống ngày xưa, nàng bây giờ bất quá chỉ là một phế nhân, tự nhiên không cần tốn công tốn sức.

Một giây sau cái bàn liền bị Mặc Hoạ đá bay, tay trong nháy mắt cầm nắm đũa trong tay, xoay người một cái mà qua, đũa kia liền gác lên phần cổ của đối phương.

“Ta cũng nói cho ngươi biết, coi như ta có gặp xui xẻo, cũng không phải là đám rác rưởi như các ngươi có thể khi dễ, muốn mạng chết hay là muốn mạng đi, ngươi đều có thể chọn lấy,” nàng là kinh mạch đứt đoạn, chỉ là hiện đại nàng có luyện thêm công phu.

Cùng kinh mạch có nửa xu quan hệ, cổ tay mặt dù bị đánh gãy, chỉ là hành động bình thường cũng có thể, huống chi là thời điểm ở chỗ của Lan Nhược Hi, nàng cũng không chỉ là dưỡng thương không, công phu này tự nhiên cũng sẽ không thụt lùi.

“Nhϊếp tứ tiểu thư tình cảnh của người hẳn người phải rõ, ngươi không theo chúng ta hồi phủ, chẳng lẽ người cho rằng, tự một mình người có thể cản trở thái tử truy sát? Cho nên đây chính là con đường duy nhất mà cô có thể chọn, lão gia nói, để cho cô hổi phủ, ông ấy có thể bảo hộ một hai phần.”

“mẹ ngươi chứ” một cước đá lên hông đối phương, sau đó đem đối phương đạp xuống dưới lầu, “trở về nói cho lão gia của ngươi biết, bản cô nãi nãi ta thicsh, thuận đường chó các ngươi biết, Nhϊếp Thanh Đàm ta coi như có gặp rủi ro, các ngươi dám đυ.ng tới ta, tới một ta giêt một, tới một đôi ta gϊếŧ một đôi, các ngươi nếu không tin có thể thử xem.”

Thật coi nàng là quả hồng mềm, thương thế nàng đã tốt 7 8 phần, coi như không có cái gọi là nội lực, nhưng cũng đủ khả năng tự vệ, nếu thật muốn đánh nàng cũng không ngại cho đối phương thấy máu.

Người này mở miệng khép miệng là lão gia, đừng nói là phụ thân của mình? Chỉ là nếu thật là phụ thân của mình, cái giọng mời người này cũng thật là đủ quái dị.

Giống như chính nàng căn bản cũng không cùng người Nhϊếp gia là một dạng, xem ra cần phải tìm cơ hội, điều tra thân phận Nhϊếp Thanh Đàm một chút, nếu không làm như vậy thì quá bị động rồi.