Edit: Sahara
****Từ giờ lời dẫn truyện sẽ dùng ngôn ngữ hiện đại, chỉ có lời thoại nhân vật là tùy tình huống và nhân vật mà dùng ngôn ngữ cổ đại hay hiện đại.
___________________
"Tránh ra!" Cảnh sát rút súng chỉa vào Vân Tiêu: "Nếu anh không tránh ra, tôi sẽ nổ súng!"
Nghĩ đến an nguy lão thủ trưởng, vị cảnh sát này không khỏi sốt ruột.
Vân Tiêu không biết cái gì là nổ súng, nhưng Vân Tiêu có thể cảm nhận được thứ đồ trong tay người được gọi là cảnh sát này không gây uy hϊếp cho mình.
Nếu không phải lo lắng cho ông nội thì có lẽ Nam Cung Vân Dật đã cười phá lên rồi.
Vân Tiêu là ai kia chứ?
Chân Thần thứ hai của Thất Châu Đại Lục!
Đạn dược không chạm nổi góc áo của Vân Tiêu thì uy hϊếp được gì cơ chứ?
Đúng là một lũ chưa trải sự đời....
Thấy Vân Tiêu mặt vẫn không đổi sắc, bàn tay vị cảnh sát khẽ run run, nói thật, gã chỉ vừa nhận được khẩu súng này cách đây không lâu, còn chưa có cơ hội mang ra sử dụng lần nào.
Thế nhưng.....
Nếu thật sự phải nổ súng bắn người, trong lòng gã vẫn có chút sợ.
Vì thế, vừa nãy gã chỉ muốn hù dọa Vân Tiêu mà thôi.
Chỉ tiếc, Vân Tiêu không có phản ứng gì cả.
"Tôi nhắc lại lần nữa, anh lập tức tránh đường, nếu không tôi thật sự sẽ nổ súng..."
Vị cảnh sát ấy cắn răng, cố cảnh cáo thêm lần nữa.
Đúng lúc này...
Cửa phòng cấp cứu mở ra, một giọng nói già nua từ bên trong truyền ra: "Các người muốn nổ súng với ai?"
Giọng nói già nua nhưng rất trầm ổn, đồng thời cũng tạo nên áp lực vô hình đối với người nghe.
Cảnh sát cầm súng bất ngờ run tay, thiếu chút nữa đã té ngã, may mà có người đỡ kịp.
Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung hướng mắt về cửa phòng cấp cứu, kinh ngạc nhìn ông lão đang đi ra từ trong đó.
Đi bên cạnh ông lão ấy chính là Vân Lạc Phong, cô vừa đảo mắt đã nhìn thấy cảnh sát chỉa súng vào Vân Tiêu, ánh mắt cô lập tức lạnh xuống...
"Ba, ba không sao chứ?" Sau giây phút kinh ngạc, người đàn ông giật mình hồi thần lại, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, nhanh chóng đi tới gần Nam Cung lão gia: "Con còn tưởng ba không qua khỏi, sao bây giờ ba lại có thể...."
Nói đến đây, ông ta chợt dừng lại, khẽ nhíu mày liếc nhìn sang phía Vân Lạc Phong.
Chắc lẽ cô gái này thật sự biết chữa bệnh?
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong đã đi đến bên cạnh Vân Tiêu, liếc ánh mắt sắc bén về phía vị cảnh sát đang cầm súng, làm gã ta suýt chút là đánh rơi luôn cả súng.
"Anh thân là nhân viên chính phủ, lại tùy tiện chỉa súng vào người khác, là ai cấp cho anh cái quyền đó hả?" Nam Cung lão gia lạnh lùng quát lên, rất khó tưởng tượng, mới vừa rồi ông còn nửa sống nửa chết nằm trên giường bệnh.
Hiện tại, ông chẳng những có thể tự đi, mà giọng nói còn rất có lực.
Dù bác sĩ có tay nghề cao cách mấy cũng khó mà làm được như thế này.
Ánh mắt Hồng Loan chợt lóe, nếu cô nhìn không lầm, thời điểm Nam Cung lão gia đi ra từ phòng cấp cứu, vẻ mặt hai mẹ con Triệu Mỹ Tuyết chẳng có chút vui mừng nào, ngược lại... Còn rất tức giận!
Nam Cung lão gia sống lại vốn là chuyện vui, vậy.... Lý do gì hai người này lại tức giận?
Xem ra vụ tai nạn này xác thật không đơn giản như bề ngoài...
