Nam tử áo trắng này, tuấn nhan tuyệt thế kia, có thể nói là khuynh quốc khuynh thiên hạ!
Nam tử áo trắng thấy Phượng Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn mình, nụ cười không khỏi xán lạn hơn, nụ cười như vậy, lại đẹp tới mức khiến vạn vật ảm đạm, khí tức tôn quý cũng lan tỏa toàn thân.
Thế gian như chỉ có một mình hắn khiến Phượng Thiên Tuyết gần như thất thần!
Hắn, chính là nam tử rơi vào trong hồ của nàng đêm đó!
Phượng Thiên Tuyết chỉ cảm thấy hai gò má nóng lên, phát nhiệt, mặc dù đêm đó hắn không có thấy được thân thể của mình, nhưng mà...
"Nha đầu? Tỉnh? Hộ vệ của ta thật sự thô lỗ, ta nhất định sẽ trừng phạt hắn thay ngươi.".
Thanh âm không hề khàn khàn giống như đêm đó, ngược lại tràn đầy gợi cảm động lòng người.
"Ngươi... Ngươi là đại vương tử Hiên Viên Nguyệt Triệt?". Phượng Thiên Tuyết đứng lên, không tự chủ lui về sau một bước.
Đêm đó đám thị vệ kia gọi nam tử này là điện hạ, mà điện hạ của Hạ quốc, cũng chỉ có ma ốm Hiên Viên Nguyệt Triệt rồi!
"Nha đầu thật thông minh, bổn vương thật không có nhìn lầm... Đến, tới đây ngồi với ta!". Hiên Viên Nguyệt Triệt cười tươi như hoa.
Phượng Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu, không nghĩ tới nam tử cường đại kia, dĩ nhiên là Hiên Viên Nguyệt Triệt!
Nhưng mà, bốn thị vệ trong đêm hôm đó, đều không lợi hại bằng người mang nàng đến vừa rồi, người kia có thể lập tức áp bách nàng, tuyệt đối phải trên Huyền Tông!
Hạ quốc nho nhỏ, quả nhiên ngọa hổ tàng long!
"Đại vương tử mang dân nữ tới nơi này làm gì vậy?". Phượng Thiên Tuyết đứng ở nơi đó, gió đêm lướt nhẹ qua, hất váy áo của nàng lên, tóc xanh tung bay, gương mặt mang theo tơ máu nhàn nhạt kia, lại có thể mê người đến vậy.
Ánh mắt tràn ngập lưu quang của Hiên Viên Nguyệt Triệt vẫn vui vẻ vẫn như trước.
"Nha đầu, gọi ta là Triệt, ngươi cũng không cần khách khí như vậy, chúng ta là người một nhà!".
"Ai là người một nhà với ngươi?". Phượng Thiên Tuyết vừa tức vừa giận, trên mặt cũng tựa như nóng rần lên.
Nhìn gương mặt của nha đầu kia đỏ lên, Hiên Viên Nguyệt Triệt thu liễm nụ cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cặp mắt tức giận của Phượng Thiên Tuyết, "Thanh Long Dị hỏa của ta một phân thành hai, một nửa ở chỗ của ngươi, một bên ở chỗ này của ta, sao lại không phải người một nhà?".
Lời nói rất nghiêm túc, khiến Phượng Thiên Tuyết hãi hùng khiếp vía!
Theo truyền thuyết đại vương tử xấu xí tánh khí táo bạo, nghe nói chỉ cần không hợp ý... Bất kể là thị nữ hay là thị vệ, lập tức đều rắc rắc...
"Điện hạ... Chẳng lẽ muốn ta trả Dị hỏa lại cho ngươi?". Phượng Thiên Tuyết thấp giọng nói, cảnh giác nhìn nam tử đang cười dịu dàng kia.
Khẩu Phật tâm xà, thật không biết nội tâm tên bệnh nam này đến cùng đang suy nghĩ gì?
Vương tử đều có bệnh ngạo kiều, một khi hắn không thích mình phân Dị hỏa của hắn ra, một chiêu cũng có thể hủy diệt nàng rồi!
Bởi vì Hiên Viên Nguyệt Triệt trước mắt này, không phải Hiên Viên Nguyệt Triệt khi phát độc, mà đã cấp Huyền Tông!
Ngẫm lại huyền thuật sư chung quanh đều là cấp hai cấp ba đấy, thế nhưng Hiên Viên Nguyệt Triệt này lại đến Huyền Tông!
Chẳng lẽ bình thường hắn ẩn giấu thực lực? Nhưng tại sao lại không che giấu trước mặt nàng?
"Sao nha đầu lại sợ ta như vậy? Chẳng lẽ ta lớn lên thật đẹp, khiến nha đầu không dám tới gần ta sao?". Thanh âm của Hiên Viên Nguyệt Triệt êm tai mê người, lười biếng giơ tay ngoắc ngoắc Phượng Thiên Tuyết.
"Đừng sợ, tới đây!".
Thanh âm của hắn ôn nhu như nước, ánh mắt của hắn giống như mang theo một loại ma lực cường đại, khiến Phượng Thiên Tuyết không tự chủ được mà đi tới bên cạnh hắn!
Phượng Thiên Tuyết kinh hãi, chẳng lẽ nam tử này biết Nhϊếp Hồn Thuật?