Trong thùng tắm, sắc mặt xinh đẹp của thiếu nữ tái nhợt, cắn chặt môi, mái tóc dài xoã trên lưng, trong hơi nước mông lung này lộ ra một vẻ đẹp kinh thế.
Không biết đã qua bao lâu, nước thuốc trong thùng tắm từ màu xanh biến thành đen, thiếu nữ mới chậm rãi mở mắt ra, làn môi cắn chặt thở ra một ngụm trọc khí.
“Chủ nhân, người thành công rồi, bây giờ người đã là sơ Linh Giả sơ thấp! Không còn là phế vật không thể tu luyện lúc trước, sau đó ta sẽ cho người một phương thuốc nữa, người dựa theo phương thuốc đó làm thành thuốc tắm, tắm trong thuốc này có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện của người.”
Trong lòng Tiểu Mạch rất là vui sướиɠ, rồi sau đó lại tiếp tục lải nhải.
“Đáng tiếc không có linh dược, nếu không hiệu quả càng rõ hơn, chủ nhân, lần sau người vào không gian thần điển một chuyến, gieo trồng dược thảo lần trước người được đến……”
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, còn không đợi nàng trả lời Tiểu Mạch thì đột nhiên giọng nói Tiểu Mạch trở nên cảnh giác lên.
“Chủ nhân, có người!”
Có người?
Chợt, gương mặt của Vân Lạc Phong trở nên sắc bén, nhanh chóng khoát quần áo ở bên cạnh lên người, nhảy từ trong thùng tắm ra, nghiêm nghị quát: “Ai, lăn ra đây!”
Sau bình phong, một bóng dáng màu đen từ từ đi ra.
Ngũ quan của nam nhân rất là tinh xảo, hoàn mỹ đến người và thần đều sẽ vì nó mà ghen ghét, thần sắc lạnh lùng, mắt đen nhìn chăm chú Vân Lạc Phong, con ngươi thâm thuý làm người ta không thể nhìn trộm cảm xúc nội tâm của hắn.
Tầm mắt Vân Lạc Phong dừng ở trên đôi môi mềm mại của nam nhân kia, không tự chủ được nhớ tới ngày đó đối phương từng hôn lên môi nàng……
“Ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Nội tâm của thiếu nữ dần dần khôi phục bình tĩnh, con ngươi tà mị lại lần nữa quan sát dung nhan lạnh lùng của nam nhân, trong lời nói không có vẻ gì là không kiên nhẫn, nhưng thật ra giọng điệu có chút ngang ngược.
“Đây là nàng làm rớt.”
Nam nhân giơ tay lên, một khối ngọc bội treo ở trong tay hắn.
Trên ngọc bội kia, chữ Vân dùng đao khắc lên rất rõ ràng, đập vào mắt thiếu nữ.
Vân Lạc Phong ngẩn ra một chút, ngày đó nàng xác thật rớt một khối ngọc bội, sau đó dù tìm thế nào cũng không tìm được, lại không nghĩ rằng nó ở trong tay nam nhân này.
Khó trách nam nhân này lại đến phủ tướng quân, còn thông qua ngọc bội tìm được nàng.
“Được, ngọc bội vật quy nguyên chủ, ngươi có thể đi rồi.”
Vân Lạc Phong tiếp nhận ngọc bội, cười tà nhìn về phía nam tử thờ ơ lãnh khốc, nhướng mày nói: “Còn việc gì nữa?”
Nam nhân khẽ động, nhưng vẫn không rời khỏi.
Không biết vì sao, giờ này khắc này Vân Lạc Phong lại phát hiện một tia.... xấu hổ ở trên mặt hắn?
“Nàng…… Đã cứu ta.”
“Ừm?”
“Còn thấy được dung mạo của ta……”
“Rồi sao?”
“Phụ trách.”
“……”
Vân Lạc Phong trợn tròn mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn gia hoả đang xấu hổ trước mặt này.
Vừa rồi lỗ tai nàng không có vấn đề gì chứ?
Nam nhân lạnh lùng này lại mang vẻ mặt xấu hổ bảo nàng phụ trách?
Chỉ vì nàng thấy được dung mạo ở sau mặt nạ của hắn?
“Ta đã biết, ta đã biết sẽ là loại kết quả này mà, chủ nhân mau nhận đi, hắn đối với người có chỗ lợi, người mau nhận hắn đi!”
Cả người Tiểu Mạch đều kích động lên, thật giống như người bị yêu cầu phụ trách chính là nó vậy.
“Câm miệng!”
Trong lúc nhất thời Vân Lạc Phong không khống chế được, hung tợn quát to một tiếng, rồi nàng mới nhìn về phía nam tử đứng ở trước mặt: “Ta không có cưỡиɠ ɠiαи ngươi! Ngươi bảo ta phụ trách gì chứ? Huống chi, chúng ta vốn không quen biết, tại sao ngươi muốn tìm ta? Chỉ bởi vì ta giúp ngươi một lần hay sao?”
Nam tử lạnh lùng mím môi, ngại ngùng nói: “Không biết, ta cảm thấy…… ở bên cạnh nàng rất thoải mái.”