"Đây đúng là kỳ tích của giới y học!" Một vị bác sĩ sau khi hồi phục tinh thần thì phấn khích không thôi: "Vị tiểu thư này, cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đã chữa cho lão thủ trưởng thế nào không? Đây quả là còn thần kỳ hơn cả sử dụng thuốc tiên."
"Thứ lỗi, không thể nói!" Vân Lạc Phong thản nhiên trả lời.
Nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói cho họ biết trong tay cô có linh dược à?
"Anh còn không bỏ súng xuống?" Nam Cung lão gia thấy vị cảnh sát kia vẫn còn cầm súng chỉa về phía trước, giọng nói đã có chút giận dữ: "Nếu ngộ thương người tốt, vậy anh cứ chờ bị kiện đi!"
Vừa nghe câu này, vị cảnh sát kia lập tức hạ súng xuống, trên trán bất giác đổ mồ hôi ròng ròng.
"Lão thủ trưởng, tôi cũng chỉ nghe có người báo cảnh sát, nói có người bị mưu sát nên mới vội vàng chạy tới, xin ngài chớ trách."
"Hừ!"
Nam Cung lão gia hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Chỉ nghe người khác nói liền lấy súng chỉa vào công dân Hoa Hạ chúng ta? Ngay cả kiểm chứng cũng không thèm làm? Đây là thái độ làm việc của nhân viên chính phủ các người sao?"
Vị cảnh sát kia hơi xấu hổ, nhưng người báo là con trai lão thủ trưởng ngài mà! Nếu không, sao chúng tôi có thể dễ dàng tin lời như vậy?
"Còn không mau cút?"
Nam Cung lão gia uy nghiêm quát một tiếng, rất có uy phong một vị tướng.
"Dạ!"
Vị cảnh sát lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa định xoay người rời đi, thì sau lưng gã bỗng vang lên một giọng nói và cả hơi thở lạnh băng, làm sống lưng gã run lên.
"Đợi đã!"
Vị cảnh sát máy móc quay lại, gượng cười ha ha hỏi: "Lúc nãy quả thật là lỗi của tôi, không biết vị tiểu thư đây có yêu cầu gì?"
Vụt...
Một trận gió đột nhiên thổi qua, vị cảnh sát chỉ thấy một bóng trắng xẹt qua rồi biến mất, tiếp theo, không thấy cây súng trong tay đâu nữa...
Lúc này, tim gã muốn đã muốn nhảy ra ngoài.
Bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng, chậm rãi vô thức ngước đầu lên, tầm mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của cô gái, rồi nuốt mạnh một ngụm nước miếng.
Họng súng lạnh băng đang chỉa vào đầu gã, làm gã cảm thấy rợn tóc gáy, máu trong người cũng muốn đông lại, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích.
"Nếu sau này anh còn dám lấy súng chỉa vào đầu người của tôi, tôi sẽ để đầu anh giống như cây súng này."
Ầm!
Bàn tay Vân Lạc Phong đột ngột dùng lực.
Cây súng trong tay cô liền như bọt biển, vỡ ra thành từng mảnh rơi xuống đất.
Nếu nói hành động cướp súng vừa rồi của Vân Lạc Phong làm vị cảnh sát run sợ, thì một chiêu này đã dọa gã phát khóc. Tất cả cảnh sát mang vẻ mặt đưa đám.
Đây là chuyện gì vậy?
Cô gái trẻ này có còn là người không? Tính ra còn đáng sợ hơn cả yêu quái nữa!
Nam Cung lão gia cũng ngạc nhiên không kém, động tác vừa rồi của Vân Lạc Phong không chỉ mạnh hơn bộ đội đặc chủng mấy trăm lần, mà còn làm cho tim ông muốn ngừng đập.
Nếu quốc gia có nhân tài như thế, lo gì không cường thịnh?
"Cút!"
Một chữ này của Vân Lạc Phong như lệnh đại xá, tất cả cảnh sát đổ xô bỏ chạy, dù té nhào cũng lập tức bò dậy chạy tiếp, động tác kia còn nhanh hơn gió, ai cũng sợ ở lại lâu sẽ bị Vân Lạc Phong bóp nát đầu.
Cảnh sát lo sợ, nhưng Nam Cung lão gia lại thấy hưng phấn.
Sắc mặt hai mẹ con Triệu Mỹ Tuyết đã khó coi tới cực điểm.
Nam Cung Vân Dật lại có bạn bè như vậy? Tại sao.... Trước giờ họ chưa từng nghe nói tới?
