Chương 17: Sự thật

Đêm đó, tại phủ của Bạch Dạ, Thu Ly lúc này lo lắng cho tiểu thư đến nỗi không dám ngủ. Còn ở phía nào đó, hai con thú sau khi ăn no đã ngáy khò khò từ lúc nào.

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Thu Ly giật nảy mình, vội vàng đi tới mở cửa. Nàng ta giờ đây đã thở phào nhẹ nhõm vì Bạch Dạ đã trở về.

"Người trở về rồi!"

Bạch Dạ hơi hơi gật đầu, trực tiếp đi vào trong phòng. Nàng ngồi xuống chiếc ghế mục, từ trong áo choàng lôi ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Thu Ly ngạc nhiên "Là chiếc hộp của phu nhân?! Tiểu thư đã đi lấy lại nó sao?"

Bạch Dạ chỉ thản nhiên trả lời "ừm" rồi dùng chìa khóa của Thu Ly để mở nó ra.

"Kẹt kẹt" nắp của chiếc hộp từ từ mở ra, bên ngoài có vẻ bám khá nhiều bụi khiến Thu Ly không ngừng ho khụ khụ.

Cả hai người đều vô cùng tò mò xem rốt cuộc bên trong nó có những gì. Chỉ khi chiếc nắp được mở ra hoàn toàn, hai người đều khá sững sờ.

Chỉ có một chiếc ngọc bội?! Ngoài ra còn có thêm một cái vòng tay khá đơn giản kèm theo một lá thư.

Bạch Dạ chậm rãi cầm lên lá thư rồi đọc, nội dung thư....



"Gửi Nguyệt nhi đáng thương của nương, nương biết sau khi con đọc lá thư này thì nương cũng đã không còn nữa. Ta đã luôn muốn được thấy con trưởng thành, nhưng có lẽ là không được rồi. Nếu như đã như vậy thì ta sẽ nói cho con một sự thật mà ta đã giấu bao nhiêu năm nay. Thật ra, con không phải là nữ nhi ruột của ta, và cũng không có quan hệ gì với Bạch gia. Năm xưa, vì ta không thể có thai nên tướng quân dần trở nên lạnh nhạt với ta, dưới sức ép của lão phu nhân, ngài ấy đã lấy di nương. Ta cũng không muốn địa vị mình trong Bạch gia bị lung lay nên đã nhặt con về tự nhận làm con ruột.

Ta xin lỗi vì đã giấu con lâu như vậy, nhưng ta không còn cách nào khác. Chắc con cũng tự hiểu điều đó vì đôi mắt của con rất khác so với mọi người. Nhưng ta không biết con là ai, ta chỉ biết khi ta thấy con trên núi, con đã được bọc trong một tấm lụa đặt cạnh cây cổ thụ. Chiếc ngọc bội này chính là vậy duy nhất để con nhận lại thân nhân của mình."

Bạch Dạ lạnh nhạt nhìn ngọc bội, đưa tay sờ lên bề mặt của nó. Dường như cảm thấy thật quen thuộc, sau đó lại đọc tiếp.

"Ta nói với con điều này vì ta không muốn con bị bó buộc bởi nơi này, ta biết thân phận của con không hề đơn giản nhưng vẫn tốt hơn là ở lại nơi này. Nhưng ta không ép con, ta sẽ để con tự lựa chọn cuộc sống của mình. Dù thế nào thì nương vẫn rất yêu con!"

Thái độ của Bạch Dạ rất thản nhiên khi đọc được lá thư này, dù sao cũng đã sớm đoán được mọi chuyện. Nhưng Thu Ly lại không như vậy, em ấy vẫn còn rất sốc sau khi đọc nó. Em ấy nhìn vẻ mặt của Bạch Dạ sau liền hỏi "Tiểu thư đã sớm biết?"

Nhưng nàng lại nói rằng "Bạch gia không có ai có màu mắt tím cả."

"Ta sẽ đi khỏi đây!" đột nhiên âm thanh nàng vang lên. Bạch Dạ quay đầu, vẻ mặt như muốn đợi một câu trả lời đến từ Thu Ly.

"Thu Ly sớm đã là người của tiểu thư rồi thì cả đời này sẽ luôn đi theo ngài. Dù gì thì nơi này cũng không có gì để lưu lại cả."

Bạch Dạ vô cùng hài lòng về điều đó. Ngay sau Thu Ly lại nhìn về phía chiếc vòng tay dưới đáy hộp nói "Em đã từng nghe về nó, chiếc vòng tay này chính là tín vật định ước giữa tiểu thư và Thái tử. Nhưng mà em nghĩ ngài không nên dính dáng tới tên đó." Thái tử nhìn bề ngoài thì phong lưu đạo mạo nhưng thực chất lại vô cùng háo sắc, lúc đầu hắn đã luôn thèm muốn tiểu thư nhưng khi biết là phế vật thì không do dự gì liền qua lại với Nhị tiểu thư. Lúc trước tiểu thư không dám phản kháng vì dù gì Thái tử cũng là Linh Giả cao cấp.

"Em yên tâm, hôn ước này, ta sẽ hủy nó."