Nếu như tặng thêm vài viên ngọc nhan đan, chắc là Phượng Hàm Yên sẽ rất vui nhỉ?
Ngọc nhan đan thánh cấp cũng không hề rẻ, đắt gấp mười lần so với hồi khí đan, cũng phải năm mươi vạn kim tệ một viên.
Cũng vì ngọc nhan đan giá khá cao, người có thể mua được cũng không nhiều cho lắm.
Tuy rằng Thượng Quan Nguyên có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến Phượng Hàm Yên dung mạo tuyệt mỹ cười lên lộ lúm đồng tiền, nhất thời cũng rất đáng giá.
Chỉ là cho tới bây giờ Thượng Quan Nguyên không nghĩ tới, hắn làm như thế sẽ khiến Phượng Hàm yên thống hận cả đời, nông nỗi thiếu chút nữa là sẽ gϊếŧ chết hắn!
Phượng Thiên Tuyết thì lại nhìn về phía Phó đường chủ, "Bạch đường chủ, bản tiểu thư có một gốc dược liệu, tin rằng ngài sẽ cảm thấy rất hứng thú.".
Phượng Thiên Tuyết biết Vĩnh Xuân Đường là dược điếm đệ nhất Hạ Quốc, ở phương diện tín dự (uy tín + danh dự) thì không thành vấn đề, chính bởi vì như vậy, khả năng chiêu mộ luyện dược sư ưu tú rất có hiệu quả.
Bạch Viễn Đường nhìn Phượng Thiên Tuyết, nhìn nàng trước mặt có chút nhỏ gầy, tuy rằng đã đeo khăn che mặt, y phục màu tím cũng là hàng trung đẳng, nhưng nhìn thấy đôi mắt kia, trong trẻo nhưng mang chút lạnh lùng.
Cô gái này khí chất cao quý, mà còn là nước từ trên núi chảy xuống, chỉ sợ đúng theo như lời của nàng...
"Thượng Quan công tử, tại hạ xin lỗi tạm thời không tiếp được, vị tiểu thư này, mời đi vào nội các.". Bạch Viễn Đường cung kính nói, hắn sẽ không bởi vì quần áo đối phương đang mặc mà tỏ thái độ.
Nội các là phòng tiếp khách khanh, bố trí thanh nhã an tĩnh, một lư hương chạm đá tỏa ra làn khói mờ giữa không trung, làm cho bên trong có một mùi thơm ngát thư giãn tinh thần.
Bạch Viễn Đường ngồi xuống, một tỳ nữ mặc bạch y đi tới dâng trà.
"Xin hỏi qúy tính của tiểu thư? Không biết vị tiểu thư này rốt cuộc dược liệu trân quý khiến cho Bạch mỗ mở rộng tầm mắt?".
Bạch Viễn Đường đánh giá hộp gỗ đơn sơ của Phượng Thiên tuyết đang nằm trên bàn, một tỳ nữ bên này lập tức lộ ra thần sắc khinh bỉ.
Một cái hộp gỗ như này, có khả năng đựng dược liệu trân quý bên trong?
"Bản tiểu thư họ... Thiên, tên Bạch, gốc dược liệu này rốt cuộc trị giá bao nhiêu kim tệ, mời Bạch Phó đường chủ xem qua.". Phượng Thiên Tuyết cũng không dài dòng, mở hộp gỗ ra, nhưng chỉ thấy một ngân tiên quả nhỏ bằng nắm tay an tĩnh nằm trong đó, toàn thân phát ra ngân quang nhàn nhạt, tiên khí phiêu dật, mùi thơm ngát làm cho tinh thần Bạch Viễn Đường chấn động!
Hắn khϊếp sợ nhìn ngân tiên quả trong hộp gỗ, tim đập cực nhanh! Đây là linh quả nhất phẩm hiếm có, ở Hạ Quốc chỉ có mười quả!
Tỳ nữ khinh thường Phượng Thiên Tuyết hèn mọn hoảng sợ không thôi, không nghĩ tới một thiếu nữ nhìn bình bình phàm phàm, lại có vật trân quý như vậy.
Phượng Thiên Tuyết bình tĩnh ngồi đối diện, nhấp nhẹ chén trà, hương trà bay vào mũi.
Nhìn phản ứng của Bạch Viễn Đường nàng rất hài lòng, ngân tiên quả ở Thần Giới đại lục là tiên quả tứ phẩm, thế nhưng tại tiểu quốc như nơi đây, thế nào cũng rất hiếm có..
Bạch Viễn Đường ho khan một tiếng, "Tiểu Hạ, ngươi mau mời dược thánh (người hiểu biết dược liệu) đến.".
Dược thánh Trần lão, là luyện dược sư ở Vĩnh Xuân Đường, đẳng cấp đến dược tông sơ cảnh, luyện dược sư như vậy toàn Hạ Quốc chưa đến một trăm người!
"Vâng, Phó đường chủ.". Tiểu Hạ cung kính nói, tham lam nhìn thoáng qua ngân tiên quả đang an tĩnh nằm trong hộp gỗ, trong lòng dâng lên sự đố kị mãnh liệt.
"Thiên tiểu thư, xin ngài chờ một chút, ngân tiên quả quá mức trân quý, chỉ có thể mời được thánh đến xem xét!".
Bạch Viễn Đường cung kính nói, mặc kệ Phượng Thiên Tuyết như thế nào có được ngân tiên quả, nhưng đối phương nhất định không phải là nhân vật bình thường.
"Bạch Phó đường chủ không cần khách khí, ta có thể đợi.".
Phượng Thiên Tuyết cười nhạt nói, ánh mắt của nàng trong veo nhưng lạnh lùng, lại cực kỳ không thích hợp.
Bạch Viễn Đường cực kỳ kinh ngạc, thiếu nữ này nhìn qua chỉ mười sáu mười bảy tuổi, thế nhưng việc đối nhân xử thế nàng rất thành thục cẩn trọng, như đã từng trải qua sóng to gió lớn.