Trong viện.
Chu Nhi và Vân Nhi quỳ ở đó, không dám ngẩng đầu.
"Xin đại tiểu thư tha mạng! Trên đường từ vườn thuốc về Chu Nhi gặp tam tiểu thư, tam tiểu thư ép nô tỳ nói, nô tỳ đành phải nói tình hình của người!". Chu Nhi rưng rưng giải thích.
Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt liếc Chu Nhi một cái, nàng sẽ không thương hại kẻ ác, mà giữ Chu Nhi bên người cũng là vì một ngày như vậy.
Hơn nữa, cho dù lòng Chu Nhi hướng về Phượng Hiểu Vũ, thì cũng chỉ là hai người liên hợp với nhau, cũng sẽ không phải đối thủ của nàng.
"Không sao, đứng lên đi, lấy lá bùa xuống, các ngươi về đi. Mười kim tệ này coi như tiền thuốc.". Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt nhướng mày, lại lấy ra mười kim tệ ném về phía Chu Nhi.
Chu Nhi vui mừng, cám ơn xong liền nhặt kim tệ rời đi.
Lòng nàng ta đã hoàn toàn hướng về phía Phượng Thiên Tuyết rồi, xem ra đi theo đại tiểu thư lăn lộn nhất định kiếm bội hơn hẳn tam tiểu thư nha.
Còn Phượng Hiểu Vũ khóc sướt mướt về Phượng phủ, chạy đến khóc lóc kể lể với Phượng Tử Bách.
"Phụ thân! Hu hu... Tiện nhân Phượng Thiên Tuyết kia đánh con thành thế này, nàng... còn đánh gãy cả răng con, hu hu... Phụ thân phải đòi lại công bằng cho con!".
Phượng Thiên Tuyết người đầy bùn đất, mặt lấm máu me còn chưa tới cấp một, cho nên vẻ mặt cực kỳ tồi tệ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại biến thành như thế này vậy Vũ Nhi?". Nhị di nương Lâm thị giật mình vô cùng, khuôn mặt yêu mị kia tràn đầy thương tiếc.
"Hức hức... Con ả Phượng Thiên Tuyết kia... Ban đầu con có ý tốt đi thăm ả, thế mà ả vô lý đánh con thành như thế này... Hu hu, mẫu thân, phụ thân, hai người nhất định phải phân xử cho Vũ Nhi!".
Phượng Hiểu Vũ cả người bẩn thỉu, nước mắt rơi không ngừng.
"Làm càn! Loại tỷ tỷ đó cũng dám đánh con như vậy, người đâu, mau..." Phượng Tử Bách ngừng một chút, lập tức lấy lại tinh thần: "Con nói là, thứ phế vật Phượng Thiên Tuyết kia, đánh con thành như vậy?".
"Đúng vậy, phụ thân, lúc ở vườn thuốc rất nhiều người trông thấy!".
Trong lòng Phượng Hiểu Vũ mừng thầm, tưởng rằng Phượng Tử Bách sẽ giúp mình một tay.
"Nó là thứ phế vật không có linh lực, làm sao có thể đánh con như vậy được? Con còn là một huyền thuật sư cấp ba đó!".
Phượng Tử Bách trợn mắt, hơi không thể tin nổi Phượng Hiểu Vũ.
"Phụ thân không tin... Có thể hỏi mấy đứa đầy tớ ở vườn thuốc!".
Phượng Hiểu Vũ khóc đến tan nát cõi lòng, hận không thể biểu hiện ra bộ mặt thê thảm nhất.
"Được rồi, các ngươi đỡ tam tiểu thư xuống tắm rửa nghỉ ngơi đi, việc này phụ thân nhất định sẽ có quyết định rõ ràng!".