"Lạc Phong!" Hồng Loan khẽ mỉm cười, chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong: "Sao rồi? Đã gặp thầy của cô chưa?"
Nam Cung Vân Dật biết sau khi về đến Hoa Hạ, chuyện đầu tiên Vân Lạc Phong làm chính là đi tìm thầy của mình, nên lúc đó anh mới gọi điện thoại cho thấy Vân Lạc Phong.
Quả nhiên là tìm được Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong gật đầu: "Cậu còn chưa nói cho mình biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đó? Ví dụ như, đám người thân này của cậu...."
Vân Lạc Phong bắn ánh mắt sắc bén về phía mấy người Triệu Mỹ Tuyết, trong đó mang theo một tia lạnh lẽo.
Dường như mẹ con Triệu Mỹ Tuyết nhớ tới hành động bóp nát cây súng vừa rồi của Vân Lạc Phong, nên sợ tới mức run rẩy cả người, miệng không dám ho he câu nào.
Tuy nhiên....
Từ đầu đến giờ, ánh mắt Nam Cung Lam chưa từng rời khỏi người Vân Tiêu.
"Chuyện này...." Nam Cung Vân Dật gãi gãi ót, cười khì khì: "Nói ra có hơi dài, để rồi mình sẽ giải thích với cậu sau!"
Nói xong, Nam Cung Vân Dật ngẩng đầu nhìn sang Nam Cung lão gia, cười cười: "Ông nội, ông đã khỏe chưa?"
"Ha ha, đều nhờ cô gái trẻ này ông mới có thể bình yên vô sự! Nhưng mà Tiểu Dật à, có phải con nên giới thiệu một chút với ông không?"
Nam Cung lão gia cười tủm tỉm, ông không thèm liếc nhìn mẹ con Triệu Mỹ Tuyết lấy một cái, từ đầu đến cuối chỉ nhìn mỗi mình Nam Cung Vân Dật.
Nam Cung lão gia không phải người trọng nam khinh nữ, ông chỉ ghét Triệu Mỹ Tuyết chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác. Huống chi, so sánh giữa Nam Cung Vân Dật và Nam Cung Lam, ông quả thật không tài nào thích Nam Cung Lam nổi.
Tâm tư Nam Cung Lam quá nặng, thật sự làm ông không thích nổi.
Nếu không phải con trai mình cứ khăng khăng đòi cưới Triệu Mỹ Tuyết, ông quyết không cho Triệu Mỹ Tuyết bước chân vào Nam Cung gia.
"Người này là bạn học của con ở đại học Hoa Hạ, Vân Lạc Phong! Người bên cạnh là chồng của cô ấy. Còn người này là Hồng Loan, cô ấy...." Nam Cung Vân Dật quay lại nhìn Hồng Loan, ý cười trong mắt không sao che giấu được: "Có lẽ cô ấy sẽ trở thành cháu dâu tương lai của ông."
Mặt Hồng Loan đỏ lên, tuy trừng Nam Cung Vân Dật một cái nhưng lại không có phủ nhận lời Nam Cung Vân Dật.
"Ha ha ha.."
Nam Cung lão gia hưng phấn cười lớn, tiếng cười sang sảng rất có lực.
"Cô gái này không tệ, cháu nội ông thật tinh mắt! Ông già này cũng rất thích!"
Sắc mặt Triệu Mỹ Tuyết vốn đã khó coi, bây giờ càng thêm âm trầm.
Một đứa con gái lai lịch bất minh mà thôi, sao lại có thể lọt vào mắt Nam Cung lão gia chứ?
Bà tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Triệu gia, nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn không được ba chồng coi trọng.
Triệu Mỹ Tuyết nghiễm nhiên quên mất, Nam Cung Vân Dật chưa lập gia đình, cô gái anh yêu, đương nhiên được Nam Cung lão gia tôn trọng.
Còn bà là người chen chân vào gia đình người khác, tự mình không tôn trọng chính mình, người khác ai sẽ tôn trọng?
"Nếu không còn chuyện gì, mình và Vân Tiêu xin phép đi trước! Niệm Phong và Sơ Thiên còn đang ở bên ngoài chờ bọn mình."
Vân Lạc Phong nhìn Nam Cung Vân Dật, nói.
Hai đứa nhóc kia thấy cái gì cũng mới lạ, nhất quyết không chịu theo cô đến phòng cấp cứu, bây giờ đang chơi đùa ở bên ngoài.
Tuy nhiên....
Nơi này không phải Thất Châu Đại Lục, Vân Lạc Phong không mấy yên tâm hai đứa nhóc này, sau khi cứu Nam Cung lão gia xong liền tạm biệt Nam Cung Vân Dật.
