Phượng Thiên Tuyết không có cách nào khống chế thân thể của mình, nàng khϊếp sợ phát hiện Hiên Viên Nguyệt Triệt lại có thể khiến mình ngồi lên trên đùi của hắn!
Lập tức, Phượng Thiên Tuyết chỉ cảm thấy huyết khí mãnh liệt, mặt đỏ tới mang tai!
Tuy rằng kiếp trước nàng đã là phu nhân, nhưng ở kiếp này, thân thể hiện giờ vẫn chưa từng tiếp xúc thân mật với nam tử như thế!
"Ngoan ngoãn ngồi, nghe lời!". Thanh âm của Hiên Viên Nguyệt Triệt, làm cho ý niệm giãy giụa của Phượng Thiên Tuyết thoáng cái biến mất.
Nàng như bị nhϊếp hồn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe Hiên Viên Nguyệt Triệt nói!
Nam nhân thực đáng sợ!
Không may hắn...
Phượng Thiên Tuyết vô cùng chấn động, nàng luôn luôn thông minh, vậy mà lại không biết làm thế nào cho phải!
Đôi đồng tử âm u kia của Hiên Viên Nguyệt Triệt tràn ngập ánh trăng, ôn nhu lại thần thánh như vậy.
Phượng Thiên Tuyết nhìn hắn, nam tử trước mắt đẹp đến nhân thần cộng phẫn (người và thần cũng phải phẫn hận), nàng dĩ nhiên cũng phát sinh phẫn nộ.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Hiên Viên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng chạm lên trên mặt Phượng Thiên Tuyết, "Gương mặt này thật là đáng tiếc... Nhưng mà ta có thể trị giúp ngươi, nha đầu, ngươi nói cho ta nghe xem Cửu Anh Huyết Độc, rút cuộc là loại độc gì.".
Viền môi hắn hàm chứa nụ cười, nét cười đẹp đẽ khiến tim Phượng Thiên Tuyết đập cuồng loạn.
Trên người nam tử, có mùi hoa quế nhàn nhạt mà nàng thích.
Hiên Viên Nguyệt Triệt thấy nàng nhếch môi, cười nhẹ ôm lấy eo của nàng, "Ta chỉ khống chế được hành động của ngươi, nhưng năng lực ngôn ngữ của ngươi, vẫn còn. Ngươi nguyện ý nói cho ta biết, không nguyện ý...".
"Gϊếŧ ta sao?". Phượng Thiên Tuyết thấp giọng nói.
Hiên Viên Nguyệt Triệt vô cùng thần bí, vậy tại sao tin đồn lại xấu tới mức như vậy, mà chân thật lại là dạng này?
Hắn đang che giấu cái gì? Hắn sợ hãi cái gì?
Đúng, Cửu Anh Huyết Độc!
Loại chất độc này, không phải luyện độc sư bình thường có thể luyện chế ra được.
Hắn cho người mang mình tới đây, chính là vì tìm ra cách giải sao?
Nhớ tới một viên Bổ Huyết Đan Hoàng cấp kia, nội tâm của Phượng Thiên Tuyết không tự chủ được mà mềm nhũn ra.
"Sẽ không, ta sao có thể cam lòng gϊếŧ ngươi? Ta sẽ đợi, chờ ngươi nguyện ý nói là được!". Hiên Viên Nguyệt Triệt cười nói, mùi thơm ập tới, không ngờ hắn lại cúi người, gương mặt của hai người hầu như sát gần một chỗ.
"Nha đầu... Thế nhân khinh nhục ngươi, mắng mỏ ngươi, bêu xấu ngươi, hạ độc ngươi, ngươi cũng không gấp không vội, thật khiến cho ta cảm thấy hơi đau lòng.". Hiên Viên Nguyệt Triệt nhẹ giọng nói, như mộng mị nói mê bên tai nàng.
"Ta sẽ gϊếŧ chết cừu nhân của ngươi, từng tên một!". Thanh âm của Hiên Viên Nguyệt Triệt lập tức tràn đầy sát ý lạnh thấu xương!
"Không! Để ta tự mình động thủ!". Phượng Thiên Tuyết vô thức nói, sao có thể để đám người kia chết trong tay kẻ khác được?
Gương mặt Hiên Viên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt của nàng.
Thái độ thân mật, khí tức thân mật, khiến Phượng Thiên Tuyết tựa như ngổn ngang trong gió rồi!
Hiên Viên Nguyệt Triệt này đang giở trò gì a, không phải là muốn sắc dụ nàng đấy chứ?
"A... Thật sự có cốt khí, ta thích!". Trong mắt Hiên Viên Nguyệt Triệt bắt đầu ngập tràn vui vẻ.
Phượng Thiên Tuyết nhìn cặp mắt đầy ắp ánh trăng kia, dường như nhìn thấy một ngôi sao từ từ bay lên.
Trên người nổi lên một luồng khô nóng, là Thanh Long Dị hỏa trong thân thể phát sinh cộng hưởng với Dị hỏa của Hiên Viên Nguyệt Triệt.
Thân mình được thả ra, Phượng Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn Hiên Viên Nguyệt Triệt, hắn lại có hể buông lỏng giam cầm đối với thân thể của mình?
"Nếu không buông ngươi ra, Dị hỏa của chúng ta tụ hợp làm một, chỉ sợ... Ngươi sẽ trở thành nữ nhân của ta!". Hiên Viên Nguyệt Triệt trêu chọc cười nói.
Phượng Thiên Tuyết sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng nhảy sang một bên, rời xa Hiên Viên Nguyệt Triệt.