Chương 2: . Vô Mục Pháp

Vì là đột tử, nên trước đó đã có lính cai ngục đến đây để xem xét, xác nhận không có việc gì mơi sđể những hỏa công như Nhậm Thanh tới quét sạch vết máu ô uế.

Nhậm Thanh cũng chưa có tiếp xúc qua với lính cai ngục, nhưng hắn hoài nghi lính cai ngục là tu sĩ nắm giữ pháp thuật, nếu không thì Tam Tương thành đâu có thể nào duy trì mặt ngoài yên ổn.

Cho nên hắn mới kiên trì cùng ba Bạch Dịch không có chút kinh nghiệm nào, xử lý cục diện rối rắm quỷ dị như này.

Nhậm Thanh cẩn thận nghiêm túc thu dọn trong phòng.

Một lát sau, hai người Lý Miên lấy lá gan đi đến.

Bọn hắn dùng bao bố chứa đựng thịt nhão trên đất và cả những đồ dùng đổ nát trong phòng đều mang đi, không bỏ sót bất luận cái đồ vật nào.

"Sai gia, trong khe hẹp của giá sách có quyển sách."

Lý Miên cầm sách đưa cho Nhậm Thanh.

Hắn không dám lật xem chút nào, bất kỳ cử động nào của Bạch Dịch đều phải trải qua nha dịch cho phép, như này mới cam đoan sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.

Nhậm Thanh tiếp nhận thư tịch, đột nhiên trong đầu nhói nhói một trận.

Hắn ngồi sập xuống đất, nước mắt không cầm được chảy xuống.

"Sai gia! ! !"

Lý Hằng cùng Lý Miên muốn tới gần, nhưng bị Nhậm Thanh đưa tay ngăn cản.

"Không có việc gì, ta không sao."

Nhậm Thanh để cho hai người tiếp tục thu dọn, còn mình ngồi ở chỗ cửa ra vào hàng sách để nghỉ ngơi một lát, bản thư tịch kia thì bị hắn nắm chắc.

Trong khoảnh khắc chạm đến thư tịch, thần thông lần thứ nhất của Nhậm Thanh chủ động phát động, tin tức hội tụ ở trước mắt.

【 Vô Mục Pháp 】

【 Do Bách Mục lão tăng ngộ được, phương pháp tu hành này nhất định phải móc đi hai mắt, đem con mắt phối hợp với thuốc dẫn rồi ăn vào, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau có thể một lần nữa mọc lại. 】

Cánh tay Nhậm Thanh nắm lấy thư tịch trong ngực không thả, qua thời gian một chén trà, lại có chút tin tức xuất hiện.



【 sau khi đào đi hai mắt sẽ hãm sâu vào hắc ám vô biên, nhìn được đồ vật mà người thường không thể nhìn được, người tu thành có thể nuốt sống con mắt để khôi phục thương thế cùng kéo dài thọ nguyên, mắt người là tốt nhất. 】

Lại qua một lát, tin tức mới liên quan tới Vô Mục Pháp xuất hiện lần nữa.

【 Độc Giác Nhân ( người một mắt: Nhìn thấu huyễn tượng 】

【 Bách Nhãn giả (người trăm mắt): Chế tạo huyễn tượng 】

【 Trọng Đồng giả: nhìn được tương lai 】

Nhậm Thanh nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, trái tim không khỏi cuồng loạn lên, trên mặt có thêm tia ửng hồng.

【 có thể tiêu hao ba mươi ngày thọ nguyên, miễn trừ đại giới để nắm giữ 】

Pháp môn tu hành đang ở trước mắt, đồng thời còn có thể kéo dài thọ nguyên, dù là quỷ dị, nhưng dù sao cũng hơn là ngơ ngơ ngác ngác mà chết đi.

Tâm hắn khẽ động, ba mươi ngày thọ nguyên thoáng qua liền mất.