"Đợi chút! Ta đi cùng hai người."
Hồng Loan đảo mắt một cái, sau khi thấy Vân Lạc Phong và Vân Tiêu bỏ đi liền đuổi theo phía sau.
__________
Tại sảnh lớn bệnh viện, Hồng Loan chạy vài bước đã đuổi kịp Vân Lạc Phong: "Lạc Phong, ta có chuyện cần nhờ cô giúp!"
Vân Lạc Phong dừng bước, quay lại nhìn Hồng Loan: "Chuyện gì?"
"Cho ta mượn một con Tầm Kim Thử!"
Tầm Kim Thử?
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Được, ta cho cô mượn Manh Manh."
"Manh Manh tốt xấu gì cũng là công chúa tộc Tầm Kim Thử, dùng Manh Manh giống như đại tài tiểu dụng, cô cứ tùy tiện cho ta mượn một con là được rồi, hơn nữa...." Khóe môi Hồng Loan cong lên, cười sâu xa: "Trà Sữa nỡ sao?"
Vân Lạc Phong a một tiếng rồi không nói gì thêm.
Trà Sữa cùng Manh Manh quen nhau cũng đã mười mấy năm, đợi quay về Thất Châu Đại Lục rồi, dứt khoát cho chúng nó thành thân, tránh việc Trà Sữa cứ nhìn cô bằng ánh mắt ai oán.
"Lạc Phong, cô không hỏi ta mượn Tầm Kim Thử làm gì à?" Hồng Loan trầm ngâm nửa ngày, hỏi.
"Cô rất ít khi mở miệng nhờ ta chuyện gì, một khi mở miệng thì khẳng định là chuyện quan trọng, chỉ có Tầm Kim Thử mới giúp được cô."
Bao nhiêu năm qua, Vân Lạc Phong và Hồng Loan xem như đều hiểu rõ con người của nhau. Nếu không phải tình huống đặc biệt nghiêm trọng, chắc chắn Hồng Loan sẽ không mở miệng nhờ vả Vân Lạc Phong.
"Kỳ thật...." Ánh mắt Hồng Loan khẽ lóe lên: "Ta có cảm giác tai nạn lần này của Nam Cung lão gia không đơn giản, ta nghi ngờ là do kế mẫu của Vân Dật làm, nên ta muốn sai Tầm Kim Thử theo dõi bọn họ, tốt nhất là có thể nghe lén bọn họ nói chuyện."
Vân Lạc Phong chớp chớp mắt: "Có cần dùng bút ghi âm không?"
"Bút ghi âm?" Hồng Loan mê mang khó hiểu: "Đó là cái gì?"
"Một lời khó giải thích, lát nữa ta sai Tầm Kim Thử mang theo bút ghi âm đi tìm cô là được."
Lúc Vân Lạc Phong định giải thích cho Hồng Loan nghe thì phía trước bỗng truyền tới tiếng chửi bậy.
"Mấy đứa bây ở đâu ra vậy? Lại dám đánh con tao? Hôm nay tao phải thay cha mẹ tui bây dạy dỗ chúng bây một trận mới được!"
Ngay khi lời người đàn bà này vừa dứt, thì một giọng nói non nớt mà quật cường vang lên: "Mẫu thân ta từng nói, nuôi không dạy là lỗi của cha, con của bà còn nhỏ như vậy mà đã háo sắc, còn muốn sàm sỡ Thiên Nhi, ta chỉ đẩy nó ra mà thôi, đâu có gì sai?"
"Hay thật! Còn dám trả treo! Hôm nay tao không dạy dỗ mày là không được mà!"
__________
Sắc mặt Vân Lạc Phong lập tức trầm xuống, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về nơi xuất phát hai giọng nói vừa rồi.
Ở phía trước, đứng giữa đám đông vây xem chung quanh, Vân Sơ Thiên trốn sau lưng Vân Niệm Phong, đôi mắt to tròn thanh triệt nhìn chằm chằm vào người đàn bà đanh đá trước mặt.
Người đàn bà này khoảng bốn mươi tuổi, đang ôm một đứa bé trai mặc đồ Adidas, mặt nó đang giàn giụa nước mắt, oa oa khóc lớn.
Người xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, người đàn bà kia lại không biết mắc cỡ, bước tới muốn lôi kéo Vân Niệm Phong.
