Cuối cùng khí tức sinh mệnh của Hiên Viên Nguyệt Triệt cũng ổn định lại, Cửu Anh Huyết Độc chậm rãi bị ức chế xuống.
Nhưng mà khi Phượng Thiên Tuyết đang muốn thu tay lại, sau lưng truyền đến tiếng gầm giận dữ: "Láo xược, dám phi lễ điện hạ nhà ta!".
Chưởng phong mạnh mẽ, Phượng Thiên Tuyết vội vàng tránh đi, bởi vì bây giờ nàng căn bản không có linh khí, phản kích không phải biện pháp tốt.
Nhưng mà Phượng Thiên Tuyết vẫn chậm một bước, nửa chưởng kia đã rơi vào bờ vai Phượng Thiên Tuyết, một cỗ chất lỏng tanh nóng lập tức trào lên miệng!
Có bốn người tới, mỗi người đều là huyền sư sơ cảnh, huyền thuật sư dưới cấp huyền giả mà đứng trước mặt những người này, quả thực yếu như con sâu cái kiến!
"Đừng... Gϊếŧ nàng!". Hiên Viên Nguyệt Triệt thấy thế, trừng mắt muốn nứt, vội vàng phẫn nộ quát.
Thân thể Phượng Thiên Tuyết văng lên trước, lại bị Hiên Viên Nguyệt Triệt cả người đầy máu ôm vào trong ngực.
Xung quanh ấm áp, vài giọt đã nhỏ xuống trán Phượng Thiên Tuyết, nàng khϊếp sợ nâng con mắt lên, không nghĩ tới Hiên Viên Nguyệt Triệt này khôi phục nhanh như vậy...
Bốn thuộc hạ của đại vương tử lập tức ngây dại, phải biết rằng điện hạ bình thường không... thích nhất là thân cận với nữ tử, thế nhưng hắn lại...
"Quá gầy... Ôm không thích, ngoan, ăn viên thuốc này, thương thế của ngươi... Sẽ khôi phục nhanh hơn!".
Thanh âm Hiên Viên Nguyệt Triệt vô cùng dịu dàng, lấy một viên thuốc ra, đưa vào trong miệng Phượng Thiên Tuyết.
Thánh cấp Bổ Huyết Đan!
Phượng Thiên Tuyết khϊếp sợ không thôi, còn chưa phục hồi tinh thần lại, viên đan kia đã trượt vào theo cổ họng của nàng, Hiên Viên Nguyệt Triệt buông lỏng Phượng Thiên Tuyết ra, đồng tử như đá Hắc Diệu hiện ra tia sáng dịu dàng.
"Nha đầu... Hy vọng chúng ta có thể gặp lại sớm...".
Hiên Viên Nguyệt Triệt khẽ cười một tiếng, hai nam thuộc hạ phi thân đến, đỡ lấy Hiên Viên Nguyệt Triệt, lập tức bay ra khỏi hồ băng.
Tất cả bình tĩnh lại.
Phượng Thiên Tuyết chỉ cảm thấy viên thuốc kia đã biến thành một cỗ chất lỏng giống như thanh tuyền, thấm vào tứ chi của nàng, linh khí mạnh mẽi nhanh chóng bổ sung vào Linh Hải của nàng, nơi vừa mới bị hắc y nhân kia đánh vào, cũng không hề đau đớn.
Phượng Thiên Tuyết thở ra một hơi thật dài, nhớ tới bốn hắc y nhân cấp huyền sư kia, ở kiếp trước của nàng, cũng yếu như con sâu cái kiến, nhưng mà hiện giờ nàng mới là huyền thuật sư cấp ba!
Xem ra người bên cạnh đại hoàng tử, mỗi huyền thuật sư đều cao cường, đoán chừng tiểu quốc này cũng có rất nhiều cường giả!
Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Tuyết cảm thấy mình thực sự cần phải mạnh hơn. Không muốn bị cường giả để mắt tới, như vậy...
Phượng Thiên Tuyết trở lại trong phòng, đổi một bộ y phục sạch, lấy bản phù sư bảo điển kia ra, lật tờ thứ nhất.
Đây là một quyển bách khoa toàn thư về phù sư, cũng là bảo điển mà vô số người trong đại lục Thần Giới đều muốn lấy được.
Nhưng mà truyền thuyết một ngàn năm trước, cuốn bảo điển nguyên thủy nhất mạnh mẽ nhất này lại bị một ma đầu cướp đi, sau đó không còn có tung tích. Nhưng mà trên đại lục Thần Giới, vẫn có hai gia tộc chuyên làm phù sư, mà cấp bậc của bọn họ đều bình thường.
Nhưng mà coi như là cấp bậc bình thường, thực lực bình thường, nhưng đại lục Thị Giới vẫn vô cùng được hoan nghênh như trước.