Nhậm Thanh không muốn bởi vì do dự mà từ đó sinh biến.

Huống hồ bên trong ngõ hẻm này cũng rất kín đáo, kín hơn rất nhiều so với khi ở nha môn.

Hai mắt Nhậm Thanh sinh ra cảm giác sưng tấy, trong thoáng chốc lâm vào hắc ám.

Hắn căn bản không cách nào nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tiếng bước chân nặng nề dần dần tới gần, hơn nữa còn cảm nhận được phương hướng của nó.

Đang có tồn tại nào đó tiếp cận.

"Nha sai. . ."

Thân thể Nhậm Thanh bị đẩy, tất cả dị dạng biến mất không thấy gì nữa.

Hắn mở to mắt, phát hiện sự vật chung quanh trở nên chậm chạp, từng con ruồi bị mùi máu tươi câu đẫn tới, giống như có thể trông thấy đường vân trên cánh.

Hai hàng nước mắt từ trong mắt Nhậm Thanh chậm rãi chảy xuống, để mặt của hắn càng thêm đáng sợ.

Hai người Lý Miên liền lùi lại mấy bước, bọn hắn dựa lưng vào vách tường, muốn chạy đi nhưng toàn thân không có nửa điểm khí lực, đành phải không ngừng la lên tên Nhậm Thanh.

Qua mấy hơi thở thì Nhậm Thanh mới hồi phục tinh thần lại, mượn nhờ tiêu hao thọ nguyên mặc dù đã nhập môn « Vô Mục Pháp », nhưng khoảnh cách tới nắm giữ còn cần một đoạn thời gian.



【 Nhậm Thanh 】

【 tuổi tác: Mười bảy 】

【 thọ nguyên: Năm năm tám mươi ba ngày 】

【 thuật: Vô Mục Pháp 】

Mà sau khi hắn nắm giữ « Vô Mục Pháp », trong đầu giống như còn có biến hóa gì đó, nhưng cụ thể phải đợi về nha môn rồi xem xét.

"Vừa rồi khí huyết lên não, tăng thêm bụi làm con mắt đau nhức."

Nhậm Thanh thuận miệng tìm cái lý do, anh em nhà họ Lý cũng không có hỏi nhiều, ngược lại chủ động làm thêm những công việc tốn thể lực.

Mỗi ngày Tam Tương thành đều có người đột tử, tránh không được phải tiếp xúc với hỏa công, cho nên Bạch Dịch không dám đắc tội với nha dịch cấp trên của mình.

Nếu không thì khi gặp phải việc, chết như thế nào cũng không biết rõ.

Bọn hắn đem cửa hàng sách thu dọn xong xuôi, bên trong chỉ còn lại có mảng lớn vết máu khô cạn, về sau chính là việc của người khác làm nốt.

Dùng giấy niêm phong dán lên cửa hàng sách.

Nhậm Thanh dẫn anh em nhà họ Lý ly khai ngõ nhỏ, bọn hắn bao lớn bao nhỏ đi tới phía người trông thi thể.

Tiểu Vũ chờ đã lâu, lo lắng mà đi vòng quanh tại chỗ.

Thi thể thì đang đặt ở chỗ dễ thấy nhất, bao bố bằng bả đã bị máu tươi thấm ướt.

"Thanh ca. . . Nha sai, ngươi đã đến rồi."

Tiểu Vũ như trút được gánh, lấy tuổi của hắn mà đứng tại trên đường vắng trông coi thi thể, quả thật có chút làm khó.

"Đi thôi, bận rộn làm tới tận trưa rồi, trở lại nha môn liền có thể nghỉ ngơi thật tốt xuống."

Lông mày Nhậm Thanh không còn nhíu lại, bây giờ đã đi vào quỹ đạo, áp lực đến từ thọ nguyên cũng sẽ nhỏ đi không ít.

( Đại giới: cái giá, trả giá, giá cả)