Vân Niệm Phong siết chặt nắm tay nhỏ, nếu không phải trước đó mẫu thân đã dặn dò, ở Hoa Hạ không thể tùy tiện gϊếŧ người, nhóc đã sớm ra tay gϊếŧ người đàn bà này rồi.
Ngay lúc người đàn bà kia tới trước mặt Vân Niệm Phong, thì một cánh tay hữu lực duỗi tới, ôm lấy cả Vân Sơ Thiên và Vân Niệm Phong vào lòng.
Người đàn bà kia không kịp thắn lại, cứ thế ngã nhào xuống đất.
Người bu lại xem đều không nhịn được bật cười ha ha, tiếng cười của họ càng làm người đàn bà kia thẹn quá hóa giận, bà ta lập tức đứng dậy, tức giận nhìn người thanh niên mặc đồ đen trước mặt.
"Ông xã tôi là phó viện trưởng bệnh viện này, anh lại dám đánh tôi ngay tại đây, tôi sẽ nói chồng tôi đuổi người thân đang nằm viện của anh ra khỏi bệnh viện."
Nơi này là khu nằm viện của bệnh viện, ngươi tới đây tất nhiên là để thăm bệnh, chồng bà lại là người có chức có quyền, tùy tiện tìm một cái cớ là đuổi bọn họ được thôi.
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản như không chợt vang lên.
"Cô! Cô đúng là oai phong quá đi! Sao tôi lại không biết thầy làm phó viện trưởng bệnh viện này vậy?"
Người đàn bà kia vốn đang tức giận, khi đảo mắt nhìn sang, vừa thấy gương mặt quen thuộc liền hốt hoảng la lên: "Quỷ!!!"
Những người vây xem bị tiếng hét của bà ta làm giật mình, vừa định mắng chửi thì chợt thấy một cô gái đang đi về phía bà ta.
Cô gái trẻ này mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng, diện mạo quá mức xinh đẹp nên lập tức hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
"Cô gái này là ai? Cô ấy và cậu thanh niên này có phải vợ chồng không?"
"Ôi, hai người họ đứng chung một chỗ mới xứng đôi làm sao? Khó trách đứa con lại dễ thương như vậy, quả nhiên gien tốt thì sinh con đẹp mà!"
"Mau! Mau chụp ảnh phát Weibo, ngay cả minh tinh màn bạc cũng khó mà đẹp như hai người họ, nói bọn họ là đôi thần tiên quyến lữ chỉ có trên trời cũng không quá chút nào."
Có người lấy di động ra, chụp hình một nhà bốn người phát lên mạng.
Thấy ánh đèn flash cứ lóe lên không ngừng, Vân Sơ Thiên vội giơ tay lên che mắt, loại ánh sáng này làm cô bé rất không thoải mái...
"Cô.... Cô rốt cuộc là người hay quỷ?" Người đàn bà kia cắn răng hỏi.
Vân Lạc Phong mỉm cười xinh đẹp: "Cô từng nhìn thấy con quỷ nào dám xuất hiện giữa ban ngày chưa?"
"Không phải quỷ?"
Người đàn bà kia sửng sốt, trong lòng thầm thở phào: "Cô chưa chết?"
"Tôi chết hay chưa, hình như đâu có liên quan gì đến cô! Tôi chỉ muốn biết, chồng của cô, cũng tức là thầy của tôi, từ khi nào trở thành phó viện trưởng bệnh viện này rồi?"
Nói xong, Vân Lạc Phong nhìn đứa bé trai đang được người đàn bà kia ôm trong lòng, khẽ nhướng mày lên: "Thằng nhóc này cũng khoảng bốn tuổi rồi nhỉ? Nói cách khác, thời điểm tôi mất tích thì cô đã có nó?"
Mặt người đàn bà kia thoáng hiện vẻ xấu hổ: "Nếu không phải Bác Nhu tưởng rằng cô đã chết, ông ấy cũng không đến gây chuyện với hiệu trưởng, càng sẽ không bị người khác tùy tiện lấy cớ tạm thời đình chức, bây giờ cô còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi?"
Tạm thời đình chức?
Vân Lạc Phong kinh ngạc, sao thầy không nói chuyện này cho mình biết?
Tốt xấu gì thì thầy cũng là giáo sư trường đại học, sao có thể nói tạm thời đình chức là đình chức?
Trong chuyện này chắc chắn có nội tình....
"Cô!" Vân Lạc Phong hơi dừng lại, nói: "Ý của cô là, cô và thầy có thể cùng hưởng phúc, nhưng không thể cùng hoạn nạn? Trước đây, thầy là giáo sư đại học, cô cũng được nở mày nở mặt, cô có thể an nhàn hưởng thụ, bây giờ thầy bị đình chức, cô liền bỏ thầy đi theo phó viện trưởng gì đó, đúng không?"
