Chương 3: Hai chỉ tiểu manh manh

Bạch Dạ mở mắt, tâm thần cũng ổn định lại, nhưng ngay giây sau liền hơi giật mình vì trước mặt là 2 chỉ tiểu mao cầu đang ngước con mắt lên nhìn nàng.

“Chủ nhân!” Cả hai con đồng thanh gọi.

Nàng nghi hoặc theo phản ứng quay đầu về phía Dạ Hoàng.

Lúc này Dạ Hoàng mỉm cười, biết rằng Bạch Dạ muốn hỏi gì liền đáp “Chúng cũng là khế ước thú của ngài, chúng ở trong Không gian Linh thú, chắc có lẽ là vừa mới ra đời”.

Nàng nhấc thử một con lên, đánh giá một lượt mới hỏi "Con thú nhồi bông này là khế ước thú của ta ư? Chúng thuộc loại thú gì?"

“Theo như phán đoán của Hoàng nhi thì chúng có lẽ là ma thú”.

“Ma thú?"

Ma thú đã không còn tồn tại trên thế giới cách đây 1000 năm, vậy mà bất thình lình xuất hiện hẳn 2 con như vậy. Nếu như để người khác biết được, chắc chắn nàng sẽ gặp không ít phiền phức tìm tới.

Mà bí mật của nguyên chủ có vẻ cũng không ít nhỉ? Nàng hời lớn rồi!

“Chủ nhân!” Chỉ mao cầu trắng nhảy nhót một chút, nói “Cơ thể của chủ nhân quá nhỏ, lại bị thêm nhiều vết thương trên người, chủ nhân phải đợi thêm 2 ngày nữa ngài mới được tu luyện”.

Chỉ mao cầu hắc nói thêm “Cơ thể chủ nhân còn bị hạ độc nữa, lúc nãy chúng ta đã dò xét rồi”.

Hai chỉ vừa gật đầu vừa lo lắng.



Nàng theo phản ứng đưa tay lên dò xét mạch đập. Quả thật là bị hạ độc!

Đối với y thuật nàng không dám tự nhận là cao siêu hay thần linh tái thế, nhưng ít nhất vẫn có không ít kiến thức sâu rộng về lĩnh vực này. Trước khi làm sát thủ, đã có một khoảng thời gian nàng làm việc trong viện nghiên cứu y học. Mặc dù ở hiện đại với cổ đại không giống nhau lắm nhưng để vận dụng tự cứu mình cũng như người khác thì vẫn thừa sức.

Hiện tại nàng đã bị di nương ném vào Tàng Vân Sơn- một khu rừng nguy hiểm nhất Huyền Thanh đại lục, ngay cả cấp bậc cao cấp Linh Vương cũng chưa chắc có thể sống sót khỏi khu rừng này.

Nàng vẫn có thể tồn tại cho đến bây giờ là do hơi thở quá mức cường đại của Dạ Hoàng mặc dù bị suy yếu.

“Chủ nhân! Chủ nhân! Dạ Hoàng đã có tên rồi, nhưng chúng ta vẫn chưa có. Hay là chủ nhân lấy tên cho chúng ta đi”.

Bạch Dạ thấy cũng có lý. Nàng nhìn hai chỉ mao cầu đang mong chờ nhìn nàng, nàng liền lấy đại hai cái tên “Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi”.

“Tên xấu quá chủ nhân” hai chỉ mao cầu ai oán.

“Các ngươi dám có ý kiến?” Bạch Dạ quay đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch.

Dạ Hoàng nhìn Tiểu Hắc, Tiểu Bạch trong đầu không khỏi nghĩ thầm “Sao ta cảm thấy chủ nhân có gì đó khác khác. Ngài dường như tâm lạnh hơn."

Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch ôm lấy nhau nói “Chủ nhân thật đáng sợ quá đi~"

Bạch Dạ hơi hơi nhướng mày nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, không nói gì liền quay đầu đi về trước. Dạ Hoàng liền vội vã chạy theo sau.

Có ánh sáng chiếu rọi phía trước, Bạch Dạ vén màn cây đi tới, phát hiện ra đằng trước là một con sông nhỏ. Nàng chậm rãi bước đến, cởϊ áσ khoác ngoài xuống rồi tiến vào dòng sông.

Cái mùi của đất trộn lẫn với mùi máu trên người khiến nàng vô cùng khó chịu liền ra sức tẩy rửa một hồi.



Nàng nhìn xuống mặt nước, gương mặt này của nàng tuy vẫn còn non nớt nhưng đôi mắt lại vô cùng hoàn mĩ.

Đôi mắt này cùng nàng kiếp trước giống nhau đều là màu tím biếc. Nhưng theo trí nhớ nguyên chủ thì trong Bạch gia không có ai có đôi mắt màu tím cả.

Vậy Bạch Như Nguyệt không phải người Bạch gia?

Mà vậy cũng chẳng sao, còn thứ để quyến luyến thì kế hoạch báo thù của nàng sẽ diễn ra khó khăn hơn.

Gương mặt này nếu đợi thêm vài năm nữa chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ mỹ nhân. Chẳng biết rốt cuộc nguyên chủ có thân phận thế nào mà có được gương mặt tuyệt mỹ như vậy.

Bạch Dạ nhíu mày, việc này rất không tiện cho nàng vậy nên tốt nhất là vẫn nên che gương mặt này vào, tránh gặp phiền phức không đáng có.

Tắm sạch sẽ một hồi, nàng cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Việc cần thiết nhất bây giờ vẫn là giải độc trong cơ thể.

Độc tố trong cơ thể nàng là do di nương hạ từ khi nàng 3 tháng tuổi, vì sợ sau này Bạch Như Nguyệt sẽ cướp hết sự sủng ái của Bạch Tố Tố- con gái đầu của bà ta.

Liễu di nương này là người không quá thông minh trong việc dùng thủ đoạn, chắc chỉ có mẫu tử nhu nhược hiền lành như mẫu tử Bạch Như Nguyệt mới có thể trúng chiêu.

Tuy là vậy vẫn không thể coi thường độ độc ác của bà ta, vì lợi ích của bản thân bà ta có thể sẵn sàng làm mọi việc.

Chẳng thể hiểu được nổi tại sao tướng quân lại không phát giác ra những mưu hèn kế bẩn của Liễu di nương dù đôi khi nó lộ liễu đến như thế. Do ông ta quá kém cỏi hay là đã sớm biết nhưng ngoảnh mặt làm ngơ?

Cho dù là cái nào đi chăng nữa thì có một thứ mãi mãi không thể thay đổi, đó là sự căm ghét đối với tướng quân.