"Cô...." Người đàn bà kia tức xanh mặt.
Bà ta không cho rằng bản thân mình có lỗi.
Ai bảo Bác Nhu bị đình chức làm gì? Chuyện này sao có thể trách bà ta?
Đột nhiên, tiếng bước chân rầm rập truyền đến, người đàn bà kia vừa ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một người đàn ông trung niên đang đi về phía này, mặt mày bà ta lập tức mừng rỡ, nói: "Ông xã, anh đến rồi!"
"Xuân Hoa, anh nghe nói, có người ăn hϊếp con trai bảo bối của chúng ta phải không?" Người đàn ông đảo mắt một vòng rồi dừng tầm mắt lại trên người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong, ánh mắt ông ta chợt lóe: "Bất kể đã xảy ra chuyện gì, làm lớn chuyện ở trước mặt nhiều người cũng đều gây ảnh hưởng không tốt đến đôi bên, các người có thể theo tôi đến văn phòng nói chuyện không?"
Hừ! Chỉ cần đến văn phòng, bất kể là chuyện gì đi nữa, không phải đều do ông ta định đoạt sao?
Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, ông ta đâu cần khách sáo với mấy người này.
"Thì ra các người cũng sợ gây ảnh hưởng không tốt!" Khóe môi Vân Lạc Phong khẽ cong lên, tầm mắt dừng lại trên gương mặt Tiết Xuân Hoa: "Vừa rồi bà ở đây vừa rống vừa hét, vô cớ sinh sự, tại sao lại không sợ ảnh hưởng không tốt?"
Kỳ thật, tuổi thầy và Tiết Xuân Hoa cách nhau rất nhiều, năm đó còn là Tiết Xuân Hoa theo đuổi thầy.
Chênh lệch nhau mười mấy tuổi, nên thầy vô cùng yêu quý người vợ này, không nỡ để bà ta chịu chút khổ cực nào, dù phải thắt lưng buộc bụng cũng muốn thỏa mãn lòng ham hư vinh của bà ta.
Tiết Xuân Hoa bảo dưỡng cực tốt, dù đã hơn bốn mươi, nhưng thoạt nhìn giống như mới hơn ba mươi mà thôi, khó trách có thể quyến rũ được ông phó viện trưởng này.
Ánh mắt phó viện trưởng trầm xuống, liếc nhìn Tiết Xuân Hoa.
Ông ta đã dặn bao nhiêu lần rồi, lúc ở bên ngoài đừng quá phô trương, vậy mà người đàn bà này cứ xem lời ông như gió thoảng bên tai.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng phó viện trưởng hơi thấp xuống, hỏi.
Tiết Xuân Hoa nhìn Vân Lạc Phong, rồi lại nhìn Vân Niệm Phong đang được Vân Lạc Phong bế trên tay, nói: "Thằng nhóc đó đánh con chúng ta, em chỉ muốn dạy dỗ nó một chút, ai ngờ..."
Phó viện trưởng là già rồi mới có con mọn, nên ông ta vô cùng thương đứa con này, bây giờ nghe Tiết Xuân Hoa nói như vậy thì lập tức đen mặt.
"Cô gái này, chuyện này là phía cô không đúng trước, con cô ra tay đánh người, cô không thể làm như không có chuyện gì được."
"Nói bậy!" Vân Niệm Phong thấy Tiết Xuân Hoa thay đen đổi trắng, lập tức nhảy ra khỏi lòng Vân Lạc Phong, gương mặt nhỏ tức giận không thôi: "Ông có thể hỏi những người xung quanh xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì! Nếu không phải tiểu tử này muốn phi lễ muội muội ta, sao ta lại đẩy nó?"
Phó viện trưởng ngẩn ra, ông ta cố kiềm chế nội tâm bực bội, tiếp tục nói: "Mặc kệ chân tướng thế nào, cũng xin mời cô đây theo tôi đến văn phòng phó viện trưởng một chuyến."
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày mới đáp: "Được thôi!"
Thấy Vân Lạc Phong gật đầu đồng ý, trong lòng phó viện trưởng rất vui, chỉ cần bọn họ đi theo ông ta rồi, vậy tất cả mọi chuyện đều do ông quyết định.
"Loan Nhi, làm phiền cô chăm sóc Sơ Thiên và Niệm Phong giúp ta, Vân Tiêu, chàng theo ta đi một chuyến."
Ừm....
Để con trai nhìn thấy mẹ nó động thủ đánh người, chuyện này không tốt cho giáo dục về sau.
Cô vất vả lắm mới triệt tiêu được bản tính háo sắc của nó, không thể để nó mất tính háo sắc lại nhiễm tính bạo lực.
"Được!"
Vân Tiêu gật đầu, cùng Vân Lạc Phong đi theo phó viện trưởng.
Nhìn theo phương hướng Vân Lạc Phong đi, Vân Niệm Phong mím môi: "Mẫu thân thật xấu! Lần nào đánh người cũng không cho mình xem, mình cũng muốn tham gia."
Không cho nó ngắm mỹ nữ cũng thôi đi, còn không cho nó đánh người, cuộc sống này quả thật quá vô vị.
"Thiên Nhi, vừa rồi muội có bị thương không?" Vân Niệm Phong đi đến bên cạnh Vân Sơ Thiên, nhân cơ hội này nắm bàn tay nhỏ của Vân Sơ Thiên xoa nắn, sau đó nở nụ cười thỏa mãn.
Hồng Loan chú ý tới hành động nhỏ này của Vân Niệm Phong, mặt lộ ra chút xấu hổ.
Tiểu tử này, tuổi mới bây lớn đã học cách sàm sỡ tiểu cô nương nhà người ta, vậy mà vừa rồi còn dùng lời lẽ chính đáng đi đánh mắng người khác.
Vân Sơ Thiên chớp chớp mắt: "Có Niệm Phong ca ca ở đây, Thiên Nhi không sợ gì cả!"
Tuy rằng.....
Cô bé có thể tự dựa vào chính mình, nhưng cô bé vẫn thích cảm giác được ca ca che chở.
Vân Niệm Phong cũng mặc kệ trong lòng Vân Sơ Thiên nghĩ thế nào, móng vuốt nhỏ của sói đã sờ tới trên mặt người ta.
Cảm giác mềm mại này làm lòng Vân Niệm Phong vui thích như nở hoa.
Mẫu thân ngăn cản không cho mình gần gũi thân mật với các tiểu cô nương xinh đẹp khác, nhưng bên cạnh mình còn có Thiên Nhi, ngoại trừ mẫu thân, Thiên Nhi xem như là xinh đẹp nhất...
"Khụ khụ!" Hồng Loan không nhìn được nữa, ho mấy tiếng: "Niệm Phong, tuổi còn nhỏ mà đã học cách trêu chọc cô nương nhà người ta là không tốt đâu. Bây giờ Thiên Nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chờ sau này hai đứa lớn lên rồi hãy nói."
Tuy Vân Lạc Phong có tâm tư muốn Vân Sơ Thiên gả cho Vân Niệm Phong, nhưng bây giờ tuổi chúng còn nhỏ, ai biết tương lai sau này như thế nào?
Cho nên....
Cần phải đợi chúng trưởng thành rồi tự quyết định tương lai của chính mình.
Đây chính là nguyên nhân Hồng Loan bất mãn với hành động sàm sỡ Vân Sơ Thiên của Vân Niệm Phong.
"Dì Loan, tại sao Niệm Phong ca ca không thể chạm vào Thiên Nhi? Không phải mẫu thân đã nói, sau này Thiên Nhi sẽ đi theo Niệm Phong ca ca cả đời sao?" Vân Sơ Thiên nghiêng đầu, có chút mê mang hỏi.
Cô bé chưa hiểu cái gì gọi là sàm sỡ, trêu chọc, nhưng cô bé biết, đời này mình sẽ đi theo Vân Niệm Phong.
"Những chuyện này hiện giờ con chưa hiểu, chờ con trưởng thành sẽ tự động hiểu thông thôi."
Hồng Loan có hơi xấu hổ trả lời lấy lệ.
Loại chuyện này cô đâu biết giải thích làm sao. Cần phải chờ chúng lớn lên tự mình ngộ ra.
"Dì Loan..." Vân Niệm Phong kéo kéo tay áo Hồng Loan, chỉ vào một cô gái ăn mặc hở hang: "Dì Loan, dì nhìn xem, sao cô nương kia lại mặc ít y phục như vậy? Cô ta không sợ lạnh à? Còn nữa, ngực cô ta thật nhỏ, còn không bằng một nửa của mẫu thân...."
Vân Niệm Phong bĩu môi, nó từng nhìn trộm mẫu thân tắm rồi đấy.
À, đúng rồi, nó còn từng cùng Thiên Nhi trốn dưới gầm giường, tận mắt nhìn thấy phụ thân đè lên người mẫu thân.
Đương nhiên, nếu để Vân Tiêu biết những chuyện này, kết cục của nó chắc chắn sẽ không đơn giản như là kiểm tra tu luyện...
Hình như cô gái kia nghe thấy lời nói của Vân Niệm Phong, nên lập tức quay đầu lại, rồi hung hăng trừng mắt nhìn Vân Niệm Phong một cái. Ánh mắt hung ác kia làm Vân Niệm Phong hoảng sợ, uất ức bĩu môi.
"Dì Loan, con nói sai điều gì à?"
"Vân Niệm Phong!" Sắc mặt Hồng Loan có phần khó coi: "Nếu con còn nói thêm câu nào nữa, thì sau khi trở về ta sẽ nói cho tằng ngoại công của con biết, tách trà bảo bối của ông ấy là do con làm vỡ!"
Vân Niệm Phong sợ đến mức run lên, vội vàng im miệng, cười nịnh nọt: "Nghĩa mẫu tốt của con, con không có nói gì hết, mẹ nhất định phải giữ bí mật cho nghĩa tử của mẹ, con đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"
Hồng Loan đỡ trán, Vân Niệm Phong lôi luôn quan hệ mẹ con nuôi ra luôn rồi.
Đột nhiên Hồng Loan cảm thấy, sinh con trai mệt mỏi quá....
Tiểu tử này, không hề ngoan như Thiên Nhi một chút nào. Ở Thất Châu Đại Lục gây chuyện thị phi thì cũng thôi đi, đến nơi này mà cũng không thu liễm được chút nào.
______________
Trong văn phòng phó viện trưởng.
Rầm! Cửa phòng đóng lại.
Phó viện trưởng lạnh lùng nhìn đôi nam nữ đi vào phòng, miệng nhếch lên cười lạnh: "Nói đi! Các người muốn bồi thường cho tôi như thế nào?"
"Bồi thường?" Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi ngược lại.
"Hừ! Con trai cô đánh con trai tôi, chẳng lẽ không cần bồi thường? Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không cho tôi câu trả lời hài lòng, tôi sẽ đuổi người nhà của cô ra khỏi bệnh viện."
Vân Lạc Phong ngẩn người, kinh ngạc không thôi.
Đuổi ra khỏi bệnh viện?
Đuổi ai?
Ông nội Nam Cung Vân Dật? Lão thủ trưởng?
Phò viện trưởng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Vân Lạc Phong, còn tưởng rằng cô sợ, liền châm chọc: "Các người xuất hiện ở khu nhập viện, tất nhiên là có người thân nằm viện, cho dù không phải người thân thì cũng là bạn bè, hoặc thân thích của bạn bè. Nếu các người không xin lỗi con trai tôi, bồi thường chút tiền tổn hại tinh thần, tôi sẽ đuổi người thân các người ra khỏi bệnh viện ngay lập tức."
Nghe lời này, Vân Lạc Phong liền cười thật tươi: "Đây là xã hội pháp trị! Bệnh viện các người ngang nhiên công khai đuổi bệnh nhân, hành động này chẳng lẽ không được coi là phạm pháp?"
"Ha ha...." Phó viện trưởng cười lạnh: "Muốn đuổi bệnh nhân đi có rất nhiều cách, tôi chỉ việc nói bệnh tình bệnh nhân quá nghiêm trọng, trị không được, bệnh viện đang thiếu giường bệnh, không thể để người thân các người chiếm dụng giường bệnh vô thời hạn, như vậy, các người sẽ không thể nói được gì nữa."
Vân Lạc Phong cười tủm tỉm nhìn phó viện trưởng: "Bệnh viện Hoa Hạ có tiếng là một bệnh viện tốt, không ngờ lại xuất hiện thứ cặn bã như ông, hôm nay, không dạy dỗ ông một chút e là không được."
"Cô muốn làm gì?" Phó viện trưởng nhìn mắt Vân Lạc Phong lóe lên tia sắc bén: "Đây là xã hội pháp trị!"
Chẳng lẽ cô ta dám ngang nhiên đánh người?
"Với người tuân thủ luật pháp, tất nhiên tôi cũng sẽ tuân thủ luật pháp! Còn với hạng người như ông, cần gì để ý đến luật pháp chứ?"
Ngay khi Vân Lạc Phong vừa nói xong lời này, người thanh niên đứng bên cạnh cô lập tức biến mất, một giây sau đã xuất hiện trước mặt phó viện trưởng.